20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng có cãi nhau!" Ai đó từ trên cầu thang đi xuống, quát lớn. Nhiên Mộng ngoảnh mặt, phát hiện đó là một ông cụ chống gậy, râu tóc bạc phơ chậm rãi đi xuống lầu. Khương Văn nhẹ giọng: "Cụ."

"Ừ, thằng cả trưởng thành rồi, chẳng ai giữ nổi nữa." Ông cụ hằng giọng, Khương Văn nheo mắt, không nói gì, chỉ nắm tay Nhiên Mộng đến ghế trống ngồi xuống, ông cụ xuống lầu rồi, bước tới ghế, khẽ hừ nhẹ: "Đúng là vô phép tắc, y chang mẹ nó!"

Nhiên Mộng nhạy cảm phát hiện ông ta đang mắng cậu nhưng ở ghế có tới hai ba người ngồi, Nhiên Mộng thì thầm với Khương Văn: "Cụ nhà anh mắng con cháu trước mặt người ngoài như em không sợ bị quê hả?" Vờ như người bị mắng không phải cậu, thành công khiến ông cụ cau mày, đập gậy xuống sàn, Khương Văn nhếch môi, nắm kéo tay Nhiên Mộng, xoa nhẹ mu bàn tay cậu: "Không quê, em không phải người nhà."

Những người ở đó nghe thấy cuộc trò chuyện của Nhiên Mộng và Khương Văn thì khẽ liếc nhau, như thể ra hiệu hai gì đó trao đổi bằng mắt với nhau.

Khương Văn đột nhiên lên tiếng, nói: "Hôm nay tôi mang Nemo tới là muốn nói với mọi người tôi và em ấy đã kết hôn, sắp tới sẽ cử hành hôn lễ. Nếu biết điều thì hãy tới dự, không biết điều thì thôi đừng có tới tham gia."

"?" Cụ ông trừng mắt, hằng giọng: "Ta gọi con về để nói về mối hôn ước ngày xưa! KHông phải để con công bố có bạn đời luôn rồi! Thằng cả à, ta mối cho con hôn sự xứng đáng hơn! Li hôn đi!"

"Không được đâu ông ơi." Nhiên Mộng đột nhiên lên tiếng: "Lúc cầu hôn con, anh ấy quỳ xuống đó, hạ mình chỉ để cưới được con thôi, tôn nghiêm anh ấy trao con rồi, trời đất chứng giám nên con nghĩ là anh ấy sẽ không thể nghe theo ông được nữa!"

"Sao cơ?!" Mấy kẻ ở phòng khách đồng thanh, không tin vào tai mình vì trông Khương Văn như thể sẽ không quỳ xuống van xin hay làm gì đó đại loại. Khương Văn lại chậm rãi gật đầu, xác thực: "Em ấy nói thật đấy, tôi đã quỳ xuống van xin em ấy kết hôn chỉ vì tôi quá yêu em ấy, nhỉ tình yêu." Nói xong hai người còn hôn nhau trước mặt gia đình Khương Văn, khiến cụ ông ôm ngực như bị kích thích. Ông ta chĩa gậy về phía Khương Văn, quát ầm lên: "Đồ nghiệt chủng! Đồ hư đốn!! Đồ... đồ..."

"Đồ mẹ sinh cha không dạy nổi." Nhiên Mộng gợi ý, ông cụ nói theo: "Đồ mẹ sinh cha không dạy nổi!"

Khiến cha của Khương Văn sa sầm mặt mày, đập bàn: "Im lặng hết! Hôm nay bàn hôn ước của Khương Văn, đừng có chửi đổng nữa cụ à!" Cha anh lên tiếng, ông cụ im lặng luôn, cha nghiêm túc nói: "Hẳn con chưa quên lời hứa năm đó nhỉ? Con chỉ cần có bạn đời, gia sản trong tay ta sẽ trao lại cho con."

"Thật ra là gia sản của mẹ, người cầm lâu như vậy mà không thấy hối hận thì đúng là ông trời chưa thể nhìn tới rồi." Khương Văn mỉm cười: "Ông đừng nói rằng tôi bội ước trong khi hiệp định ban đầu là tôi chỉ cần có bạn đời là được, không quy định bạn đời do gia đình sắp đặt."

Cha anh cau chặt mày, há mồm tính nói chêm thì Khương Văn nói tiếp: "Với cô gái mà cha mai mối, mang thai con ngoài giá thú cha biết không? Y chang dì năm đó mang bụng bầu đến gặp ông đấy, không biết ông đem hai đứa con rớt của ông đi xét nghiệm ADN chưa?"

Nhiên Mộng ngồi một bên quan sát sắc mặt mọi người, cảm thán sức chiến đấu của Khương Văn mẹ nó lớn quá, cậu chỉ hùa được đúng một lần, còn lại đâu đều là Khương Văn lên tiếng đớp hết.

Cô gái kia rón rén bước ra ngồi cạnh cha Khương Văn từ khi nào, quả thật xứng danh mẹ kế, xinh đẹp, mềm mại, hẳn là một Omega truyền thống cần Alpha bảo vệ. Nhắc Alpha cậu nhận ra nãy giờ chung quanh không nghe mùi gì trừ mùi rượu, hẳn là Khương Văn đang che chắn bằng mùi hương cho cậu, Nhiên Mộng nghiêng đầu nhìn Khương Văn, anh mỉm cười nhìn cậu. Cô gái kia chợt nói: "Con à... cha muốn tốt cho con thôi... không thể quen một con hát được..."

"A!" Nhiên Mộng thấy giọng mẹ kế của Khương Văn quen quen, tưởng sao, cô ả từng xuất đạo trong một nhóm ca sĩ Omega nhưng nhóm ấy bị bê bối tình ái! Chuyện này Emily từng khều kể cậu nghe chuyện xưa, cậu đi xem cả video phỏng vấn đối đáp, đúng kiểu ngây ngô thảo mai, gu mấy anh.

"Chị chính là Anthale nhóm XY hồi đó bị bê bối tình ái đúng không?" Cậu hào hứng hỏi, cuối cùng cũng gặp người thật trong những scandal mà Emily kể. Cô gái nghe Nhiên Mộng nói thì giật mình vội lắc đầu, Nhiên Mộng tròn mắt, hào hứng hô: "Chắc chắn đúng rồi! Nè, mọi người nghe video hồi xưa nè, giọng y chang, vì thời gian đem tuổi trẻ đi mất nên Annthale nhìn già hơn xưa thôi chứ chị ta chính là thành viên cũ nhóm XY nha!"

Chứng minh rằng cô ả cũng là con hát thế mà chê cậu à? Nhiên Mộng được Khương Văn bảo vệ nên mạnh dạn mở video, video vang lên giọng nói cực quen, nhưng nghe trong trẻo ngây thơ hơn: "Em chẳng biết gì cả, chị ấy dẫn người về, ảnh nói là ảnh yêu em nên tiếp cận chỉ chứ em nào có tình cảm với ảnh đâu?"

Cha của Khương Văn trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm người vợ thân yêu đang ngồi cạnh, cô gái lắc đầu nguầy nguậy: "Không... em... em không phải..." Cô ta chưa nói hết câu, người đàn ông vung tay tát cô ả ngã ra sàn, hiện trường dần rối loạn. Khương Văn mỉm cười, cầm theo giấy tờ ông bố dùng để uy hiếp anh ban nãy, hiệp ước hôn nhân với cô gái gia tộc Y, anh thẳng tay xé rách rồi nắm tay Nhiên Mộng, kêu cậu đứng dậy để cả hai cùng ra về, mặc kệ đống lộn xộn xô bồ ở chốn này. Nhiên Mộng khẽ cười, ngoan ngoãn theo anh đứng dậy rời đi, ra tới cổng thì chạm mặt Tam Mao Tam Thái, hai anh em thấy Khương Văn thì nhướng mày, hô: "Anh trai~ Đi đâu mà vội vàng thế, không ở lại ăn trưa à?"

"Chị dâu ~ Chị núp trong áo anh làm gì, sao không ra chào hỏi." Tam Thái vừa dứt câu thì Khương Văn vung chân quệt cho Tam Thái ngã nhào, anh lạnh nhạt nói: "Câm mẹ mồm lại cũng không ai nói chúng mày câm!" Xong thì anh ôm chặt Nhiên Mộng nép trong lòng, vùi mặt vào sau áo vest của anh, mang người ra xe.

Tam Thái ngồi dưới đất, cười hề hề nhìn bóng lưng ông anh, vô thức liếm môi khi nghĩ tới thân ảnh nhỏ nhắn mà ông anh giữ kín. "Đợi mà xem... đợi mà xem..."

Nhiên Mộng thoáng rùng mình, chui tọt vào xe: "Sợ thật đó.. hai tên ấy cứ như biến thái vậy anh ơi..." Cậu vuốt ngực mình. Nghe Thanh Kỳ nói thế, Khương Văn bật cười: "Thì biến thái ngầm mà em, cách xa hai tên đó hoặc sẽ bị ăn mục xương... Như cách tụi nó ăn nhau." Khương Văn nói xong cũng tự thấy nhợn, Nhiên Mộng híp mắt, nhớ rõ lời anh nói rồi.

Vì cuối tuần được dời lịch bên Khương Văn lái xe chở Nhiên Mộng đi thăm mộ mẹ, nắm tay anh, Nhiên Mộng cẩn thận bước trên đường lót đá sỏi của khu mộ, cậu ngẩn mặt nhìn thật nhiều bia mộ, có chút rùng mình, có chút thảnh thốt: "Anh ơi... sau này chúng ta cũng sẽ nằm dưới đây sao?"

"Em có muốn nằm xuống mà chưa đạt được thành tựu gì không?" Khương Văn hỏi một câu không đầu không đuôi, Nhiên Mộng lắc đầu, anh gật đầu: "Vậy ráng làm việc cho tốt, nhận thật nhiều cúp, tủ kính nơi phòng khách sẽ là nơi trưng bày cúp của em."

Nghe Khương Văn nói thế chẳng hiểu sao cậu lại thoáng ngượng ngùng, dẫu sao cũng là kết hôn trên danh nghĩa, thế mà đôi khi cậu nghi ngờ bọn bọ yêu nhau thật lòng, lắc chân ma sát lên da khiến cảm giác ấy chân thật hơn. Nhiên Mộng khẽ siết tay anh, nhấc bước nhanh hơn cùng bó hoa viếng mộ trong tay.

Mộ nhỏ nằm ngay trên đồi, dưới một cây sồi lâu năm, Nhiên Mộng bày hoa, cúng kiến, thành khẩn nhìn hình ảnh trên bia mộ, là một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, trẻ hơn hình mà anh trưng bày sau nhà.

"Mẹ tôi năm 18, đầy hoài bão tuổi trẻ, vì cha mà hi sinh bản thân, chuyển về hậu phương... Đôi khi tôi nghĩ cha tôi tính kế chứ làm người thì sao lại đối xử với vợ mình như thế này chứ?" Anh cười cay đắng, không tin nổi. Nhiên Mộng đột nhiên đứng sát anh, ôm chặt tay anh, dõng dạc: "Thưa mẹ, con sẽ luôn đồng hành cùng Khương Văn, dù nghèo khó, dù giàu sang, dù bệnh tật hay khỏe mạnh con đều không bỏ rơi anh ấy đâu ạ!"
Nghe lời tuyên thệ của Nhiên Mộng, anh thoáng nhướng mày: "Mẹ tôi nghe rồi, tin tưởng em mà, đừng lo lắng! Con mắt nhìn người của tôi tốt hơn mẹ nhiều." Nghe Khương Văn tự khen, Nhiên Mộng bĩu môI: "Đừng có tự hào quá, đuôi sư tử hất lên trời rồi kìa!" Khương Văn híp mắt, cùng Nhiên Mộng sánh vai xuống bãi đổ xe.

Ngồi lại lên xe, Nhiên Mộng thảnh thốt: "Mẹ anh mà biết chúng ta chỉ diễn trò, chắc mà ngủ dưới đất lạnh không yên tâm nổi..." Cậu chỉ vô thức cảm thán thế mà thành công khiến tim anh hẫng một nhịp, Khương Văn không quá để ý vấn đề này, anh lạnh nhạt đáp: "Đừng lo lắng, mẹ tôi sẽ hiểu cho người con trai có ông bố vô tri thôi."

Nhiên Mộng mỉm cười, không nói lời nào nữa, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi rồi ngủ mất. Cậu nằm mơ, thấy bọn họ không tảo mộ mà đi thăm người phụ nữ ấy khi còn sống, mẹ anh ôm cậu, thầm xin lỗi vì sự ngu ngốc của con trai bà mà khiến con của người khác phải thiệt thòi, cậu vội nói: "Không thiệt thòi đâu ạ, anh ấy cho con nhiều tiền lắm!" Thành công khiến bà ấy cầm roi lên đuổi đánh Khương Văn.

Anh tính gọi cậu dậy thì phát hiện cậu đang nằm mơ, miệng còn hếch lên cười, lầm bà lầm bầm: "Haha.. .đánh.. đánh anh ấy đi cô... haha..." Nhiên Mộng thật sự thốt thành lời: "Rồi nói anh ấy cho con... gấp đôi.. .gấp đôi... A!" Cậu bị nhéo má sực tỉnh, trừng mắt với Khương Văn, anh cười cười: "Mơ gì mà nói đánh đánh thế?"
"Không có gì không có gì, anh phá giấc mơ đẹp của tôi!" Nhiên Mộng hơi hằn học, lách khỏi KhươnG Văn để vào nhà, quản lý báo tới lịch trình chương trình thực tế [Ra xã hội, lăn vào bếp] Nhiên Mộng báo đồng ý với lịch trình, chỉ cần quay xong phim truyền hình dang dở thì có thể tiến vào chương trình thực tế rồi.

"Đám cưới sẽ diễn ra trước khi chương trình đó bắt đầu quay, tôi cũng sẽ công khai danh tính bạn đời, cậu chuẩn bị tinh thần đi, đầu tuần sau tôi cho họp báo đấy." Khương Văn cười nhìn Nhiên Mộng, cậu có chút ngơ ngác: "Thế tôi cần theo anh đi dự họp báo không?"

"Không, em cứ đi quay như bình thường thôi. Tôi lo hết." Khương Văn bình thản nói. Nhiên Mộng ngoan ngoãn gật đầu, chủ động vào bếp nấu bữa trưa, bọn họ dùng cả buổi sáng chỉ để đánh trận với người nhà rồi thăm mộ mẹ, sáng nay cậu còn chưa ăn gì đâu. Nhiên Mộng lầm bầm mắng Khương Văn không yêu thương nhau, Khương Văn bật cười, tới vỗ nhẹ tóc Nhiên Mộng rồi ra phòng khách, không phụ gì nữa, Nhiên Mộng biết anh sẽ rửa chén nên tự mình nấu ăn thôi.

"Thế nào?" Cậu nhìn Khương Văn đang bình thản dẻ cá, Nhiên Mộng nhướng mày, Khương Văn ăn thử, gật đầu: "Ngon, tay nghề ổn." Nhiên Mộng bật cười: "Tôi mà, nên xíu anh phải rửa chén cho cẩn thận nhá!"

Vì toàn đồ dầu mỡ nên chảo nồi cũng bám đầy dầu, Khương Văn cau mày nhưng vẫn bình thản rửa chén. Nhiên Mộng thả mình xuống sofa, bật tin tức, là tin của gia đình Vi Thanh, Người đàn ông cầm quyền mở rộng thị trường kinh doanh, con trai cả tiếp nhận công ty, con trai thứ thì sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối tháng, trông có vẻ viên mãn nhưng bên trong như thế nào thì cậu không rõ, Nhiên Mộng trầm tư như có điều suy nghĩ.

"Bọn họ không tổ chức đám cưới thật đâu, tổ chứng cũng không rước người kia vào ở." Khương Văn lau tay đi ra: "Tôi hóng được tin rằng nhà đó còn tính mượn chàng trai xấu số đó để đẩy ngã Tam Mao Tam Thái, tôi cũng rất vui mừng ngóng trông ngày tàn của hai tên đấy." Khương Văn híp mắt, thả người cạnh Nhiên Mộng, cậu thoải mái tựa vai anh, ừ ờ đáp: "Tính tình anh trông thế mà xấu người xấu nết ghê, hợp với tôi lắm hahaha..." Nhiên Mộng tự nói tự cười, khiến anh không hiểu ra sao, huých nhẹ vai nhưng vẫn để cậu tựa vai anh.

Nhiên Mộng chuyển kênh thì lên nốt chương trình cậu từng tham gia, Nhiên Mộng tính đổi đài thì bị Khương Văn ngăn lại: "Nào, để tôi xem cậu ngày trước khác cậu bây giờ thế nào nhé?"
"Xem xong hóa sư tử đền bù tinh thần tổn thương của tôi nhé?" Nhiên Mộng hơi giận dỗi nói, Khương Văn nhếch môi: "Sao lại là cậu tổn thương mà không phải tôi tổn thất  nếu nhìn sai người?"

"Hừ!" Nhiên Mộng bĩu môi, ngoảnh mặt đi, Khương Văn bật cười, duỗi tay xoa đầu cậu: "Thôi ngoan, tôi xin lỗi, chút hóa thú là được nhỉ. Yên tôi xem thử nào." Chẳng hiểu sao anh lại dỗ cậu nữa khiến Nhiên Mộng hơi bất ngờ nhưng cậu đành ngoan ngoãn để yên kênh cho anh xem. Ban đầu Khương Văn còn nghiêm túc, xong thì anh cười to, còn quệt nước mắt vì cười quá nhiều.

Nhiên Mộng đã ngã qua hướng khác, cực kỳ đau khổ khi thấy bản thân ngu ngốc cực kỳ trên truyền hình. Cậu thầm nghĩ giờ mà chết không nhắm mắt cũng được huống hi thì thấy tiếng gầm gừ bên cạnh, vội ngồi bật dậy, tròn mắt khi thấy anh hóa thú rồi dù trên khóe môi sư tử còn nhếch lên. Nhiên Mộng ngả người về phía lưng sư tử, cảm giác êm ái dã man, cậu khẽ lầm bầm: "Vì hình thú của anh mà tha thứ cho anh đấy..." Sư tử vung đuôi đập đập Nhiên Mộng, cậu không quan tâm, cứ cọ cọ mặt lên lưng anh, còn chồm người cọ lên bờm Khương Văn.

Đột nhiên hôn nhẹ nơi trán anh một cái: "Trước khi thời hạn năm năm kết thúc, tôi sẽ không rời khỏi anh đâu! Nói trước để anh chuẩn bị tinh thần." Khương Văn kinh ngạc tròn mắt sư tử nhưng anh không đáp gì, chỉ im lặng theo dõi chương trình. Cảm nhận nhịp thở đều trên lưng, Nhiên Mộng hẳn là ngủ quên rồi, anh vung vẩy đuôi mặc kệ, để cậu tựa lên lưng mình ngủ cả buổi trưa.

Đến khi trời sẫm tối, thư ký Thiên mang hồ sơ tài liệu qua gõ cửa, không thấy ai mở thì thư ký tìm chìa dự phòng mở cửa ra, phát hiện nơi sofa là một con sư tử đang ngủ say, có chút bất ngờ tính lên tiếng thì Nhiên Mộng từ bếp ló đầu, ra hiệu im lặng, thư ký bèn gật đầu, đem tài liệu đưa vào phòng sách cho Khương Văn rồi vào bếp, hỏi nhỏ: "Anh ta ngủ hồi nào mà say thế? Giờ chưa dậy luôn?"

"Ngủ hồi đầu giờ chiều chị ạ, em dậy, ngủ thêm một giấc, anh ấy vẫn chưa dậy, hẳn là mấy nay mệt mỏi lắm nên thôi cứ cho ảnh ngủ đi." Nhiên Mộng mỉm cười nói, thư ký chợt hằng giọng: "Lỡ tối cả hai cùng tỉnh tháo, có phải người ăn mệt là em không?" Nhiên Mộng hiểu thư ký nói gì, hơi hằng giọng: "Mai vẫn cuối tuần, không sao ạ, em mệt xíu thôi không ảnh hưởng gì đâu."

"Ừ vậy được, nhớ nhắc ông Lion đeo bao nhé, ổng quên em khổ luôn đó." Thư ký chân thành khuyên. Nhiên Mộng tính gì đó thì thấy bóng dáng ở cửa, cậu quyết định im mồm. Dù thư ký tiếp tục nói nhưng Nhiên Mộng quyết tâm không đáp lời nữa, khiến thư ký khó hiểu, chợt đỉnh đầu bị túm lấy, giọng quen thuộc từ Khương Văn vang lên: "Nói gì đó?" Thư ký hằng giọng: "Dặn dò! Dặn dò Nhiên Mộng ăn no ngủ kỹ!!" Cực hoảng hốt khiến Nhiên Mộng bật cười, vỗ vai Khương Văn: "Nào, đi rửa mặt rửa tay rồi vào ăn tối với em."

"Được." Anh thả thư ký, nghe lời Nhiên Mộng, đi vào phòng vệ sinh rửa tay rồi ra bàn ngồi, thư ký nói giấy tờ xong thì xin ra về, Khương Văn Gật đầu, thư ký thở dài nhẹ nhõm chạy biến đi. Nhiên Mộng ra đóng cửa xong thì vào bếp: "Anh đừng hù dọa người khác chứ."

"Cậu không sợ thì tôi không lo." Khương Văn không cho lời cậu là đúng, Nhiên Mộng bĩu môI: "Sao tôi phải sợ anh chớ? Tôi là bạn đời hợp pháp của anh mà?"

"Đúng nhỉ? Gan lớn hơn rồi, không còn khúm núm như xưa nữa rồi, Nemo thay đổi nhanh quá." Khương Văn híp mắt, gắp đồ ăn, có chút cảm thán, hồi anh gặp cậu trong bệnh viện, Nhiên Mộng cũng cứng cỏi nhưng không có thế này, thế này là treo hẳn lên đầu anh ngồi hồi nào chính anh cũng không biết.

"Thật ra tôi xem anh như bạn thân, như người nhà nên mới thế chứ người ngoài tôi khách sáo lắm đó!" Cậu cau mày, nghiêm túc nói.

"Tôi nghi nếu là người ngoài chắc cậu dùng ngôn từ chôn tôi luôn chứ không chỉ đơn giản là không sợ tôi." Khương Văn thẳng thắng nói, Nhiên Mộng lắc đầu: "Không không, tôi đang dành sự tôn trọng cho anh á chứ người ngoài thì xã giao thôi à, có khi tôi còn chẳng quan tâm nữa."

Khương Văn mỉm cười, hài lòng với câu trả lời của Nhiên Mộng nên anh nghiêm túc dùng bữa, không nói gì khó dễ cậu nữa. Nhiên Mộng ăn uống trong bình yên.

Ăn xong thì chạy lên lầu xem kịch bản cho tuần sau, xem cả lịch trình chương trình thực thế nữa. Anh Sâm gợi ý cho Nhiên Mộng chương trình tình yêu: [Chuyến xe tình yêu] Nhiên Mộng nhướng mày: "Em có ai cùng tham gia đâu mà yêu đương?"

Simon: ?

Nemo: Em nói thật... trừ Lion thì em đâu còn đi yêu đương nữa...

Simon: Anh không khuyến khích em ngoại tình trong lúc thực hiệp hợp đồng bao dưỡng với Khương Văn.

Nemo: Em nhớ mà nên mới nói anh là em không có ai tham gia chung á :D

Simon: Rủ Khương Văn... trời ơi đứa nhỏ này đừng có thật thà thế chứ...

Nemo: ... Em thật thà gì đâu...

Nhiên Mộng nghe tiếng mở cửa, cậu nhìn qua Khương Văn: "Anh tham gia chương trình tình yêu không?"

"Không" Khương Văn thẳng thắn đáp. Nhiên Mộng nhướng mày, tính nói với anh Sâm thì đột nhiên Khương Văn nói: "Nếu em tham gia thì tôi đi chung." Nhiên Mộng cau mày: "Anh đừng có đùa, hổng có dui..."

"Không đùa, tôi nói thật." Khương Văn lấy đồ, vào phòng tắm. Thả Nhiên Mộng một nỗi nghi ngờ sâu sắc về độ chân thật nãy giờ, Khương Văn thế mà đồng ý tham gia ba cái chương trình này hả? Cậu nhắn nguyên văn với anh Sâm, anh Sâm thả mặt cười vui vẻ: "Để anh chuyển kịch bản chương trình cho Thiên."

"Anh có vẻ thân với Thiên.. hai người..." Nhiên Mộng nói ra nghi ngờ của bản thân.

Anh Sâm vội chối đây đẩy: "Chỉ là đồng minh thôi! Anh ta báo tin về Khương Văn, anh báo tin về em! Có qua có lại ấy!"

Nhiên Mộng tròn mắt: "Bán tin cho nhau?"

"Trao đổi đôi bên cùng có lợi mà... không hẳn là bán tin đâu." Anh Sâm nghiêm túc nói, Nhiên Mộng nhướng mày: "Được rồi..."

Cậu lướt xem tin tức rồi chuyển qua hóng chuyện với Emily, tự hít tin đồn về bản thân.

[Khương Văn và Nhiên Mộng có thai trước rồi mới cưới...]

[Lion là tên cầm thú thay lòng đổi dạ, người tình của Viên Thanh Viên chính là người tình cũ bị Lion bỏ rơi! May mà được Viên Thanh Viên cứu vớt yêu thương...]

Những tin đồn được xào dầu ướp muối khiến nội dung lung tung hết cả, Nhiên Mộng vừa đọc vừa muốn cười xỉu, chợt phát hiện có fandom Sư tử ngủ đông cạnh người đẹp... LionNemo, nghe sợ thế? Cậu mon men dùng tài khoản phụ tham gia xem thì phát hiện có cả fanfic nữa.

Nhiên Mộng thử nhấn vào fanfic có tên là [Tình đầu tôi yêu em] có gắn thẻ kết thúc buồn khiến nhiên Mộng đầy dấu chấm hỏi, sao tên ngọt xỉu mà kết lại buồn thế này chớ? Cậu không hiểu nên quyết định đọc.

Khương Văn vừa ra khỏi phòng tắm thì bị cái gối ném tới, Nhiên Mộng rống lên: "Đồ cầm thú!" Sao anh có thể bội ước sau lưng tôi trong fanfic cơ chứ? Nhiên Mộng khóc lóc ỷ ôi, vấn đề là mỗi lần cậu khóc thì Khương Văn cảm thấy như cảnh đẹp ý vui, anh nhếch môi, nghĩ rằng Nhiên Mộng đọc tin đồn bậy bạ nên anh bước tới nắm cằm cậu: "Nào, không ai phản bội em cả, tôi yêu em không hết nữa." Đều diễn cả, anh thầm nghĩ.

Rồi bọn họ quấn lấy nhau, đúng là tình ái chính là thuốc phiện, thử một lần là nghiện mãi về sau. Nhiên Mộng chìm vào khoái cảm tình dục, cậu không còn nghĩ ngợi được gì kể cả nội dung cái fanfic kia, chỉ biết người đàn ông với cậu hợp nhau chuyện giường chiếu quá..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro