Chương 3: Con dốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Rick Banner hùng hục đạp xe trên con dốc dẫn lên vách đá. Mồ hôi chảy thành dòng làm ướt đẫm chiếc áo phông cậu đang mặc, vầng trán nhăn lại vì gắng sức. Nhưng cậu vẫn không hề có ý định giảm tốc độ. Dùng số thấp hơn thì chẳng khác nào bọn con gái. Và như thế thì thà đi bộ còn hơn.

Hai bắp chân cậu đang nóng bừng bừng, nhưng cậu biết cái nóng đó có lợi cho sức khỏe: làm cho cơ bắp rắn chắc. "Cơ bắp và hai lá phổi: trong cuộc đời này, con không cần thêm gì nữa!" Bố luôn nói với cậu như thế. Và chỉ với ý nghĩ đó trong đầu, ông đã đạp xe vòng quanh nước Anh, từ vịnh Kilmore Cove đến đảo Skye ở Scotland rồi quay lại. Và chắc chắn ông không thể đổi số như với những chiếc xe địa hình hiện đại. Ông chỉ ráng sức đạp và đạp!

Thế là, Rick nghiến chặt răng, tiếp tục dấn bàn đạp thật sâu, chờ đợi khoảnh khắc bất ngờ đối diện với ngọn tháp nhỏ và cao của Biệt thự Argo.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, năng lượng trong cậu cũng được nhân lên gấp bội: bao năm nay cậu vẫn hằng mơ ước được bước chân vào ngôi nhà ấy. Cậu đã mất trọn bao nhiêu ngày từ sáng tới tối ngắm nhìn nó bằng ống nhòm của bố, từ cửa sổ nhà mình, hoặc từ ngoài bãi biển, khi thủy triều rút làm lộ ra từng tấc đất phủ đầy rong rêu thì Rick lại mạo hiểm đi ra xa hơn nữa để cố gắng quan sát được ngôi biệt thự từ một góc mới.

Ôi, Biệt thự Argo! Bà đầm già ngự trên đỉnh vách đá trắng Kilmore Cove, vách đá được bao phủ bởi lớp vỏ từ muối biển mà các thủy thủ thường gọi là Salton Cliff, nghĩa là mỏm đá mặn. Cậu đã được nghe biết bao nhiêu câu chuyện kể về ngôi nhà đó, vách đá đó và về ông chủ lập dị đã sống ở đó trong bốn mươi năm, ngài Ulysses Moore! Và chỉ còn vài vòng đạp nữa thôi là tới được đó rồi.

Rick nhổm người lên và rướn đạp những vòng cuối thật sâu và mạnh.

Cậu được xem là một đứa trẻ hiền lành và điềm tĩnh, không tha thiết gì mấy trò tiêu khiển mà hầu hết đám bạn học cùng lớp cho là không thể thiếu được. Ví dụ như cậu không có máy vi tính. Thế mà, vài hôm trước ở trường, lúc cô Stella giới thiệu Jason và Julia với cả lớp," lớp học duy nhất ở Kilmore Cove này." Rick đã mừng đến phát điên.

"Thật may mắn làm sao!" Cậu đã nghĩ như vậy. Hai đứa trẻ nhỏ hơn cậu một tuổi kia không hề biết gì về vùng này, mà chúng lại vừa mới chuyển đến sống tại ngôi biệt thự trong mơ của cậu. Cái chết của người chủ cũ, ngài Ulysses, và sự chuyển đến của cặp song sinh, đã mang lại cho cậu một cơ hội tuyệt vời: cuối cùng cậu đã có thể tiếp cận Biệt thự Argo. Thật khó tin!

Trong lúc đang đạp xe, Rick cảm giác có một mối đe dọa: một chiếc xe hơi đang lao về phía cậu với tốc độ chóng mặt. Cậu sực nhận ra mình đang ở giữa lòng đường, nhưng cậu thậm chí còn chưa kịp dạt vào lề; một tiếng còi xe inh ỏi dội đến, buộc cậu phải ngoặt ngay tay lái về bên trái và hoàn toàn mất kiểm soát.

Cậu chỉ kịp liếc thấy một thân xe mạ cờ-rôm sượt qua bánh xe sau trong gang tấc, rồi cậu đổ nhào xuống mặt cỏ và ngã chỏng vó.

Rick thoát được ra khỏi cái khung xe bằng cách nhấc bổng nó lên với cử chỉ rất tức giận. Sau đó, vẫn bộ dạng cáu kỉnh, cậu leo lên lề đường và giơ nắm đấm về phía kẻ cướp đường.

"Nhìn đường mà đi chứ, đồ chết tiệt!" Cậu gào lên.

Dường như nghe thấy tiếng cậu, chiếc xe hơi tấp vào lề đường với tiếng phanh chói tai. Đó là một chiếc xe hơi rất to, kính nhuộm đen như vẫn thường thấy trong các bộ phim hành động.

Rick nuốt nước bọt và liếc mắt kiểm tra nhanh tình trạng xe đạp của mình. Trông có vẻ như không bị hỏng chỗ nào. Cậu tóm lấy ghi-đông và kéo chiếc xe lên.

"Ta rất lấy làm tiếc!" Đúng lúc đó một giọng phụ nữ từ trong xe cất lên. "Cháu có bị thương chỗ nào không?"

Một bàn tay duyên dáng đeo găng màu cam, lấp lánh vòng tay, thò ra từ cửa sau xe, vẫy cậu lại gần.

"Nhóc à, ta xin lỗi!" Giọng nói đó tiếp tục. "Mọi chuyện ổn chứ?"

Rick lờ đi từ "nhóc" và tiến lại, vừa đủ gần để liếc nhìn vào trong xe. Đôi chân dài, một suối tóc màu đỏ, một sợi dây chuyền nặng trĩu kim cương và ngọc bích hiện ra trong tầm mắt cậu. Rick bắt gặp một ánh mắt ẩn dưới hàng mi dài bất tận và được bao phủ trong một làn hương thơm ngào ngạt.

"Thứ lỗi cho ta," người phụ nữ nhỏ nhẹ. "Vì đôi khi Manfred cứ tưởng mình vẫn còn đang ở trên đường đua. Phải không, Manfred? Anh có nghĩ lần này anh nên xin lỗi anh bạn trẻ của chúng ta không?"

Cánh cửa ghế lái hé mở để từ đó một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt dữ tợn bước xuống, diện trên người một bộ vét kẻ sọc lịch lãm màu ghi và đen. Gã cúi đầu một cách cứng nhắc, lẩm bẩm vài câu xin lỗi khó hiểu mà Rick nghe thành một lời đe dọa kiểu như: "Lần sau mà tao gặp mày đi một mình dọc đường thì mày chỉ có chết."

"Làm tốt lắm, Manfred!" Quý Cô Thơm Lừng lên tiếng khen ngợi từ ghế sau. "Giờ anh quay lại ghế lái được rồi đấy. Một lần nữa, rất xin lỗi cháu yêu!"

Chiếc găng tay màu cam vẫy chào cậu với điệu bộ như một cái vuốt ve. Sau đó cửa kính xe được kéo lên, Manfred vào số và chiếc xe lại lao vút đi.

"Khỉ thật," Rick đăm chiêu trước khi quyết định ngồi lên yên. "Bà ta gọi mình là cháu yêu."

Khi con đường trở nên bằng phẳng hơn, Rick tăng tốc và lao như bay qua cánh cổng Biệtthự Argo. Trong hoa viên, rải rác những cây cối uy nghiêm, những khóm hoa mới được cắt tỉavà những lối đi nhỏ, dụng cụ làm vườn của ông Nestor nằm rải đây đó như thể chúng đang bị bỏ dở giữa chừng. Ở khoảng sân trước nhà, Rick nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen mà vừa nãy sém chút nữa đã hất tung cậu, đang đỗ chéo phía bên kia. 

Cậu bỗng cảm thấy mồm miệng khô khốc: Quý Cô Găng Tay Màu Cam đang đứng gần người làm vườn của biệt thự Argo và vừa nói vừa khua tay múa chân đầy kích động, như thể đang có một cuộc tranh luận nảy lửa. Phía bên kia, ông Nestor vẫn cứ thản nhiên: ông chỉ lắc đầu như thể rất lấy làm tiếc về việc gì đó không phụ thuộc vào ông.

Rick chống một chân xuống đất và cứ đứng như vậy quan sát họ: cuối cuộc tranh luận, người phụ nữ rực rỡ với mái tóc màu đỏ rực chỉ thẳng ngón trỏ bàn tay phải vào người làm vườn và hét lên quả quyết:

"Cứ chờ xem!"

Sau đó, bà ta xồng xộc bước vào trong xe rồi sập mạnh cánh cửa. Manfred khởi động xe, bẻ lái rất nhanh làm những viên sỏi bắn tung tóe ra xung quanh trước khi đưa bà chủ đang giận sôi đi xa khỏi đó.

"Các người sẽ sớm nhận được tin từ tôi!" Quý Cô Tóc Đỏ Giận Dữ hét lên khi chiếc xe lướt qua chỗ Rick.

Cậu nhìn chiếc xe hơi đi xa dần, leo lên xe, đạp thêm hai vòng cuối cùng thì vào được đến sân. Ông Nestor đang giận dữ dọn lại chỗ sỏi bị bắn lên trên lối đi.

"Một quý bà quyết đoán phải không ạ?" Rick lên tiếng khi bước đến cách ông vài bước. Ông Nestor nhìn cậu, ánh mắt như tóe lửa, sau đó, dường như đã nhận ra cậu, ông quay ra cười gượng:

"Oblivia Newton ư? Thôi, bỏ đi, cậu bé! Như thế sẽ tốt hơn!" Sau đó ông hít thở sâu và lấy lại bình tĩnh.

"Chắc cháu là Rick Banner. Bọn trẻ đang chờ cháu đấy. Ta đoán chúng đang ở đâu đó trong kia."

Rick hướng ánh mắt rụt rè về phía cửa chính Biệt thự Argo.

"Dù sao cháu cũng phải xuống xe đã chứ?" Ông Nestor nhắc nhở khi thấy Rick vẫn chưa quyết định đi vào. "Nếu cháu muốn gặp hai chị em thì đi theo lối này rồi gọi chúng."

Sau đó, ông khó chịu bước đi khập khễnh và bắt đầu xem xét những vết lún mà bánh xe hơi đã để lại trên lối vào.

"Vâng ạ, cháu cảm ơn," Rick đáp.

Cậu xuống xe, gạt chân chống rồi leo lên các bậc thang sẽ dẫn cậu, lần đầu tiên, bước chân vào ngôi nhà này. Bất thần, chiếc xe đạp của cậu đổ đánh rầm xuống đất với tiếng kim loại loảng xoảng nghe đến sốt ruột. Rick giật bắn mình liền quay trở ra.

Thấy chân chống chiếc xe đã bị vẹo khi chiếc xe đổ xuống rãnh, cậu đành dựa xe vào sát tường với tiếng thở dài ngao ngán.

Cậu những muốn nói với người làm vườn rằng lúc này, ngay cả cậu cũng có lý do chính đáng để tức giận với Oblivia Newton, nhưng nhìn khắp nơi, cậu cũng không thấy bóng dáng ông Nestor đâu.

"Thọt mà nhanh ghê," cậu thầm nghĩ. Và lần này, cậu bước vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro