Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không màng tất cả muốn nhào qua mở cửa, bị Lý Toái đè lại: “Cầm máu trước.”

Hắn dường như không hề nóng nảy, cẩn thận băng bó miệng vết thương cho tôi.

Đại não nhanh chóng chuyển động: Ngoài cửa là ai? Hơn nửa đêm sao lại xuất hiện sâu trong U Lâm? Là cảnh sát đến cứu tôi sao?

Tiếng đập cửa vang lên vài cái thì yên lặng, lòng tôi nóng như lửa đốt, sợ bỏ lỡ cơ hội được cứu.

Rốt cuộc Lý Toái cũng đi mở cửa, tôi gấp không chờ nổi tiến lên, chỉ thấy một cô gái xa lạ đang vô lực ngã vào cửa, nói câu "cứu mạng" với chúng tôi xong liền hôn mê bất tỉnh.

Cô ấy ăn mặc một thân áo gió màu đen, cõng theo một chiếc ba lô lớn, trông rất bẩn thỉu, như thể đã đi lang thang trong thời gian dài. Rõ ràng là một người đam mê thám hiểm bị mắc kẹt trong U Lâm.

Không phải cảnh sát, tôi hơi thất vọng nhưng lập tức lấy lại tinh thần, tuy rằng cô gái nhìn qua nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng có thể tồn tại xuyên qua U Lâm đi vào căn nhà đá này đã rất ghê gớm, ít nhất gấp một vạn lần so với thể lực gà cùi của tôi. Nói không chừng cô ấy có thể dẫn tôi chạy đi.

Lý Toái đứng bất động, hờ hững quét nhìn người trên mặt đất, giống như đang đánh giá một con kiến.

Tôi ngồi xổm xuống muốn đỡ cô gái, dùng một chút lực, vết cắt tức khắc truyền đến từng trận đau đớn. Lý Toái đẩy tôi ra, ôm cô gái lên giường.

Phảng phất như cả một thế kỷ chưa gặp người sống nào ngoài Lý Toái, tôi hưng phấn cực độ, giống như quan sát gấu trúc ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm cô gái.

Lý Toái ở một bên không chút khách khí mở ba lô của cô gái ra, túi ngủ, kim chỉ nam, dây thừng, dao gấp phòng thân, xác nhận cô ấy chỉ là một người đam mê thám hiểm bình thường.

Trừ cái này ra, Lý Toái còn tìm chứng minh thư của cô gái, niết trên tay xem kỹ.

Cái tên biến thái này sao cứ thích tìm tòi chứng minh của người ta thế!

Tôi chính nghĩa lẫm nhiên đoạt lại giấy chứng minh thân phận: “Không được tùy tiện xem chứng minh thư của con gái! Suy cho cùng thứ xấu nhất của một người chính là ảnh trên thẻ chứng minh, không ai muốn cho người ngoài nhìn thấy đâu!”

Sau đó tôi tập trung nhìn tấm ảnh thanh thuần như nàng tiên.

Thì ra người đẹp chụp giấy chứng minh cũng đẹp như vậy, hoàn toàn khác xa với loại hình thù kỳ quái của tôi.

Không khí trong nhất thời rất xấu hổ, tôi yên lặng trả chứng minh thư lại cho Lý Toái: “Xem đi, tùy tiện xem đi.”

Lý Toái cười một chút, không tiếp tục nhìn mà bỏ hết tất cả vào balo.

Thẳng đến hừng đông cô gái mới từ từ tỉnh giấc, tôi vội vàng bưng một chén cháo yến mạch đến: “Chắc là đói lắm rồi phải không?”

“Cảm ơn.” Giọng nói cô gái rất trong trẻo, uống to từng ngụm.

“Cô tên gì?” Lý Toái lạnh lùng nói.

Tôi không nhịn được âm thầm bội phục kỹ thuật diễn của hắn, rõ ràng đều đã xem qua chứng minh thư của người ta còn cố ý đưa ra vấn đề cho đối phương. Người này âm hiểm xảo trá, sau này tôi nhất định phải phòng bị hơn mới được.

“Xin lỗi xin lỗi, đã quên giới thiệu, tôi tên Tân Nhiên, hai người thì sao?” Cô gái hoàn toàn không biết gì cả mà cười rộ lên, còn tưởng mình gặp được người thiện lương hảo tâm.

Lý Toái không trả lời cô mà tiếp tục hỏi: “Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Ánh mắt Tân Nhiên tối sầm lại: “Một tháng trước tôi và mấy người bạn đi vào U Lâm để thám hiểm nhưng chẳng bao lâu sau chúng tôi đã bị lạc đường rồi bị tách ra. Tôi lang thang đi một mình trong vô định không biết bao lâu, thức ăn và nước uống dần dần hết sạch, sức lực cũng càng ngày càng yếu, ngay lúc tôi tưởng mình sắp chết lại phát hiện căn nhà đá này, không ngờ trong đó lại có người.”

Nhớ tới ngày đó có vài tiếng mà mình đã nản lòng thoái chí, tôi vô cùng kính nể cô gái kiên trì sống sót ở U Lâm suốt bao ngày này.

“Cảm ơn hai người đã cứu tôi.” Tân Nhiên bắt đầu nghẹn ngào, trong giọng nói mang theo may mắn khi sống sót sau tai nạn, “Thật sự cảm ơn.”

Lòng tôi mềm nhũn, sinh ra một chút thương hại. Tôi hiểu rất rõ cảm giác hy vọng bị dập dắt, nếu cô ấy biết bản thân sắp bị người gọi là ân nhân cầm tù sẽ tuyệt vọng nhường nào.

“Cô có thể đi rồi.” Giọng nói Lý Toái không có một chút dao động.

Tôi khiếp sợ nhìn về phía hắn, cực kỳ khó hiểu.

Vì sao lại thả cô ấy đi?

Chẳng lẽ bởi vì cô ấy xinh đẹp?

Đối xử với mỹ nữ có thể nhân từ một chút?

Không không.

Tân Nhiên cũng không biết thân phận sát thủ của Lý Toái, càng không tận mắt thấy hắn giết người. Ở trong mắt cô ấy, tôi và Lý Toái chẳng qua là người thường vừa lúc ở tại U Lâm. Dù cô ấy có năng lực bổ não thông thiên cỡ nào cũng không nghĩ tới quan hệ giữa chúng tôi là sát thủ và con tin.

Cho nên về tình về lý, đuổi cô ấy đi là cách ứng phó tốt nhất.

Trong nhất thời tôi dở khóc dở cười, hóa ra người ta căn bản không cần tôi thương hại. Tốt nhất tôi nên quan tâm chính mình.

Nếu tôi lớn tiếng hô lên chân tướng vào lúc này, kết cục sẽ là Tân Nhiên và tôi cùng nhau bị cầm tù, hoặc là, bị giết.

Mặc dù tôi vô cùng ao ước có người bình thường tới chia sẻ nỗi sợ hãi và thống khổ của tôi nhưng tôi không thể hại cô ấy.

Đương nhiên tôi cũng không thể để Tân Nhiên rời đi, hiện tại cô ấy là hy vọng duy nhất của tôi, tôi phải không được lộ dấu vết mà giữ cô ấy lại, sau đó tìm cơ hội lén nói sự thật cho cô ấy biết, xin cô ấy dẫn tôi bỏ trốn. Nếu Lý Toái có thể đi tới đi lui U Lâm trong vòng một ngày thì chứng minh nơi này cất giấu một lối đi tắt. Một mình tôi có lẽ chỉ có thể chờ chết nhưng nếu thêm Tân Nhiên có đủ kinh nghiệm thám hiểm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra con đường kia.

Ngay vào lúc tôi trầm tư, Tân Nhiên bỗng nhiên liên tục lui về phía sau cuộn tròn trên giường: “Đừng mà! Đừng đuổi tôi đi! Tôi thật sự không muốn bước vào U Lâm lần nữa!”

……

Thiểu năng trí tuệ, hoàn toàn không biết mình đang đối mặt với tên biến thái cỡ nào.

Nhưng về tình cảm có thể tha thứ, mới trốn thoát khỏi sinh tử, dù là người kiên cường cũng sẽ sinh ra bóng ma tâm lý, làm sao dám dễ dàng trở về?

Vì thế tôi thuận thế nói với Lý Toái: “Để người ta ở vài ngày đi, khi nào cô ấy khỏe lại rồi đi cũng không muộn.”

Mặt mày Lý Toái lành lạnh, nhìn chằm chằm tôi, giống như muốn đọc thấu nội tâm của tôi.

Tôi bị hắn nhìn chằm chằm đến cả người sừng lông, vô giác chột dạ.

Nửa ngày sau, hắn mở miệng: “Tay thế nào?”

Tôi sửng sốt, nhìn cánh tay bị băng bó kín mít, nhỏ giọng nói: “Đau.”

Ánh mắt Lý Toái càng tối, thân hình thon dài dựa lại đây, nhẹ nhàng nâng cổ tay của tôi xem xét.

Tôi vội vàng cười làm lành: “Lần sau không dám nữa.”

Thấy biểu cảm của hắn hòa hoãn chút, tôi nhân cơ hội nói: “Vậy nói rồi nhé, tạm thời Tân Nhiên để ở đây vài ngày.”

Lý Toái không hé răng, xem như ngầm đồng ý.

Tôi lập tức chạy tới đáp lời với Tân Nhiên: “Xin chào Tân Nhiên! Tôi tên Trầm Miểu, người đàn ông nhìn rất hung hãn đó tên……”

Tôi dừng lại, do dự có nên nói cho đối phương tên họ thật của Lý Toái không.

Lý Toái lười nhác dựa một bên, ánh mắt trước sau như một dừng trên người tôi, tựa hồ đang cố ý kiểm tra tôi.

Ha ha, quy định của sát thủ, tôi hiểu, biết tên sẽ phải chết chứ gì.

“Hắn tên đầu đất.” Tôi nói.

Đồ ngốc, đồ khốn.

Mặt Lý Toái tối sầm, trong mắt toát ra ngọn lửa.

Tân Nhiên cười lên tiếng: “Cái tên rất có phúc.”

Tôi cũng cười theo, sự tồn tại của Tân Nhiên làm tâm tình tôi nhẹ nhàng không ít, phảng phất thấy được hy vọng về nhà.

“Hai người là vợ chồng sao? Sao lại sống ở U Lâm vậy?” Tân Nhiên đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên không phải!” Tôi biện giải phải theo bản năng, “Tôi…… Chúng tôi…… Chúng tôi là anh em!”

“Hửm?” Lý Toái hơi hơi nheo mắt, ý vị thâm trường nhìn tôi.

Tôi tự có suy tính của riêng mình, làm bộ là anh em trước mặt Tân Nhiên, Lý Toái hẳn sẽ có điều cố kỵ, không động tay động chân với tôi.

Tân Nhiên vẫn còn cười ngây ngốc, Lý Toái trừng: “Câm miệng.”

Cô ấy ủy khuất nhìn tôi: “Anh cô dữ quá.”

Tôi nghẹn cười, nhỏ giọng nói: “Hắn có bệnh.”

Ngừng nghỉ trong chốc lát, Tân Nhiên muốn tắm rửa nên vào phòng vệ sinh.

Lý Toái lập tức sáp lại đè tôi lên góc tường: “Muốn làm anh em với tôi đến vậy sao?”

“Anh, đừng như vậy.” Tôi cố ý chọc giận hắn.

Hắn cười thay vì tức giận, thế mà còn cúi đầu cắn môi tôi: “Đợi lát nữa để người phụ nữ kia tận mắt chứng kiến anh trai yêu thương em gái thế nào, được không?”

“Tôi sai rồi.” Tôi lập tức nhượng bộ, trong lòng mắng to tám đời tổ tông nhà hắn.

“Trầm tiểu thư! Có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không?” Tân Nhiên nói vọng ra từ phòng vệ sinh.

Tôi vội vàng đẩy Lý Toái ra, đi đến tủ quần áo, lấy một bộ váy liền áo hắn từng mua, mặt Lý Toái trầm xuống: “Đó là cho em.”

“Không cần nhỏ mọn vậy đâu.” Tôi lập tức đưa váy vào phòng vệ sinh.

Vừa vào cửa, tôi bỗng nhiên ý thức được mình đang ở một chỗ với Tân Nhiên. Tôi vội vàng đóng cửa, đè ngực đang không ngừng kinh hoàng, bước nhanh đi về phía Tân Nhiên đang thoải mái dễ chịu ngâm trong bồn tắm, tiến đến bên tai cô, áp giọng nói đến thấp nhất: “Người đàn ông bên ngoài là sát thủ! Tôi là con tin bị hắn cầm tù! Chúng ta mau tìm cơ hội chạy đi!”

Tân Nhiên chớp mắt: “Hả?”

Tôi lại lặp lại một lần nữa, khẩn trương đến cả người đều run, Tân Nhiên lại cười khúc khích: “Mặc dù anh cô có hơi hung dữ nhưng không thể đùa giỡn như vậy nha.”

Tôi muốn bóp chết cô ấy.

Bây giờ tôi muốn bóp chết cô ấy ngay.

Tân Nhiên hoàn toàn không màng tôi tuyệt vọng, tiếp tục nói: “Tuy anh cô rất hung dữ, kỳ thật đáy lòng vẫn lương thiện, bằng không cũng sẽ không đồng ý để tôi ở lại, hắn tựa như hoàng tử của U Lâm cứu vớt tôi. Vì biểu đạt lòng biết ơn, tôi rất muốn làm gì đó cho anh ấy, có thể nói tôi biết anh cô thích gì không?”

Tôi ngốc hẳn, ý thức được người phụ nữ này căn bản không phải cọng rơm cứu mạng của mình mà là thiểu năng trí tuệ hàng thật giá thật.

Cô ấy đang nói hươu nói vượn cái gì thế? Thiện lương chỗ nào? Hoàng tử cái gì? Tôi mẹ nó mới là ân nhân của cô đó!

Cô ấy thật sự yêu thích thám hiểm chứ không phải ngốc bạch ngọt bị đồng bạn lừa dối vào U Lâm sao?

Tôi cố nén mới không tức đến ngất xỉu, theo sau chú ý tới, Tân Nhiên rửa ráy sạch sẽ bụi bẩn trên người càng tươi mát xinh đẹp, làn da trắng đến sáng trong, bộ váy quá nhỏ trên người tôi lại vô cùng thích hợp với cô ấy, phác họa đầy đủ đường cong mê người, phảng phất như được cắt may riêng.

Nhìn Tân Nhiên như vậy, đột nhiên tôi sinh ra một ý tưởng.

Dịu dàng, xinh đẹp, trắng nõn, dáng người tốt.

Này còn không phải là cô bạn gái tôi tìm cho Lý Toái tối qua sao?

Giống như định mệnh.

Lúc trước Lý Toái không có lựa chọn, mà hiện tại, giữa tôi và Tân Nhiên, phàm là người có mắt đều sẽ lựa chọn vế sau.

Nếu không thể trông chờ Tân Nhiên dẫn tôi chạy trốn, vậy sao tôi không cố ý tác hợp cô ấy và Lý Toái, để cô ấy thay thế tôi, thỏa mãn dục vọng của tên cầm thú kia?

Đây làm một hành động rất ích kỷ, một ý tưởng diệt sạch nhân tính, nhưng tại sâu trong U Lâm vô biên vô hạn này, nếu tôi không suy nghĩ cho mình thì ai sẽ đến giúp tôi đây?

Lòng tốt cũng không thể ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro