EP.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này, vẫn luôn tồn tại một thứ nằm ngoài sự chi phối của sức mạnh đồng tiền, đó là 'Phép màu'.

Thien Sophadissakul, con trai út của Cựu Phó tổng tư lệnh, Quân đội Hoàng gia Thái Lan, sau khi lên cơn đau tim đã được gấp rút đưa tới bệnh viện cấp cứu, tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy kịch, tránh được lưỡi hái của tử thần. Tuy vậy, các bác sĩ vẫn phải thông báo rằng, cơ tim của cậu đã mãn hạn sử dụng, sự sống theo đó cũng không kéo dài được bao lâu. Cách duy nhất bây giờ là làm phẫu thuật cấy ghép.

Sau một cuộc điện thoại khẩn cấp với Hội chữ thập đỏ Thái Lan, phép màu đã xảy ra. Trung tâm hiến tạng thông báo, cách đây chưa đầy một giờ, một người hiến tạng tự nguyện đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Nhóm máu và các mô tạng vô tình trùng khớp với dữ liệu lưu trữ của cậu sinh viên năm nhất đã đăng ký chờ ghép tạng từ hai năm trước.

Sự sống của bệnh nhân thời điểm này đang phụ thuộc hoàn toàn vào máy thở, liền lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật ghép tim. Phu nhân Lalita cùng chồng, Tướng Theerayth thấp thỏm chờ đợi bên ngoài cánh cửa phòng mổ. Bên cạnh họ là một quý cô phỏng chừng ba mươi tuổi, gương mặt trang điểm kỹ càng che đi dấu vết của tuổi tác, dù có lòng thương cảm với đứa em trai không may mắn thì biểu hiện vẫn lộ vẻ khó chịu.

"Phẫu thuật sẽ còn kéo dài, con nghĩ hai người nên về phòng chờ nghỉ ngơi, họ sẽ thông báo khi ca mổ hoàn tất."

Primprapha khuyên nhủ, có lẽ cô không chịu nổi lớp mỹ phẩm dày cộm bám trên mặt nữa rồi.

"Sao con có thể thốt ra những lời như vậy? Em trai con còn nằm trong kia, chưa biết sống chết thế nào?" Bà Lalita tức giận trách móc cô con gái thứ.

Primprapha ngậm miệng, lầm bầm mấy câu, ngước đôi mắt to tròn xinh đẹp về phía tấm biển báo sáng đèn trên phòng phẫu thuật. Hơn kém nhau mười tuổi khiến quan hệ hai chị em cô chẳng lấy gì làm thân thiết. Cô không biết cách thể hiện sự quan tâm, lần nào gặp nhau cũng chỉ buông những lời ca thán về lối sống buông thả của cậu rồi kết thúc bằng một trận cãi vã không ai chịu nhường ai.

"Tùy mẹ. Vậy con xin phép..."

Cô xoay người bỏ đi, phớt tờ thái độ cùng ánh mắt thất vọng của mẹ.

Năm tiếng đồng hồ đằng đẵng trôi qua, kéo theo tâm trạng mòn mỏi đầy lo lắng của hai vợ chồng. Thoáng thấy bóng người lờ mờ sau cánh cửa phòng mổ kín mít, họ đã đứng bật dậy, thấp thỏm chờ mong. Ít phút sau, trưởng kíp mổ bước ra, theo sau ông là đội ngũ y bác sĩ phụ tá. Họ mỉm cười, đáp lại sự kỳ vọng của người nhà bệnh nhân.

"Đừng lo lắng, ca mổ rất thành công. Tiếp theo bệnh nhân cần tiếp tục theo dõi ICU* trong vòng năm đến bảy ngày, phòng tránh nguy cơ nhiễm trùng hậu phẫu."

"Thằng bé được cứu rồi, phải không bác sĩ?"

Lalita hạnh phúc trào nước mắt, thầm cảm tạ những người đã giành lại mạng sống cho con trai bà từ tay thần chết.

"Điều này còn phụ thuộc vào cậu ấy. Ý chí muốn sống của bệnh nhân đóng vai trò quan trọng. Sau cấy ghép, cuộc sống của cậu ấy sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào thuốc miễn dịch, nhằm giảm tối đa khả năng đào thải của cơ thể với trái tim mới. Cậu ấy sẽ dễ nhiễm bệnh hơn bất kỳ ai, nên phải đặc biệt lưu ý chăm sóc sức khỏe mới có thể sống như người bình thường."

Vị giáo sư đầu ngành, chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực y tế đưa ra lời khuyên. Cái gọi là cuộc sống bình thường sau phẫu thuật cấy ghép không khó, nhưng cũng không quá dễ dàng.

Mẹ Thien lặng thinh suy nghĩ. Với cách sống của con trai bà, thật không dám hứa trước, liệu có khả năng nó biết trân trọng món quà vô giá này hay không?

Thế nhưng... bà vẫn hi vọng. Hi vọng Thien sẽ sống thật tốt, thật xứng đáng với người đã trao cơ hội được ngắm nhìn, được hít thở, được hòa mình vào thế giới này mà đúng hơn là trao sinh mệnh của bản thân cho cậu, để cậu được hồi sinh.

*****

Cậu chưa từng trải qua một giấc ngủ nào vừa dài vừa sâu như thế. Có đôi lúc tưởng chừng cậu muốn thức dậy đến nơi, nhưng lại bị dìm vào cơn mơ bởi một bàn tay vô hình nào đó. Từ chiếc giường đơn quạnh quẽ, Thien chậm chạp nhúc nhích đầu ngón tay cứng đờ vì lâu ngày không cử động.

Đôi mắt màu nâu nhạt he hé, khẽ đảo quan sát xung quanh. Quét qua ống thở còn đeo trên chóp mũi, tới từng đoạn dây dợ dài ngoằng kết nối với các thiết bị duy trì sự sống bốn phía quanh giường, dù cậu vừa tỉnh lại cũng dễ dàng đoán được mình đang ở đâu. Trên cổ tay còn đang cắm kim truyền máu và nước biển.

Địa ngục mà cũng giống bệnh viện thế nhỉ...

Đột nhiên... ý thức bừng tỉnh.

Bệnh viện... có nghĩa là mình chưa chết.

Tín hiệu điện tâm đồ giao động một cách bất thường vang lên nhưng âm thanh cảnh báo, y tá trực ban trong phòng chăm sóc đặc biệt vội vàng thông báo cho bác sĩ điều trị chính. Ông gấp rút đến phòng ICU kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.

"Cậu Thien, bĩnh tình nào. Trước tiên hít thở, từ từ thôi."

Y tá chuyên chú đếm từng nhịp để bệnh nhân hô hấp, phương pháp này ngăn cản việc sốc oxy đột ngột hoặc nghiêm trọng hơn là hiện tượng tăng thông khí.

Chàng thanh niên trẻ nghiêm túc làm theo, nhưng rất nhanh liền mất sức, cứ như thể trái tim đang đập trong lồng ngực không thuộc về cơ thể cậu.

Một lúc sau, dưới tác dụng của thuốc tiêm, Thien đã chậm rãi hít thở đều đặn, mặc dù cậu cảm thấy còn tốn sức hơn cả việc vận động cường độ cao.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhớ mình đã..." Giọng cậu khản đặc đến cả bản thân còn nghe không rõ.

"Cậu vừa trải qua một cuộc phẫu thuật cấy ghép tim. Đừng lo, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, giờ cậu đang trong quá trình hồi phục."

Nữ ý tá trong bộ đồng phục trắng muốt mỉm cười với Thien, sau đó cô quay sang báo cáo tình hình trạng phục hồi của cậu với đội ngũ y bác sĩ, để cậu một mình với mớ suy nghĩ ngổn ngang và cảm xúc ngỡ ngàng.

Thien rũ đôi mắt hạnh đào, liếc xuống lồng ngực trái đang phập phồng theo từng nhịp thở. Cậu đột nhiên sợ hãi.

Thình thịch...

Thình thịch...

Tiếng đập mạnh mẽ của cơ quan bơm máu chạy đến từng tế bào, từng bộ phận trong cơ thể, chẳng cần lắng tai cũng có thể nghe thấy dễ dàng.

Cảm giác ớn lạnh lan dần từ đỉnh đầu tới tứ chi, lan tới đầu ngón chân gây nên cảm giác tê cứng, Thien chợt nhận ra.

Trái tim ấy thế mà không phải tim của cậu.

*****

Sau cuộc đại phẫu, bác sĩ chẩn trị dựa trên những chỉ số xét nghiệm tổng quát, cơ thể cậu thích ứng với trái tim mới tốt hơn cả sự mong đợi, vết thương không bị nhiễm trùng, cậu được phép xuất viện, tiếp tục quá trình phục hồi chức năng tại gia kèm theo điều kiện phải tuân thủ chế độ chăm sóc đặc biệt.

Đã ba tuần trôi qua, tính từ thời điểm Thien giành lại mạng sống từ tay thần chết, cậu vẫn luôn cố gắng quên đi việc, một bộ phận trong chính cơ thể lại không thuộc về mình. Dù biết rất rõ quy định của luật hiến tạng— người hiến và người nhận không được biết bất cứ thông tin nào của nhau, tránh phát sinh các vấn đề phiền toái hoặc kiện tụng, thì có đôi lúc cậu tò mò tự hỏi 'Trái tim này thuộc về ai?'.

Chàng trai trẻ trong bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, thẫn thờ hướng tầm mắt về phía khoảng không sau cánh cửa sổ mở toang, đón chút không khí trong lành sớm mai còn sót lại. Ánh nắng chan hòa nhảy nhót trên làn da trơn mịn, dẫu nhợt nhạt nhưng bớt đáng sợ hơn trước rất nhiều; nếu quan sát kỹ còn có một chút hồng hào, chứng tỏ trái tim mới của cậu đã làm việc tốt ra sao. Chỉ qua một thời gian ngắn, nhờ chế độ dinh dưỡng nghiêm khắc của bệnh viện và việc tránh xa chất kích thích của bản thân, bàn tay khẳng khiu gầy trơ xương trước kia trông đã có da có thịt. Cậu còn nghe bác sĩ điều trị nói, thực sự quá may mắn khi tình trạng sức khỏe của cậu suýt soát đạt yêu cầu để tiến hành cấy ghép. Chỉ cần thiếu một chút thôi, ca phẫu thuật đã không thể diễn ra. Nếu tiếp tục kéo dài, tỷ lệ rủi ro và tính chất phức tạp tăng lên, ca phẫu thuật cũng chưa chắc đã thành công như vậy.

Thien nhìn quanh phòng bệnh VIP cao cấp, sâu trong đôi mắt hạnh đào ẩn chứa sự tủi thân, khắp nơi đều là quà và hoa của bạn cùng lớp lẫn giảng viên trong trường, nhưng không có lấy nổi một người thực sự ghé thăm cậu. Thiên không trách họ, chính cậu là người lựa chọn quay lưng. Sau khi biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, cậu cắt đứt quan hệ với những người bạn thân thiết nhất. Đối với cậu, chứng kiến họ vui sống khỏe mạnh, còn mình thì chờ chết thực sự quá đau lòng.

... Còn đám cậu ấm cô chiêu trong hội ăn chơi thì sao? Thien cười khẩy. Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, vui thì tụ, chán thì tan, làm gì có thứ gọi là tình bạn thực sự. Nhất là bây giờ, cậu chẳng còn sức lực để tự tìm rắc rối nên cũng coi như hết giá trị lợi dụng rồi.

Cậu nhìn đồng hồ, giật mình vì đã qua lâu như vậy. Mẹ cậu nói chỉ đi một lát, trao đổi thêm với bác sĩ mấy việc cần lưu ý thôi mà. Thiên bỗng thấy hoảng sợ, liệu có vấn đề gì với sức khỏe của cậu, có phải hôm nay cậu sẽ không được xuất viện nữa hay không?

Tiếng trò chuyện rì rầm phía sau cánh cửa phòng hồi sức khiêu khích trí tò mò, cậu nhổm dậy, loạt soạt kéo theo cây truyền nước lưu động, hé cửa, dỏng tai lắng nghe.

Vị bác sĩ chuyên khoa đầu ngành thoáng bối rối khi nghe lời đề nghị của vợ chồng bà Lalita, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, làm đúng chức trách và đạo đức nghề nghiệp trả lời bà.

"Tôi không thể tiết lộ. Dù ông bà có gọi lên Hội chữ thập đỏ, họ cũng không cung cấp gì hơn."

"Chúng tôi thật lòng muốn bù đắp chút gì đó cho người hiến tim, giáo sư Krit." Bà Lalita khẩn cầu.

Lalita hiểu, việc hiến tạng hoàn toàn xuất phát từ cái tâm, nhưng bà rất muốn gửi tới gia đình của người đó một khoản tiền, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc vì đã mang tới cho con bà một cuộc sống mới.

Vị giáo sư thở dài. Ông biết ý tốt và đồng cảm với tình cảnh vợ chồng họ, nhưng bản thân không thể làm trái quy định, cuối cùng đành lòng thoả hiệp.

"Tôi chỉ có thể cho hai người tên đơn vị mà người hiến tặng đăng ký. Tìm ra bằng cách nào, tùy sức hai người thôi."

Ông ra hiệu mời hai nhân vật có tầm ảnh hưởng theo mình sang một căn phòng khác nói chuyện.

"Người hiến tặng..."

Nghe tới ba chữ này, trái tim Thiên rớt bộp một nhịp, cậu đặt bàn tay mảnh khảnh lên ngực trái, đè xuống tiếng đập gấp gáp lạ thường. Cậu nhìn qua khe cửa, bắt gặp hai y tá đang bàn tán.

"Cô là phụ tá của bác sĩ Krit, cô có biết gì về người hiến tạng không?" Y tá hỏi đồng nghiệp đứng bên cạnh.

"Tôi chịu, giáo sư bảo mật mọi tài liệu liên quan. Nghe người của hội chữ thập đỏ kháo nhau thì người hiến tạng bị tai nạn đúng hôm con trai của ngài Theerayth nhập viện."

Thien nuốt một ngụm nước bọt, trán lấm tấm mồ hôi, cậu điều chỉnh xúc cảm giúp trái tim mới không phải làm việc quá sức... lòng tự hỏi lòng, nên hay không nên nghe tiếp câu chuyện của hai người kia.

Theo lời 'trái tim' mách bảo, tìm thấy điều mình không nên biết sẽ ra sao.

Dinh thự của gia đình Sophadissakul tọa lạc tại trung tâm quần thể phức hợp cao cấp dành cho giới thượng lưu trên mảnh đất vàng giữa thủ đô Bangkok. Đối với một người chưa từng xa nhà quá ba ngày như Thien, lần này trở về, ngắm nhìn biệt phủ rộng lớn bao quanh bởi vườn hoa cây cảnh tươi tốt, cậu còn có chút cảm giác không chân thực. Tâm trạng kích động và hạnh phúc, thay vì nằm lạnh lẽo dưới sáu thước đất, cậu giờ này vẫn còn được đứng ở đây.

Điều dưỡng viên đặc biệt được thuê riêng cho cậu, giúp theo sát quá trình phục hồi, dìu Thien ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, đỡ cậu ngồi vào xe lăn. Tất cả đồ đạc thiết yếu của cậu được chuyển xuống phòng nghỉ dưới tầng trệt cho tiện việc chăm sóc. Theo lời khuyên của bác sĩ, ba mẹ giúp cậu bảo lưu kết quả học tập, dành cho cậu khoảng thời gian ít nhất ba tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mới có thể sinh hoạt một cách bình thường. Cậu đương nhiên không phản đối. Cho dù có tốt nghiệp sau các bạn đồng trang lứa, thì chí ít cậu còn 'đang sống', phải sống trước rồi hãy tính tới chuyện ra trường.

Lalita kiểm tra một lượt căn phòng ngủ tạm thời của con trai, xong xuôi bà ngồi xuống giường vuốt mái tóc mượt mà của cậu. Chân tóc màu nâu thuần túy lộ ra, thay cho phần tóc khô khốc nhuộm màu đỏ rực.

"Lát mẹ gọi thợ cắt tóc cho con. Con trai mẹ sẽ lại đẹp trai như trước."

Bà mỉm cười hạnh phúc trước biểu hiện của niềm vui sống ánh lên trên gương mặt con.

"Mẹ..." Cậu nắm bàn tay mẹ- đây đích thị là bàn tay ấm áp nhất trên đời. "Mẹ có giận Thien không?"

Lalita nhìn con trìu mến, dịu dàng đáp.

"Mẹ giận bản thân mình mới đúng. Giá như mẹ quan tâm tới con nhiều hơn, biết con bị bệnh sớm hơn, đưa con đến bác sĩ, có lẽ con đã được điều trị từ lâu."

"Bệnh viêm cơ tim của con là do virut... dù có phát hiện sớm cũng không chữa khỏi đâu mẹ à." Cậu nhắc để mẹ hiểu, gốc rễ vấn đề không phải lỗi tại ai.

"Mẹ mừng vì mọi chuyện đã qua rồi. Từ giờ con phải chăm lo cho sức khỏe bản thân thật tốt. Tránh xa mọi thói hư tật xấu, đừng tổn thương mình nữa, được không con?"

'Thói hư tật xấu' bà ám chỉ ở đây là rượu bia, thuốc lá, là những lần gây gổ đánh nhau lẫn việc bị triệu lên phường như cơm bữa suốt hai năm qua của cậu.

"Con biết rồi, biết rồi mẹ."

Thien đồng ý ngay tắp lự, vốn dĩ cậu không muốn nhớ những việc làm tệ hại của bản thân một chút nào. Bất chợt cậu nghĩ tới một chuyện.

"Về người hiến tạng..." -song lời nói cứ nghẹn trong cổ họng, rất khó để mở lời.

"Ừ, sao con?" Mẹ cậu chau mày, thắc mắc tại sao câu nói bị bỏ lửng.

"Không có gì ạ. Con buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi một lát. Mấy thứ thuốc này làm mắt con díu hết cả lại." Thien mím môi, lắc đầu, lúng túng đổi đề tài rồi nằm xuống.

"Nghỉ đi con yêu. Mẹ sẽ sai người chuẩn bị bữa tối, ngủ dậy ăn con nhé."

Bà Lalita kéo chăn đắp lên người cậu, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, chừa cho cậu không gian yên tĩnh.

Nghe tiếng sập cửa, Thien mở mắt; hàng lông mày như tạc nhíu chặt vào nhau. Thật muốn vả cho cái miệng lau tau của mình một cái, khi không đi hỏi câu đó làm gì?

Dù không biết trái tim này thuộc về ai thì đã sao, cậu vẫn như vậy sống tiếp.

Nhưng nếu cậu biết...?

Mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào?

*****

Hơn một tháng tiếp theo, bên cạnh sự chăm sóc của điều dưỡng, Thien còn được chuyên gia vật lý trị liệu hướng dẫn các bài vận động đúng cách, thể chất của cậu đã khá hơn rất nhiều. Mồ hôi thấm ướt chân tóc- giờ được cắt ngắn gọn gàng, khoe gương mặt trái xoan mịn màng thanh tú, cảm giác cậu sinh viên năm nhất ngày nào đã quay trở lại. Cậu mặc bộ đồ thể thao năng động, tập đi bộ nhanh trên máy chạy hơn nửa tiếng đồng hồ, việc này so với vài tháng trước đây, chỉ cần cậu chạy mười phút là đã sức cùng lực kiệt.

Căn phòng mát lạnh dựng vách kính trong suốt, trước bày đủ các thể loại băng đĩa Game, hiện tại được trưng dụng làm phòng tập nho nhỏ; mở cửa ra sẽ là hệ thống thiết bị luyện tập chuyên dụng mới cứng đập ngay vào mắt.

Đó là ấn tượng đầu tiên mà người đàn ông vừa bước vào phòng không cần gõ cửa cảm nhận. Người này đẹp trai, lịch lãm, trên sống mũi thẳng tắp là cặp kính gọng vuông đậm màu; anh lắc đầu có chút cạn lời, dáng vẻ vừa thương vừa giận, nghĩ... 'Không trên đỉnh của đỉnh, đã không mang họ Sophadissakul'. Từ phía sau liếc mắt tới bảng điều khiển, nhìn thời gian hiển thị trên máy chạy, anh nâng tay tháo một bên tai nghe của cậu thanh niên đang mải miết luyện tập xuống, nghe thấy cả âm thanh xèn xẹt lọt ra ngoài.

"Trên này viết không được tập quá ba mươi phút mỗi ngày." Vị khách huơ huơ tập giấy ghi chép lịch vận động phục hồi chức năng rất cụ thể.

"Anh Tay..."

Thien tròn mắt, ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của người anh em thân thiết. Taychin, sinh viên Y khoa năm cuối, cùng trường đại học, đồng thời cũng là con trai của Tham mưu trưởng, lãnh đạo dưới quyền, cánh tay phải đắc lực của ba cậu.

Taychin vươn tay nhấn nút Dừng trên bảng điều khiển. "Tập luyện quá sức cũng không làm em khỏe nhanh hơn một hai ngày đâu. Còn phản tác dụng nữa."

Thien nhún vai... Rồi, thì nghỉ thôi mà.

Cậu kéo khăn vắt trên vai, lau mồ hôi mặt nói: "Phu nhân Lalita kêu anh tới thăm em hả?"

Khác với anh chị em ruột của mình, tuổi Taychin lớn hơn Thien không đáng kể, nên từ khi còn nhỏ, mẹ cậu vẫn luôn hướng hai đứa làm bạn, những mong anh sẽ săn sóc cho cậu út thiệt thòi.

"Nghĩ oan cho anh quá! Mẹ em có bảo hay không thì anh cũng đến thăm em."

Taychin đang trong thời kỳ thực tập, công việc bận rộn, lại ở bệnh viện tuyến tỉnh cách xa nội thành, khó khăn cho anh trong việc trở về Bangkok.

"Lần này anh tính ở bao lâu? Mai rảnh đưa em ra ngoài chơi không? Em bị nhốt ở nhà chán sắp chết rồi."

Cậu đáng nhẽ không muốn làm phiền người anh em cùng cha khác ông nội này lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, duy nhất có chàng sinh viên y khoa hào phóng này mới cứu nổi cậu thôi. Chỉ có người nào được mẹ cậu nể trọng và tin tưởng mới có đủ năng lực khiến bà đồng ý cho phép đưa cậu ra ngoài. Không biết tại làm sao, mẹ cậu lo lắng việc cậu chẳng may dính phải em vi khuẩn- vi rút nào đó có hơi bị cực đoan.

"Anh đổi ca rồi, sắp xếp dược vài ngày nghỉ. Anh sẽ giúp em xin phép phu nhân."

Chàng sinh viên Y khoa dịu dàng đáp. Vốn dĩ, số lần anh chứng kiến người bạn ít tuổi tinh thần phấn chấn như lúc này chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà suốt mấy năm gần đây, anh thậm chí không thể đối thoại với Thien quá một phút. Đôi mắt xinh đẹp của cậu khi đó âm u tăm tối, kiểu đã buông xuôi, phó mặc cuộc đời.

"Anh tới đây một mình à?" Thien vặn nắp chai nước, đưa lên miệng tu ừng ực.

"Không, tới cùng ba. Ông có tài liệu quan trọng cần trao đổi."

"Tài liệu gì?"

Taychin lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu. "Ai mà biết, em hỏi làm gì?"

"Tò mò thôi."

Thien giả bộ, trong lòng sốt sắng muốn chết. Cậu đại khái đoán được nguyên nhân Đại tá Phithan, ba Taychin tới nhà cậu. Dù có bất cứ chuyện gì, kể cả việc riêng trong gia đình cậu, ông đều ra mặt giải quyết, tỷ như việc bảo lãnh cậu từ đồn cảnh sát vô số lần trong một năm cũng vậy.

"Đợi em tắm rửa thay đồ rồi mình nói chuyện nhé."

Cậu nhanh chóng rút lui, phòng khi người anh tinh ý phát hiện ra điều đáng ngờ.

"Anh cũng có chuyện muốn nói, lát gặp em ngoài sảnh đường."

Vị bác sĩ tương lai với theo bóng lưng cậu nói lớn; cậu vẫy tay, coi như bằng lòng.

*****

Sau khi tận dụng triệt để gương mặt điển trai, giọng nói nhẹ nhàng cộng thêm lời đảm bảo chắc như đinh đóng cột, Taychin thành công có được cái gật đầu của quý phu nhân Lalita, cho phép anh hộ tống cậu ấm nhà Sophadissakul ra ngoài, đánh dấu cột mốc tự do sau hai tháng tù giam.

Thien mặc một chiếc quần bò mài hiệu Diesel phối với áo phông ngoại cỡ họa tiết vẽ tay màu sắc tươi sáng. Cậu vuốt gel lên mái tóc ngắn màu nâu sậm, vui vẻ tạo kiểu.

Gương mặt trái xoan thanh tú được thừa hưởng từ mẹ, làn da hồng hào tự nhiên- dấu hiệu rõ ràng nhất về việc sức khỏe được cải thiện; phiến môi mỏng khẽ cong lên, Thien dành tặng cho chính mình trong gương một nụ cười ngọt ngào. Thật muốn yêu lấy thế giới này biết bao!

Tiếng gõ cửa vang lên, người đàn anh đến đúng giờ như đã hẹn. Thien vội vã vơ túi xách, vừa kịp lúc cánh cửa phòng đẩy ra, Taychin lấy đâu ra kiên nhẫn để chờ cậu trả lời, anh nhanh nhảu nói.

"Xong chưa? Lướt nhanh không mẹ em đổi ý bây giờ."

"Rồi, rồi, xong ngay đây. Đi nào."

Thien lập tức ôm tay anh chàng bác sĩ tương lai, lôi lôi kéo kéo ra khỏi phòng. Không khéo đi tong ngày tại ngoại đầu tiên thì hỏng bét.

Cuối cùng, Thien cũng được toại nguyện, cậu chẳng khác nào chú chim non sổ lồng. Taychin tính đãi cậu bữa trưa tại một nhà hàng trong trung tâm mua sắm sang chảnh nhất thành phố. Tới nơi, cậu lượn khắp các cửa hiệu thời trang cao cấp, cà tới bến tấm thẻ tín dụng không hạn mức: đôi giày VANS màu đỏ trắng, chất liệu vải phối da trông rất ngầu, là sản phẩm vừa lên kệ hay chiếc thắt lưng da bản giới hạn trong bộ sưu tập mùa Xuân của thương hiệu AMANI...

Taychin cắp trên tay một đống túi to nhỏ, bên trong toàn bộ là những sản phẩm với mức giá trên trời. Anh lắc đầu bất lực khi thấy cậu nhóc thoắt cái đã mất hút bên trong cửa hiệu Salavatore Ferragamo. Thien hào hứng chọn một cặp kính râm phủ màu nâu sáng thử lên gương mặt trẻ trung của cậu, quay đầu xin ý kiến.

"Được không, anh Tay?"

Taychin lườm cậu. Trông anh có khác gì bố đường miệt mài dẫn bé cưng đi bao nuôi không cơ chứ? Chỉ khác mỗi điều bé cưng này là đại gia, thi thoảng quay sang bố đường hỏi có thích gì không để con sắm.

"Đẹp lắm!" Anh dựng ngón cái khen ngợi.

Thien vẫy tay ra hiệu nhân viên bán hàng, ý chỉ cậu lấy cái này, rồi quay sang hỏi anh thêm lần nữa.

"Anh chắc mình không thích gì thật à? Coi như quà cám ơn vì giúp em mãn hạn tù đi." Cậu tếu táo.

Taychin nhún vai. "Không cần thật mà, anh toàn dùng hàng bình dân thôi."

Đôi mắt hạnh đào xinh đẹp liếc về phía đàn anh.

"Bộ tính cà khịa em à? Sai đối tượng rồi nha, tiền em không thiếu." Cậu con trai quý tộc hờ hững tỏ thái độ.

"Anh biết em không thiếu..." Nhân viên thời vụ kiêm xách đồ bất đắc dĩ nâng những túi mua sắm: "Nhưng em dừng đốt tiền vào mấy hãng thời trang xa xỉ này được rồi. Anh dẫn em đi quyên tiền từ thiện cho trẻ em nghèo khổ."

"Thế thà em chuyển tiền qua ngân hàng còn hơn. Mấy kiểu nhà tình thương nóng nực đó, em chịu không nổi." Thien vừa đáp vừa ký tên vào tờ hóa đơn thanh toán sấp xỉ 20.000 bạt.

Taychin hơi đau lòng nhìn cậu ấm nhà cựu Đại Tướng, không thể trách cậu được, sinh ra trong nhung lụa, cậu đã quen với việc được người khác cung phụng rồi.

"Em không muốn chịu khổ thì làm từ thiện kiểu gì?"

"Ai nói em muốn làm từ thiện?" Cậu ghếch cằm, thái độ hơi kiêu ngạo "Mình thôi nói về chủ đề này được không? Em không tin vào thiện ác cho lắm."

Thien không hiểu, góp một việc thiện, thực sự mang lại hạnh phúc sao?

Tay cạn lời thật sự, đành lái sang chủ để khác.

"Em đói chưa? Muốn ăn gì nữa không?"

"Đồ Nhật đi."

"Ok, vậy đến nhà hàng mình hay ăn nhé, anh đãi. Lên lầu bốn lấy mấy cuốn sách anh đặt trước rồi mình đi."

Khỏi cần nghĩ, Thien gật đầu ngay. Cậu đói đến độ sắp đau dạ dày luôn rồi.

Khi hai người tới hiệu sách, Thien phải tự mình mang những túi đồ cậu vừa sắm sửa. Cậu đặt chúng ở một góc, tính kiếm đại cuốn tạp chí, lật cho đỡ nhàm chán trong lúc đợi người kia. Lướt nhanh qua mấy trang bìa, cậu dùng lại trước một cuốn tuần báo chuyên tung tin về giới thượng lưu và những người nổi tiếng. Dòng tít nổi bật về một vụ tai nạn xe hơi của con trai đại gia kinh doanh vàng bạc đá quý có chi nhánh trải khắp đất nước, gây hậu quả nghiêm trọng dẫn đến chết người, xảy ra cách đây hai tháng. Nhưng vụ việc dường như đã lắng xuống do công cuộc vận động hành lang với giới chức sắc. Chân dung kẻ gây tai nạn ghi lại ở đồn cảnh sát bị làm mờ một cách có chủ đích, giống như người chụp cố tình tiết lộ cho người đọc danh tính của kẻ đó là ai.

Thien nắm chặt cuốn tạp chí, lật kỹ từng trang một. Càng đi sâu vào chi tiết gương mặt cậu càng trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra và trái tim thì đập như sấm rền trong lồng ngực. Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào vai khiến Thien giật thót. Taychin nhìn tới gương mặt cắt không còn giọt máu của cậu, sửng sốt.

"Em ổn không? Bị sao vậy? Hay đi bộ nhiều quá đuội sức rồi? Thuốc đâu, đã uống chưa?" Vị bác sĩ tương lai lo lắng bắn một tràng câu hỏi dồn dập.

Thien ngây ra như mất hồn, mãi sau mới ú ớ được câu cụt lủn.

"Em... đau bụng. Em cần đi toi-let."

Không đợi Tay kịp phản ứng, cậu đã buông cuốn tạp chí, chạy ra khỏi hiệu sách như chạy trốn kẻ thù. Thien lao tới nhà vệ sinh gần nhất, vào phòng, khóa trái cửa. Cậu siết chặt điện thoại trong tay, mở danh bạ, run rẩy kéo màn hình, tìm số của một người trong hội đua xe – người gần gũi với cậu nhất đám. Sau mấy tiếng tút tút máy móc, giọng 'Alo' quen thuộc vang lên bên kia đầu dây.

"Tul hả? Tao đây, Thien."

"Ừ, hey, chuyện gì thế anh bạn? Mày sao rồi? Xin lỗi nhé... Tao không tới thăm mày được, bị ông già tống sang nước ngoài chịu phạt, vừa về Thái được mấy hôm."

"Khá hơn rồi..." – Cậu im lặng mất vài giây, sau đó không nhịn được nữa hỏi "... vào vấn đề chính đã, mày có nghe gì về vụ tai nạn của thằng Vinasu không?"

"Con mẹ nó, biết chứ sao không. Tao đua cạnh nó trên đoạn đường đấy mà, không số nhọ tông phải người khác như nó thôi." Giọng Tul nhỏ dần, chắc đang hồi tưởng sự việc tối hôm đó.

"... Không nhầm thì hôm đấy mày về trước, thằng Vinasu thế vào vị trí của mày." Cậu ta nói tiếp. "Mày phải cám ơn nó đi người anh em, không có thằng đó gánh nạn, có khi thằng gây tai nạn là mày rồi."

Cậu ta không biết rằng, lời nói đùa của mình lại khiến cho người nghe bên này muốn gục ngã.

Những mảnh vỡ rời rạc đã ghép với nhau một cách trùng khớp.

Thien xoa xoa ấn đường đang co giật vì căng thẳng.

"Tao muốn biết chi tiết hơn về vụ này, phải tìm như thế nào?"

"Hả?!?" Tul kéo cao âm lượng, ngạc nhiên. "Mày tìm hiểu vụ đó làm cái mẹ gì?"

"Tao có lý do. Mày giúp tao, được không?"

Thien biết Tul là một tay săn tin lợi hại. Cậu ta quen biết một mạng lưới tin tức rộng khắp trong thế giới ngầm, xuất phát từ việc gia đình kinh doanh vũ trường và sòng bạc.

"Thôi được rồi, nể tình mày đã từng giúp tao cua gái, anh đây sẽ ra mặt giúp mày, miễn phí." – Tul rút cuộc cũng đồng ý – "... Nội trong ngày mai sẽ có thông tin, anh đây đảm bảo."

"Cám ơn, người anh em."

Cúp máy xong, Thien lại tự mình nổi giận với chính mình. Cậu ôm đầu vò loạn, trách bản thân vừa làm chuyện ngu ngốc gì không biết nữa.

... Biết được sự thật, sau đó thì sao?!?

Không ai có thể giúp Thien trả lời câu hỏi đó, xung quanh cậu im lìm, ngoại trừ...

Thình thịch...

Thình thịch...

Thình thịch...

Từng nhịp, từng nhịp vang lên, như lời hồi đáp của trái tim.

-----------------------------------

Chú thích:

ICU*: viết tắt của Intensive Care Unit, cơ sở đặc biệt trong một bệnh viện được dành riêng cho việc điều trị, cung cấp các loại thuốc chăm sóc đặc biệt và hỗ trợ cuộc sống cho những bệnh nhân bị chấn thương hoặc bệnh tật nghiêm trọng. (Theo Google)

*Chương đầu dùng rất nhiều thuật ngữ y khoa không nằm trong lĩnh vực kiến thức của người dịch. Các cấp bậc trong Quân đội dựa theo bản dịch tiếng Anh, có thể không chính xác với phân quyền chế độ nhà nước Thái.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thiên