Ngày khủng khiếp đối với Sasuke

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có Sasuke đang ở nhà trông con một mình thôi

Satoshi đang khóc lớn trong vòng tay của bố mình, người có vẻ mặt đáng thương.

Sakura thương hại chồng mình "Xin lỗi anh yêu nhưng em được gọi đến bệnh viện. Đây là trường hợp khẩn cấp và anh là người duy nhất ở đây có thể chăm sóc Satoshi vì Sarada đang đi làm nhiệm vụ" Cô nói nhẹ nhàng.

Sasuke nuốt nước bọt đầy lo lắng "Nhưng Sakura, em biết đấy, anh không giỏi chăm sóc trẻ con! Anh là người thích đánh nhau chứ không phải trông trẻ!" Thật mỉa mai. Anh không sợ chiến đấu với người ngoài hành tinh nhưng anh sợ phải trông con trai mình.

"Xin lỗi anh yêu nhưng anh phải giải quyết chuyện này một mình" Sakura cười khúc khích trước hành động của chồng. Cô ra khỏi nhà. Để lại đằng sau cô là Sasuke đang rất quẫn trí.

"Đợi đã Sakura!" Anh rên rỉ lớn tiếng khi cô rời đi. Và việc Satoshi khóc cũng chẳng giúp được gì.

"Ngừng khóc nào!" Anh bắt đầu đung đưa con trai để khiến thằng bé dừng lại. Nhưng điều đó càng khiến thằng bé khóc nhiều hơn. Thật là phiền phức.

Sasuke thở dài thật sâu và trở về nhà. Anh ở một mình với đứa bé bốn tháng tuổi đang la hét.

Anh bắt đầu đi đi lại lại ở hành lang. Im lặng và đu đưa. Sau 20 phút đi bộ, thằng bé dừng lại và bắt đầu sụt sịt. Sau đó bắt đầu ngáy. Có vẻ như đang ngủ.

Sasuke thở dài. Cảm ơn Chúa, Satoshi đã ngừng khóc nếu không anh sẽ nổ tung hoặc sử dụng Mangekyo Sharingan lên thằng bé theo đúng nghĩa đen.

Anh nhìn chằm chằm vào hình dáng đang ngủ của đứa con trai bé bỏng của mình. Anh không khỏi mỉm cười trước vẻ đẹp bình yên như thiên thần và xinh đẹp của Satoshi. Đặc biệt là với nụ cười nhẹ nhàng, tiếng ngáy của thằng bé khiến tim Sasuke nảy lên. Mọi sự giận dữ và lo lắng đều biến mất. Thay thế bằng tình yêu, sự quan tâm và bảo vệ.

Anh đặt đứa bé lên chiếc giường nhỏ của mình. Anh sắp bước ra khỏi phòng.

Cho đến khi....

"WAAAAAAAAAAH" Satoshi lại bắt đầu khóc...

Sasuke rên rỉ đầy kịch tính. Anh đưa tay lên mặt (một cách buồn cười). Có phải trẻ sơ sinh luôn ồn ào như vậy không?

Anh ôm lấy đứa bé và lại bắt đầu đu đưa nhẹ nhàng. Nhưng Satoshi không hài lòng.

Sasuke cau mày. Có chuyện gì với thằng bé vậy? Có cái gì đó còn thiếu ở đây...

Anh đặt đứa bé lại gần và bắt đầu kiểm tra cho....

'CÁI QUÁI GÌ VẬY!'

Sasuke lập tức bịt mũi lại. Mùi hôi khó chịu không chịu nổi.

Anh lại rên rỉ lần nữa.

'Đừng nói với tôi rằng tôi sẽ phải thay thứ đó nhé... Ôi Chúa ơi...'

Anh thở dài vì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay tã. Anh đã xem Sakura làm vài lần nên biết cách làm. Nhưng đó là... không phải là một cảnh tượng hay ho để nói... Đặc biệt là với mùi hương. Lạy Chúa... Làm sao Sakura và Sarada có thể chịu đựng được khi thay tã?! Nó thậm chí còn tệ hơn cả đôi tất cũ của Naruto!

Anh đặt Satoshi lên chiếc giường lớn và bắt đầu tìm tã mới. Cố gắng hết sức để phớt lờ tiếng hét của Satoshi.

Khi tìm thấy nó, anh lấy một chiếc và đưa lại cho con trai mình, người đang nhìn ông bằng đôi mắt màu ngọc lục bảo. Sasuke lại nuốt nước bọt lo lắng. Không chắc chắn về toàn bộ việc thay tã.

"Làm thôi nào!"

Anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc tã bẩn. Bịt mũi lại và cố gắng hết sức để không ngất đi vì mùi kinh khủng của nó. Anh nhẹ nhàng lau chùi cho con trai mình. Và cuối cùng anh mặc cho thằng bé chiếc tã mới và sạch sẽ.

Anh nhìn đứa con trai đang ngọ nguậy và đặt đôi bàn tay nhỏ xíu lên chân mình. Sau đó thằng bé cười khúc khích. Hạnh phúc với chiếc tã mới của mình. Tiếng cười khúc khích của Satoshi khiến Sasuke mỉm cười nhẹ nhàng. Tự hào về mình.

Nghiêm túc mà nói, sao các em bé có thể vừa dễ thương vừa tinh nghịch đến thế!

Anh ôm chặt đứa bé đang cười khúc khích vào ngực mình. Anh mỉm cười ấm áp khi đứa con trai bé bỏng của anh ôm lấy anh. Satoshi đưa bàn tay nhỏ bé lên mũi. Nó không đau lắm nhưng nó khiến Sasuke khó chịu. Trước khi ông kịp làm gì, con trai ông đã dùng ngón út nắm lấy tay anh. Satoshi tò mò nhìn nó trước khi cười khúc khích với bố.

Lại nữa! Làm thế nào mà các em bé có thể trông như thiên thần dù chúng có làm gì đi nữa?! LÀM SAO?!

Anh tựa đầu con trai lên vai mình và bắt đầu vỗ nhẹ vào lưng.

Họ ở lại trong vài phút.

Satoshi bắt đầu khóc.

'Chúa giúp tôi...' Sasuke thầm nghĩ.

"Lần này có chuyện gì vậy?" Anh hỏi đứa bé như thể muốn tìm một câu trả lời. Satoshi cứ khóc mãi.

Anh ngơ ngác nhìn một lúc. Tại sao một em bé lại khóc vì tã bẩn?

Ồ. Có thể thằng bé đang đói. Tại sao trước đây anh không nghĩ tới điều đó!

Anh đi vào bếp. Anh mở tủ lạnh bằng một tay trong khi tay kia ôm Satoshi đang khóc.

(A/N: Vâng, anh ấy có cánh tay giả giống Naruto).

Anh đợi sữa được chuẩn bị rồi anh đặt nó vào chai. Sau đó anh bắt đầu kiểm tra nhiệt độ (những điều anh học được từ Sakura).

Anh đặt cái chai lên miệng đứa bé. Satoshi ngay lập tức ngừng khóc và bắt đầu uống sữa. Để lại một âm thanh dễ thương.

Sasuke ngồi trên chiếc ghế bập bênh. Chiếc ghế cứ chuyển động tới lui. Họ giữ nguyên tư thế này trong vài phút.

Anh không có kinh nghiệm đối xử với trẻ sơ sinh. Thật nực cười vì anh có một đứa con gái. Anh không thể không cảm thấy gánh nặng mà Sakura phải trải qua để nuôi nấng Sarada khi anh đi làm nhiệm vụ. Sự tôn trọng của anh dành cho vợ càng tăng lên. Sakura đã làm một công việc tuyệt vời khi nuôi dạy một cô gái dũng cảm và trưởng thành mà anh có thể tự hào gọi là con gái mình. Anh hy vọng rằng mình có thể làm được với Satoshi những điều mà anh không thể làm với Sarada.

Suy nghĩ của anh bị cắt đứt khi Satoshi uống xong sữa của mình. Sasuke đặt nó sang một bên. Anh nhìn Sakura vỗ lưng Satoshi sau khi cho thằng bé ăn. Vì vậy, anh làm như vậy cho đến khi Satoshi ợ hơi.

Anh ôm Satoshi vào lòng. Satoshi thích thú với sự ấm áp của bố và càng rúc sâu vào người anh hơn. Làm người cha mỉm cười.

Chiếc ghế bập bênh liên tục chuyển động tới lui. Và đôi mắt của Satoshi bắt đầu nhắm lại từ từ. Sau đó thằng bé đã ngủ say. Ngáy ầm ĩ trong lồng ngực bố mình.

Ánh mắt Sasuke dịu lại trước cảnh tượng này. Tiếng ngáy của Satoshi tựa như một bản nhạc nhẹ nhàng lọt vào tai anh.

Bản thân anh cũng không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.

"Con đã về!" Sarada thông báo khi cô bước vào nhà sau một nhiệm vụ dài nhưng thành công cùng đội của mình.

Cô cau mày khi không có câu trả lời. Cô cởi giày và thận trọng bước vào nhà.

Cô lặng lẽ đi vào bếp. Và những gì cô nhìn thấy khiến tim cô thắt lại trước khung cảnh đáng yêu trước mắt.

Bố cô đang ngủ trên ghế bập bênh trong khi ôm em trai cô cũng đang ngủ. Có vẻ như Satoshi đã gây khó dễ cho bố  Cô cười khúc khích trước phản ứng của bố với chiếc tã bẩn.

Cô dịu dàng nhìn em trai cô mở đôi mắt ngọc lục bảo của mình để nhìn vào đôi mắt đen của cô.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé. Không muốn đánh thức bố cô.

"Này Satoshi" Cô cười khúc khích khi đứa bé đưa tay về phía cô "Em đã có một ngày vui vẻ với papa, phải không? Em có phải là một cậu bé ngoan không?" Thằng bé cười khúc khích với chị gái. Cô mỉm cười dịu dàng với em mình.

Sasuke mở mắt ra và nhìn thấy cảnh con gái anh đang ôm em trai mình. Nó đã quen thuộc với anh rồi...

Nó làm anh nhớ đến mình và Itachi...

"Ồ, con thấy papa đã tỉnh rồi. Chào papa!" Sarada mỉm cười chào bố.

Sasuke mỉm cười đáp lại "Chào buổi chiều. Nhiệm vụ thế nào?"

"Thành thật mà nói thì việc đó đã lâu dài và khó khăn. Nhưng dù sao thì nó cũng thành công" Cô trả lời.

Sasuke ậm ừ "Tốt. Cha tự hào về con" Anh nở một nụ cười tự hào với Sarada.

Miệng Sarada há hốc. Nhưng cô đã lấy lại được bình tĩnh "Uh. Cảm ơn papa..." Cô nói khi xấu hổ nhìn đi chỗ khác.

Sasuke mỉm cười "Hay là chúng ta nấu bữa tối cho tới khi mẹ về nhé?"

"Nghe có vẻ ổn"

Sakura lắng nghe với sự thích thú và ngưỡng mộ tuyệt đối với con gái mình khi cô kể lại chuyện xảy ra vào buổi chiều.

"Vậy Satoshi không phải là kẻ gây rối lớn phải không?" Cô mỉm cười nhìn chồng mình, người có khuôn mặt cau có thường ngày.

Anh nhắm mắt trả lời "Không nhiều lắm. Lúc đầu thằng bé làm anh thấy rất tệ. Nhưng anh đã kiểm soát được" Anh nói đơn giản khi đang ăn bữa tối.

Sakura cười khúc khích. Người tộc Uchiha luôn trung thực và tình cảm.

Sarada đang ôm em trai vào lòng. Đưa cho em ấy một thìa thức ăn để cho Satoshi ăn. Bé với lấy thìa và mở miệng ăn.

"Papa..." Sarada cố gắng bắt chuyện với bố.

"Ừ"

"Con đang nghĩ..." Cô nhìn đi nơi khác. Một sự đỏ mặt trên khuôn mặt của cô "Nếu có thể... Giúp con luyện tập..."

"Tất nhiên rồi" Anh trả lời đơn giản. Làm Sarada mở to mắt nhìn anh.

"Cái gì?" Cô hỏi với vẻ hoài nghi.

"Cha nói có, cha sẽ giúp ngươi huấn luyện. Con cho rằng cha sẽ từ chối sao?" Anh nhìn vào mắt Sarada.

"K-Bây giờ thì không phải như thế này!" Cô trả lời một cách điên cuồng. Nhìn trên mặt đất "Con chỉ ngạc nhiên thôi..."

Sasuke thở dài. Tất nhiên là con bé sẽ ngạc nhiên. Anh đã không dành nhiều thời gian cho Sarada. Anh đứng dậy khỏi ghế và đến gần con gái mình. Anh quỳ một chân xuống, phù hợp với chiều cao của cô gái mình.

"Sarada. Ta là cha của con. Ngay cả khi chúng ta không có nhiều thời gian kể từ khi chúng ta gặp lại nhau. Cha sẽ luôn dành thời gian cho con, mẹ bạn và tất nhiên là em trai con" Ánh mắt anh dịu dàng nhìn đứa bé. Sau đó quay lại với con gái mình "Đừng bao giờ ngần ngại nhờ cha giúp đỡ. Cha sẽ luôn giúp con phát triển thành một shinobi mạnh mẽ. Trở thành Hokage tiếp theo"

Đôi mắt Sarada sáng lên như sắp khóc. Cô chắc chắn rằng mình sẽ lao vào vòng tay của cha mình nếu không ôm Satoshi vào lòng. Cô sụt sịt "Cảm ơn papa"

Sasuke gật đầu với nụ cười nhẹ nhàng "Không có gì, đậu phộng nhỏ" Anh trêu chọc nói. Làm Sarada đỏ mặt.

"PAPA!" Cô xấu hổ hét lên. Làm bố mẹ cô cười.

Sasuke ôm đứa con gái và đứa con trai đang đỏ mặt của mình vào lòng. Sarada ôm lại anh, cẩn thận để không làm Satoshi khó chịu.

"Mẹ nghĩ đã đến giờ đi ngủ rồi" Sakura nói với một nụ cười.

"Con có thể đưa Satoshi về phòng được không?" Cô nói với ánh mắt cầu xin.

"Tất nhiên rồi" Mẹ cô trả lời.

Cô cười toe toét, hôn chúc bố mẹ ngủ ngon rồi ôm em trai chạy vội vào phòng.

Sarada đặt em trai cô vào giường và cô bắt đầu đi đi lại lại.

"Tin được không Satoshi! Papa sẽ huấn luyện chị!" Cô vui vẻ siết chặt.

Đứa bé ngơ ngác tựa đầu. Không thực sự hiểu biết. Sau đó, em ấy nằm ngửa và đặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình lên chân và bắt đầu ngọ nguậy.

Sarada không khỏi bật cười trước hành động của em trai mình.

"Ôi lại đây nào, hợp tử nhỏ!" Cô cười toe toét và bắt đầu cù lét em trai mình. Làm cả hai cùng bật cười.

"Ồ, em có thích nó không? Em có muốn thêm không?!" Cô liên tục cù lét.

Có thể nghe thấy tiếng cười từ phòng Sarada trong bếp. Cả bố mẹ đều cười khúc khích.

"Em rất vui vì Sarada bắt đầu cởi mở với anh..." Sakura nói. Tặng chồng một nụ cười dịu dàng.

Sasuke thở dài "Ừ. Anh đã sợ bọn anh không thể tương tác được với nhau. Nhưng anh cũng không thể trách con bé được. Anh đã bước ra khỏi cuộc đời con bé từ rất lâu rồi"

"Nhưng anh có lý do của mình" Sakura cố gắng xóa đi sự lo lắng và tội lỗi trên gương mặt chồng. "Hơn nữa, anh có một mối quan hệ tốt. Không có gì phải lo lắng cả"

Anh mỉm cười với cô "Tất cả là nhờ có em đấy"

Sakura bối rối nhìn anh "Tại sao?"

Sasuke tiến lại gần khiến Sakura đỏ mặt. Anh tựa trán mình vào trán cô "Em đã làm rất tốt việc nuôi dạy Sarada trong khi anh đi vắng."

Cả hai đều cười khúc khích.Rồi bắt đầu hôn nhau.

"Có lẽ chúng ta nên vào phòng ngủ" Cô nói trước khi trợn mắt khi chồng cô nhếch mép cười.

Họ đến gần phòng của Sarada. Họ mỉm cười nhẹ nhàng trước cảnh tượng trước mắt.

Sarada đang ngủ với nụ cười trên môi. Đặt một tay lên bụng Satoshi đang ngủ say và dang rộng đôi tay nhỏ bé của mình.

Sakura đắp chăn và hôn chúc họ ngủ ngon.

Cô tắt đèn và đóng cửa lại.

Dinh thự của tộc Uchiha tràn ngập tiếng ngáy nhẹ nhàng của các thành viên trong gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro