Sự ghen tị, lời khuyên và cuộc trò chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sarada trở nên ghen tị với Satoshi. Boruto cho cô một lời khuyên. Cô đang nói chuyện với bố mình.

Satoshi lúc này đã được hai tháng tuổi và nơi ở của tộc Uchiha tràn ngập tiếng khóc và tiếng la hét của đứa bé.

Bạn bè của họ đã đến thăm cách đây vài tuần. Ino gần như ngất đi vì sự dễ thương của em bé giống bố mình. Lee hứa sẽ huấn luyện chàng trai trẻ cách trở thành một ninja với tinh thần trẻ trung. Tenten hứa sẽ tặng thằng bé tất cả vũ khí cần khi đến tuổi trưởng thành. Kakashi đã rơi nước mắt cá sấu khi biết cậu học trò thô bạo và mạnh mẽ của mình đã trở thành một người cha mềm yếu như thế nào. Khiến Sasuke chế giễu và đe dọa Kakashi rằng sẽ ném anh ta ra khỏi nhà. Guy nhận xét về cách anh cảm nhận được tinh thần trẻ trung ở cậu bé.

Sarada mỉm cười nhìn em trai cô nhận được nhiều sự chú ý. Nhưng có điều gì đó đang làm cô lo lắng và cô không biết đó là gì.

Trở lại hiện tại, Sasuke đang ở cạnh Sakura đang nhìn đứa con thứ hai của họ với nụ cười trìu mến. Thằng bé đã thay đổi một chút so với khi mới sinh ra.

"Sarada, con có thể lấy cho chúng me đồ chơi của Satoshi được không?" Sakura ân cần hỏi con gái mình.

"Chắc chắn rồi mẹ" Sarada thở dài rồi lên lầu tìm đồ chơi của em trai. Cô đã tìm thấy nó và trở về với gia đình mình.

"Nó đây rồi" Cô vừa nói vừa đưa món đồ chơi cho mẹ.

"Cảm ơn Sarada" Mẹ cô mỉm cười cảm ơn cô.

Sarada gượng cười mệt mỏ. "Không có gì" Sau đó cô ấy rời khỏi phòng. Lờ đi đôi mắt diều hâu của cha cô đang nhìn cô.

Cô nhìn bố mẹ chơi đùa và cười đùa với Satoshi. Cô nhìn cha cô mỉm cười và chơi đùa với em trai. Điều mà cô không thể làm được.

Cô lắc đầu. Cô không thể ghen tị với em trai mình được. Cô là một cô gái lớn phải không?

Cô thở dài khi bước ra khỏi nhà. Cô muốn hít thở không khí trong lành và giải tỏa tâm trí.

Sasuke lo lắng cho Sarada. Kể từ tuần trước, con bé bắt đầu hành động kỳ lạ và giữ khoảng cách với họ. Anh không muốn Sarada cảm thấy xa lạ trong chính gia đình mình.

"Sakura. Em có nhận thấy gần đây Sarada cư xử rất lạ không?" Anh hỏi vợ.

Sakura ngừng chơi với Satoshi để tập trung vào chồng. Cô thở dài trước khi trả lời "Ừ, em để ý rồi. Em đã cố hỏi con bé nhưng Satoshi vẫn cần được chú ý"

Sasuke cau mày "Em có nghĩ rằng chúng ta đã... phớt lờ con bé không?" Anh thấp giọng hỏi như không muốn tin.

Sakura không làm gì cả. Cô vẫn im lặng. Ý nghĩ bỏ rơi con gái vì con trai là điều không thể chấp nhận được đối với cô "em không biết..." Cuối cùng cô "Con bé là một người tộc Uchiha. Đôi khi họ có xu hướng che giấu cảm xúc của mình. Con bé sẽ không nói cho chúng ta biết con bé cảm thấy thế nào."

Sasuke biết điều đó. Anh cũng là một Uchiha. Nhưng anh hy vọng rằng con gái anh sẽ cởi mở và nói cho họ biết vấn đề là gì để họ có thể cùng nhau giải quyết. Suy cho cùng thì họ cũng là gia đình.

Sarada bước chậm rãi tới công viên. Cô ngồi vào ghế. Cô đưa hai chân lại gần ngực và vòng tay ôm lấy chúng. Hy vọng có thể an ủi chính mình.

Cô yêu em trai mình. Chắc chắn rồi. Nhưng cô không thể không nghĩ rằng em ấy đã may mắn biết bao khi có cả cha lẫn mẹ kể từ khi sinh ra, trong khi cô chỉ có mẹ và mãi đến một năm trước mới được gặp bố.

"Này Sarada!" Một giọng nói khó chịu nhưng thân thiện gọi. Cô nhận ra nó là của Boruto.

"Chào Boruto" Cô chỉ đơn giản nói.

Boruto nở một nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Nhưng nó mờ dần khi anh nhìn thấy tình trạng của Sarada. Đó là chiếc nhẫn cô từng mang khi buồn trong thời thơ ấu của họ. Anh ghét nhìn thấy Sarada buồn.

"Chuyện gì vậy?" Anh nhẹ nhàng hỏi, ngồi bên cạnh cô ấy.

"Không có gì" Cô nói mà không nhìn anh. Boruto biết đây là lời nói dối.

"Sarada" Anh nói một cách nghiêm khắc nhưng cũng nhẹ nhàng "Tớ biết rằng cậu đang nói dối" Khuôn mặt anh dịu lại "Nói cho tớ biết điều gì đang làm phiền cậu?"

Cô thở dài thật sâu "Cậu cảm thấy thế nào... Khi Hima được sinh ra?" Cô lặng lẽ hỏi.

Boruto có chút bối rối. Chuyện này có vấn đề gì với Sarad vậy. Anh quyết định trả lời cô bằng mọi cách.

"Thành thật mà nói với cậu thì. Lúc đầu tôi rất phấn khích. Nhưng sau đó... Tớ hơi ghen tị với em ấy vì em ấy thu hút được sự chú ý của bố mẹ. Nhưng cuối cùng chúng tớ cũng vượt qua được. Bố mẹ nói với tớ rằng họ yêu cả hai chúng tớ như nhau và-" Mắt anh mở to khi hiểu điều Sarada đang muốn nói.

"Cậu có ghen tị với Satoshi không?" Anh hỏi với giọng trầm và đầy hoài nghi.

Sarada trở nên giống như một quả cà chua "K-Không! Tớ đã lớn rồi! Tớ không thể ghen tị với em ấy được!" Cô cố gắng tự vệ.

Boruto phá lên cười. Điều đó càng khiến Sarada đỏ mặt hơn "Ghen tị cũng được thôi Sarada" Anh nói giữa những tiếng cười của mình.

Cô nhìn anh bối rối "Ý cậu là gì?"

Boruto thở dài "Tớ biết tại sao cậu lại ghen tị. Khi chúng ta còn nhỏ, cậu đã muốn gặp bố mình và dành thời gian với ông ấy. Phải gần một năm trước cậu mới được gặp ông ấy. Và Satoshi đã có bố bên cạnh kể từ khi em ấy mới sinh, trong khi gần như suốt tuổi thơ của cậu thì không" Anh nói nhìn vào mắt cô.

Sarada rời mắt khỏi Boruto "Có lẽ... Tớ luôn muốn dành thời gian với papa. Nhưng giờ họ lại tập trung vào Satoshi..."

Boruto nhìn Sarada trước khi cười toe toét "Đừng lo lắng. Em ấy chỉ là một tên nhóc thích tìm kiếm sự chú ý-" Anh dừng lại khi Sarada ném cho anh một cái nhìn chết chóc.

Chắc chắn Sarada hơi ghen tị(chỉ một chút thôi. Cô ấy nhất quyết trong lòng) với em trai mình nhưng cô sẽ không để ai xúc phạm em ấy.

"Ừm. Xin lỗi tớ chỉ đùa thôi. Vấn đề là. Cậu nên nói chuyện với bố cậu về chuyện đó" Boruto lấy lại bình tĩnh.

Sarada có vẻ sốc "Cái gì? Tớ không thể!"

Boruto có vẻ bối rối "Tại sao?"

Cô lại rời mắt khỏi Boruto một lần nữa "Đó là bởi vì... Tớ không biết phải bắt chuyện với papa như thế nào. Chắc chắn là papa sẽ nói chuyện cùng nhau. Nhưng tớ chưa bao giờ... Thảo luận những chuyện..."

"Ồ..." Đó là tất cả những gì Boruto có thể nói được. Nhưng anh cười toe toét với cô trước khi trả lời "Vậy thì làm ngay đi!"

Sarada chớp mắt, không biết phải làm gì.

Boruto trở nên nghiêm túc "Nghiêm túc đấy Sarada. Cậu phải làm tan băng giữa cậu và bố mình. Tớ chắc rằng ông ấy muốn tương tác với câụ hơn bất cứ điều gì. Nhưng cậu cũng phải giúp đỡ. Cậu đang giữ khoảng cách với ông ấy và ông ấy muốn tôn trọng điều đó và cho cậu thời gian để mình có thể trở thành một phần của cuộc đời cậu một lần nữa nhưng cậu đã để bố mình phải chờ đợi quá lâu. Đã đến lúc phải bắt đầu lại, cậu có nghĩ vậy không?"

Sarada hơi ngạc nhiên. Làm sao Boruto biết được tất cả những điều này? Bố cô có nói với Boruto không?

Boruto tiếp tục "Hãy tin tớ. Một ngày nào đó cậu sẽ hối hận" Cô nhìn Boruto với đôi mắt mở to.

"Một ngày nào đó bố cậu sẽ ra đi. Vì bất cứ lý do gì. Nếu cậu không tạo ra những kỷ niệm đẹp với bố mình bằng cách nói chuyện với bố, cậu sẽ hối hận vì đã không làm điều đó. Vì vậy, trong khi vẫn có thể. Hãy đi nói chuyện với bố cậu. Không còn thời gian nữa tốt hơn bây giờ"

Sarada vẫn mở to mắt trước khi lắc đầu "Ừ,cậu đúng"

Boruto cười toe toét "Đi đi!"

Sarada đảo mắt nhưng trong lòng cô thấy biết ơn Boruto. Boruto đã đến đúng lúc và cho cô một lời khuyên. Cô hơi đỏ mặt.

Cô trở về nhà của mình. Đang tìm bố cô. Cô thấy bố vẫn ở trong phòng đang nhìn mẹ và em trai cô với vẻ mặt dịu dàng.

"Papa?...." Cô bối rối gọi.

Sasuke vui mừng khi nghe thấy âm thanh của cô con gái duy nhất của mình "Ừm?"

"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Cô hỏi mà không nhìn vào mắt bố mình.

Sasuke cau mày một chút. Nhưng dù sao cũng gật đầu. May mắn thay, con gái anh sẽ nói cho anh biết nguyên nhân gây ra hành vi kỳ lạ của con né.

Họ ngồi trong chăn. Im lặng nhìn nhau.

Sau một phút im lặng tra tấn, Sasuke quyết định bắt đầu cuộc trò chuyện "Vậy... con muốn nói về chuyện gì?"

Cô ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác. "Papa... Anh chị em có ổn không... Ghen tị với nhau?"

Sasuke có vẻ mặt bối rối "Con ghen tị với Satoshi?"

Mặt cô lại càng đỏ hơn. Thật xấu hổ khi cô ấy ghen tị với em trai mình khi cô đã trưởng thành.

'Vậy đây là lý do tại sao con bé lại như thế này?' Tốt rồi. Anh sợ rằng có điều gì đó nguy hiểm hơn sẽ làm phiền Sarada. Nhưng nghiêm túc mà nói, ghen tị?

Anh không thể không cười. Anh cười lặng lẽ. Làm con gái ông chớp mắt.

"Hài lắm sao?" Cô phồng má ửng hồng lên.

"Không sao đâu Sarada. Việc con ghen tị với em trai mình là điều bình thường. Cha cũng ghen tị với anh trai mình" Anh mỉm cười cay đắng khi nhắc đến Itachi. Anh ghen tị với anh trai vì cha anh luôn khen ngợi và không liên quan gì đến anh ngay cả khi anh cố gắng học nhẫn thuật nhiều lần để gây ấn tượng với bố và thu hút sự chú ý của ông. Để làm cho ông ấy tự hào và khen ngợi anh ấy. May mắn thay Itachi luôn dành thời gian cho anh và dành cho anh sự quan tâm mà anh mong muốn.

'Tôi sẽ không giống bố tôi. Tôi sẽ không bao giờ yêu thích những đứa con của mình" Anh hứa trong tâm trí.

"Nhưng papa thì khác! Papa là người nhỏ hơn!" Sarada kêu lên, ngạc nhiên khi biết bố cô cũng ghen tị với anh trai mình.

"Đúng. Nhưng cũng giống nhau thôi. Anh chị em có thể ghen tị với nhau. Chỉ cần đảm bảo rằng sự ghen tị của con sẽ không biến thành hận thù hoặc ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai" Anh nói, nhìn vào mắt con gái mình.

Sarada ngừng giao tiếp bằng mắt với bố cô. Cô cảm thấy thư giãn và lấy hết can đảm để nói chuyện. "Đôi khi... Con muốn có được sự chú ý của papa... Giống như Satoshi... Con ước gì con có thể có papa bên cạnh từ khi còn nhỏ như em ấy... Satoshi sẽ lớn lên cùng với papa bên cạnh kể từ khi em ấy chào đời... Trong khi con đã không gặp papa cho đến một năm trước... Con nghĩ điều đó thật không công bằng..." Cô nhìn cha rồi khuôn mặt cô ấy trở nên sốc.

Cha cô có một biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt. Một thứ mà cô chưa từng thấy trước đây.

Cô trở nên điên cuồng và bắt đầu vẫy tay "Con xin lỗi papa! Chúa ơi... lẽ ra con nên ngậm miệng lại..."

'Chết tiệt! Tôi đã làm gì! Tôi đã làm hỏng việc! Tôi-' Cô bị cắt ngang khỏi cuộc nói chuyện trong đầu bởi khuôn mặt của cha cô.

Cô nhìn với đôi mắt mở to.

"Sarada..." Anh lặng lẽ nói. Đôi mắt anh bị mái tóc che khuất.

Anh ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt hối hận. Chúng tỏa sáng như thể anh ấy sắp khóc.

"Cha xin lỗi vì con phải cảm thấy như vậy..."

Sarada chớp mắt "Cái gì? Không cần phải xin lỗi papa!"

"Không. Lẽ ra cha nên chú ý. Đáng lẽ cha phải ở bên cậu suốt thời thơ ấu giống như cha ở với Satoshi... Cha đã giống bố mình... Cha là một người cha tồi..."

"PAPA!" Sarada hét lên. Sasuke nhìn Sarad có chút mở to mắt. Con bé đang đặt tay lên bàn. Đôi mắt bị mái tóc che khuất.

"Đúng. Papa đã không ở bên con suốt thời thơ ấu. Và đúng là vì điều đó mà con cảm thấy buồn và cô đơn. Nhưng papa có lý do của mình..." Cô ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt đẫm lệ và nụ cười rạng rỡ "Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể... hàn gắn mối quan hệ của chúng ta..."

Sasuke sửng sốt trước lời tuyên bố của con gái mình. Nhưng một nụ cười tô điểm trên khuôn mặt anh.

"Sarada..."

"Con yêu papa..."

Tim Sasuke lỡ nhịp... Có phải Sarada vừa nói những gì anh nghe được không?

Anh tiến lại gần con gái mình, vòng tay ôm lấy con bé,ôm con bé vào lòng như một người cha.

"Cha cũng yêu con, đậu phộng nhỏ"

Sarada rúc vào người bố. Cái ôm của cha thật ấm áp và bảo vệ. Cô cảm thấy an toàn trong vòng tay cha. Sẽ không có gì có thể làm hại cô khi có cha ở bên cạnh. Đây là điều mà cô đã chờ đợi từ rất lâu từ khi còn nhỏ. Để cha cô ôm cô và nói với cô rằng ông yêu cô.

Họ giữ nguyên tư thế này trong vài phút. Tận hưởng hơi ấm của nhau trong sự im lặng thoải mái.

"Sarada..." Sasuke là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Vâng?" Sarada đã trả lời.

"Hãy nhớ điều này. Có Satoshi không có nghĩa là chúng ta yêu con ít hơn. Chắc chắn, khi còn bé, Satoshi cần rất nhiều sự quan tâm. Nhưng cha và mẹ sẽ không bao giờ ngừng yêu con. Con hiểu không?" Anh nói nhẹ nhàng với nụ cười trên môi.

Sarada mỉm cười "Vâng. Con biết điều đó. Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc em ấy. Dù sao thì con vẫn yêu em"

Sasuke cười khúc khích "Chắc chắn rồi"

Họ ôm nhau vài giây trước khi rời khỏi cái ôm.

"Vậy còn việc cùng nhau nấu bữa tối trước khi mẹ thức dậy thì sao?" Sasuke vừa nói vừa nhìn con gái mình với một nụ cười.

Sarada cười toe toét "Vâng!" Sau đó cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh "Nhưng đồ ăn của con ngon hơn của cha"

Sasuke nhếch mép cười "Con có chắc không? Con có muốn một thử thách?"

"Được thôi!"

Họ cùng nhau dọn bữa tối với nụ cười trên môi. Hạnh phúc vì họ đã có thể hàn gắn lại mối quan hệ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro