Chương 4: Con dốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Căn phòng đầu tiên mà Rick bước vào là một kiểu kiến trúc lai giữa hàng hiên mái vòm nhìn ra biển, phòng đọc sách và phòng khách. Ba ô cửa kính lớn để mở trông ra vách đá làm sáng bừng cả không gian. Trên các giá sách, được kê dọc theo bờ tường, chất đầy sách vở và tạp chí; một chồng nhật báo đủ loại được đặt trên một chiếc bàn pha lê. Ở giữa phòng có một bức tượng sáp với kích thước như người thật, tạc một người phụ nữ miệt mài vá mảnh lưới đánh cá đang cuốn quanh đầu gối. Cô gái chăm chăm hướng về một điểm nào đó trên mặt biển với vẻ mặt mơ màng.

"Đẹp phải không?" Jason cất tiếng hỏi khi thình lình xuất hiện phía sau lưng cậu. "Ờ."

"Ờ."

Chỉ với hai cái vỗ nhẹ lên vai nhau, hai cậu bé đã xong màn chào hỏi, cứ như thể chúng đã quen nhau từ rất lâu rồi. Chúng đi vòng quanh bức tượng.

"Mẹ mình bảo là không được chuyển bức tượng ra khỏi đây. "Tại sao?"

"Vì người chủ cũ đã nói như vậy!"

Jason mân mê mảnh lưới bằng đồng và liếc nhìn Rick. "Dường như Ulysses Moore có chút kỳ lạ."

"Đấy là người ta nói như thế."

"Nhưng bây giờ ông ấy chết rồi, nếu đã chết rồi..." Rick nhăn trán.

"Nếu đã chết rồi là ý gì?"

"Ý là em trai mình hơi giàu trí tưởng tượng quá" Julia xen vào. "Chào Rick! Chào mừng cậu đến chơi!"

Lần này, màn chào hỏi chỉ gói gọn ở hai cái vẫy tay khá xa nhau và những nụ cười bối rối. Ngoại trừ việc một trong hai đứa là con gái thì Jason và Julia giống nhau như đúc: cùng một mái tóc sáng màu, cùng một đôi mắt, cùng đôi lúm đồng tiền gần hai khóe miệng.

Julia chỉ cao hơn một chút và to khỏe hơn một chút so với Jason, cứ như thể cô bé đã vội vã lớn lên.

Ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế bành kê quanh bức tượng cô gái làng chài, cô bé nói tiếp:

"Cậu mà nghe Jason nói thì ông lão làm vườn nhà mình rất có thể là một kẻ giết người hàng loạt đã rửa tay gác kiếm về đây, nơi mà chẳng ai nghĩ đến việc tới tóm ông ta."

Jason làm mặt cau có, cố gắng đổi chủ đề nhưng vô ích.

"Em trai mình thích bịa ra những câu chuyện không tưởng," Julia nói thêm.

"Có thể đó lại là một lợi thế ở Kilmore Cove này," Rick trả lời cô bé.

Julia vẫn khăng khăng khi nghĩ tới viễn cảnh rằng ở Kilmore Cove sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra.

"Dù sao," Rick nói, "đây cũng sẽ là một nơi hoàn hảo để ẩn náu. Mà theo các cậu, ngôi nhà này có bao nhiêu phòng? Một trăm?"

Khuôn mặt Jason bừng sáng.

"Mình có thể tâm sự với cậu chuyện này được không? Mình tin rằng trong ngôi nhà này..." "Đừng có bắt đầu đấy!" Julia giãy nảy.

Nhưng câu chuyện đã được hé mở.

"Trong ngôi nhà này... làm sao?" Rick hỏi.

"Mình tin là có ma," Jason kết luận, đầy mãn nguyện. "Cậu tin là có ma không?" Julia hỏi, co chân lên ghế.

Rick hiểu rằng mình đang rơi vào giữa một cuộc khẩu chiến giữa hai chị em họ. Cậu nghĩ đến câu trả lời tốt nhất có thể, bởi vì cậu không muốn làm Jason thất vọng, cũng không muốn bị coi là một tên ngốc trước mặt Julia.

"Sao cậu lại bảo ở đây có ma?" Rick hỏi Jason.

"Mình nghe thấy có tiếng bước chân ở tầng trên trong khi ở nhà không có ai cả. Tiếng bước chân, cậu hiểu không?

Julia nhún vai:

"Rồi, và tối nay sẽ có cả tiếng xích, tiếng la hét, rồi những tràng cười bất ngờ nổ ra..."

"Chị đang chơi trò gì vậy, Julia? Em nói cho chị biết, em đã nghe thấy tiếng bước chân ở tầng hai. Lúc đó em đang ở tầng dưới. Cả chị cũng ở tầng dưới. Còn tất cả những người khác đều ở ngoài và..."

"Đây là điều cậu phải biết đó Rick," Julia cắt ngang "rằng Jason đang đọc một đống thứ ngớ ngẩn. Cậu có biết bộ truyện tranh về một gã người London nào đó đi bắt quái vật chưa?"

Rick lắc đầu. Cậu chưa bao giờ thích truyện tranh với những con quái vật.

"Chị thôi đi!" Jason gào lên, khó chịu khi nghe Julia gọi Tiến sỹ Mesmero huyền thoại là

"một gã người London" tầm thường nào đó.

Sau đó cậu cung cấp cho Rick một vài thông tin cụ thể, nhưng dường như cậu bé người Kilmore Cove hoàn toàn mù tịt về chủ đề này. Có thể nào một thiếu niên Anh quốc lại chưa từng nghe nói đến Tiến sỹ Mesmero không?

"Dù sao thì," Julia gỡ gạc, "tại vì trong đầu toàn những ma cà rồng, người sói và ma quỷ, nên Jason nghĩ rằng ngay cả Biệt thự Argo này cũng đang tiếp đón một con. Thậm chí, Jason còn tin chắc là biết cả danh tính của con ma đó."

"Nghiêm túc đấy chứ?" Jason gật đầu:

"Là hồn ma của người chủ cũ, ngài Ulysses." Rick rùng mình.

"Vậy... vậy tại sao hồn ma của ông ấy vẫn còn ở đây?"

"Tại vì ông ấy còn bỏ dở việc gì đó chưa hoàn thành," Jason trả lời.

Rick nhìn Julia, cô bé đang ra hiệu với cậu cứ để em trai mình nói thoải mái. "Rõ rồi!" cậu nói. "Việc gì đó chưa hoàn thành. Nhưng đó là việc gì?"

"Cái này thì mình vẫn chưa khám phá ra. Mình có quá ít thông tin. Mình mới tới Kilmore

Cove này chưa đầy một tuần và vẫn chưa thông thuộc hết ngôi nhà. "Chắc chắn rồi," Rick tán thành. "Nó quá rộng."

"Chúng ta nên thăm dò từng phòng từng phòng một," Jason gợi ý. "Và nên làm một cái bản đồ chi tiết."

"Jason!" Julia hét lên. "Rick đáng thương chắc chắn không đến tận đây chỉ để thăm thú ngôi nhà của chúng ta."

"Không, không! Sẽ rất tuyệt mà!" Rick nói, cảm thấy xúc động với ý tưởng này. "Chân thành mà nói, thực ra mình vẫn theo dõi ngôi nhà này hằng ngày, nhưng từ bên ngoài thôi. Đối với mình, được như thế này thật là tuyệt. Chúa ơi, ngay cả chỉ được đứng ở đây, với bức tượng này và những quyển sách, và các cậu..."

Cậu ngừng lời, hướng tầm mắt về phía cánh cửa dẫn vào những căn phòng bên trong và nói tiếp:

"Nếu các cậu đồng ý, mình ủng hộ vụ khám phá này."

"Cần phải có giấy và bút nếu muốn vẽ bản đồ!" Jason chạy vụt đi. "Chờ mình ở đây!" Bỏ lại Julia và Rick ở đó, cậu leo lên cầu thang để đi tìm đồ.

Khi còn ở lại một mình với Rick, Julia ngắm nhìn mặt biển cuộn sóng với những bọt nước trắng xóa.

"Cậu vẫn chưa nói với mình rằng cậu tin là có ma hay không." Cô bé hỏi Rick mà không quay lại.

Rick tựa người vào bức tượng cô gái làng chài, thấy vừa lạnh vừa cứng.

"Bố mình bảo những hồn ma là có thật đấy," cậu nói. "Và mỗi người đều có một hồn ma." Julia ngoảnh lại.

"Vậy của cậu là ai?"

"Chính là bố mình." Rick trả lời, ánh mắt bỗng chốc trở nên cứng rắn. "Ông ấy đã qua đời trên biển... hai năm trước."

Rồi cả hai cứ thế im lặng cho đến tận khi Jason quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro