Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
.
.
.

Mày Bình Danh nhíu sít lại.

"Dạ phải…"

Chờ một người thêm mắm thêm muối kể lại xong, kẻ khác đế thêm một câu ton hót.

"Tôi thấy Danh tiểu thư đi ra ngoài mua thuốc…"

Bình phu nhân không để y nói hết câu đã lớn tiếng quát ngang.

"Nói bậy gì đấy! Cái thứ ấy có thể mua bừa ở hiệu thuốc nào được? Trong nhà nói năng bừa bãi thì chớ, ra ngoài còn dám nói quàng xiên, xem tôi trừng trị mấy người thế nào! Bận thì vội lên chứ, ở đây đâm thọt làm gì."

Tức thì không còn người nào dám ho he nữa, tất cả đều im thít bỏ đi. Ba người vẫn yên lặng ngồi bên bàn ăn, nhưng chẳng ai buồn động tới bữa tối đã nguội ngắt.

Nửa ngày Bình phu nhân mới cất giọng than thở:

"Tôi thì sợ nó nghĩ quẩn… Biết vậy đừng làm căng với nó quá…"

"Aiz, thôi đi, cho dù đến lúc đó thực sự có gì, chúng ta cũng ứng phó được, không phải chuyện lớn. Chuyện qua rồi cứ để qua đi, đừng nhắc lại nữa."

Lần này đối diện vẻ đau lòng mà ghét bỏ trên mặt ba mẹ, Tỉnh Đào không lên tiếng nữa.

Thuốc thang xong lại uống thêm nước ấm, thoải mái hơn tí, Tỉnh Nam đang thả lỏng định giở sách đọc, nhưng thấy Tỉnh Đào đến, vội ngồi thẳng dậy:

"Tiểu thư?"

"Tiểu Nam, chị hỏi em, em phải thành thật nói cho chị biết đấy."

Tỉnh Đào lại ngồi bên nàng, biểu cảm vừa nghiêm nghị lại xen chút cẩn thận làm nàng theo bản năng khẩn trương hẳn.

"Em cho Chí Mẫn ăn gì?"

"Cua ạ."

Lúc trả lời, Tỉnh Nam vẫn chưa ý thức được ý đồ của câu hỏi này.

Tỉnh Đào nhìn nàng, như kìm nén sự kiên nhẫn.

"Anh ấy bị trúng độc, hẳn em biết chứ?"

"…"

Tỉnh Nam ngớ ra một lúc mới thực sự hiểu được ý hắn muốn chất vấn, nhưng nửa ngày nàng không nói gì, giống như nghẹn phải thứ gì, khó khăn lắm mới ấp úng.

"Trúng-trúng độc ư?"

Tỉnh Đào chỉ im lặng chờ câu kế tiếp của nàng.

"Có lẽ là… À..."

Giống như nhớ ra điều gì đó, Tỉnh Nam bừng tỉnh, dồn dập giải thích.

"Ăn cua chung với quả hồng sẽ bị khó tiêu, có lẽ trước khi tới đây anh ấy đã ăn hồng, hay, hay nếu như anh ấy ăn nhiều trái cây quá nhiều vitamin rồi mới ăn cua, cũng có thể ngộ độc nhẹ… Chị có thể hỏi anh ấy…"

Tỉnh Đào nhíu mày, vẻ mặt cô như cho là nàng đang nói hươu nói vượn làm nàng càng mờ mịt, lẩm bẩm một hồi lại quay sang kệ tìm sách:

"Cái này có căn cứ đấy, trong sách có nói qua mà, em tìm cho chị xem…"

"Đủ rồi Tiểu Nam"

"..."

"Em không cần nói nhiều như vậy, chỉ cần nói thật với chị là được."

"… Em nói thật mà…"

"Tiểu Nam."

Tỉnh Đào sắp mất kiên nhẫn,

"Trước mặt chị em không cần phủ nhận, bất kể em làm gì chị cũng không trách em, chị sẽ hiểu cho em, tuyệt đối sẽ bảo vệ em. Chị chỉ muốn biết sự thực, em nói thực đi, chuyện rốt cuộc là thế nào?"

Tỉnh Nam lặng thinh nhìn cô, mắt nàng hơi đờ đẫn, một khoảnh khắc Tỉnh Đào có cảm giác mình thấy nước mắt trong mắt nàng.

Nhưng khi nhìn lại, mắt nàng hồ như ráo hoảnh, không chỉ khô, mà còn rỗng, ngay cả sinh khí vốn không nhiều nhặn gì cũng đều tan biến khỏi đấy.

Cô chờ, nhưng Tỉnh Nam không nói thêm gì, hai người chỉ như hai pho tượng ngồi nhìn nhau, cho đến khi Tỉnh Nam bắt đầu động, dùng động tác không rõ ràng nhích lui, chầm chậm lui khỏi trước mặt cô, khỏi tầm mắt cô, lui ra ngoài.

Không đợi được đáp án, tâm tình Tỉnh Đào nặng nề u ám suốt, cảm giác khó chịu vì bị giấu giếm bị bài xích nhồi chặt mọi khoảng trống trong cơ thể cô, làm cô không còn chỗ tự suy xét.

Cả đêm ngủ không yên, toàn mơ những giấc mơ rối nhằng lộn xộn, dường như còn thấy cả Tỉnh Nam. Nàng im lặng nhìn cô, trông như có nước mắt chảy xuống. Tỉnh lại tâm tình cô càng sa sút cực điểm, u uất cả lồng ngực.

Lặng lẽ ăn sáng cùng ba mẹ, xảy ra chuyện như vậy, chẳng ai còn hứng thú bàn tới đề tài nào.

Ăn cũng sắp xong, vẫn chưa thấy bóng dáng Tỉnh Nam, mặt mày Bình Danh rõ ràng thiếu kiên nhẫn.

"Nó làm sao vậy? Còn cù nhầy? Thái độ gì đây, đúng tội nợ mà."

"Con lên kêu em ấy."

Tuy không thoải mái, nhưng cô vẫn lo nàng không ăn điểm tâm thân thể sẽ càng tiều tuỵ.

"Tiểu Nam, em dậy rồi chưa?"

Người bên trong dường như dỗi, không đếm xỉa tới cô.

Tỉnh Đào nhẫn nại, tiếp tục gõ cửa, giọng cô thêm phần ôn hoà.

"Tiểu Nam, phải ăn sáng rồi đó, em không đói ư?"

Chẳng có hồi đáp.

"Tiểu Nam, thôi nào, ra ăn đi mà, những chuyện ấy không cần nghĩ nữa, em ra đây đi."

"Nó không ra thì thôi, con ạ."

Ngay cả ba mẹ ngồi trong phòng khách dưới lầu cũng có thể nghe thấy tiếng cô, bèn nói một câu như để trấn an cô.

Về phòng khách cô bực bội xị mặt lạnh đanh với mọi người, vừa muốn thôi không để ý tới cô nàng dễ hờn dỗi kia, vừa chẳng nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Gần đến giờ cơm trưa, quả thực đỉnh đầu cô cũng tê lên vì cuồng nộ, xông lên lầu chẳng còn hình tượng gì nện cửa kêu Tỉnh Nam ra, nện liên tục vài phút, khi sắp mất kiềm chế, cô đột nhiên phát hiện cánh cửa không hề được khoá từ bên trong.

Cơn giận thoắt cái trôi tuột khỏi người, tay run lên, cô gần như thất thố hoảng loạn đẩy cửa ra.

Căn phòng thật yên tĩnh, cái gì cũng còn đấy cả. Chỉ trừ mỗi mình nàng, và cả cái vali nhỏ lỗi thời trước đấy vẫn được đặt ở góc phòng.

Có tới vài phút Tỉnh Đào như bị rụng rời không thể động đậy, không thốt được tiếng nào.

***

Tỉnh Đào gần như phát rồ, suốt mấy ngày nay cô ngược xuôi khắp mọi nơi tìm Tỉnh Nam. Rõ ràng mới đi được hơn nửa ngày, hẳn chưa đi xa lắm, nhưng cô tìm không thấy.

Cuối cùng cô đã hiểu, khi một người đã tuyệt vọng không muốn gặp bạn, cho dù bạn có quyền có thế, cho dù bạn có bỏ ra bao nhiêu sức lực, cho dù bạn có lùng nát mọi ngóc ngách, cũng không tìm được người đó.

Cô xới tung tất cả mọi thứ Tỉnh Nam để lại, chỉ mong có thể tìm ra một dấu vết của người kia. Biết nàng mang gì theo thì không chừng có thể đoán được nàng đi đâu, hoặc muốn đến nơi nào hoặc có thể đến nơi nào.

Nhưng đồ đạc Tỉnh Nam gói ghém theo trong cái vali ấy thực sự ít thảm thương, chỉ có hai bộ quần áo đơn giản, một cuốn truyện tranh, một dúm tiền để dành ít ỏi. Mọi thứ khác đều còn đây, kể cả chiếc nhẫn của cô.

Cô chẳng còn thiết tha gì nữa. Ba mẹ, Chí Mẫn, công ty, tất cả mọi thứ khác không liên quan tới Tỉnh Nam cô đều bỏ lơ, suốt ngày cô bận tối mắt, không tìm Tỉnh Nam thì vẫn là tìm Tỉnh Nam.

Người khác hoài nghi liệu cô điên rồi chăng. Cô cũng biết mình không bình thường, nhưng cô cũng hết cách, bởi vì Tỉnh Nam đã đi mất rồi. Không phải đến lúc mất đi cô mới biết quý trọng, cô vẫn luôn quý trọng, bất kể lúc nào cô cũng không bỏ được Tỉnh Nam.

Khi có nàng bên mình, cô mới nguyên vẹn là cô, cô cũng chỉ cần mỗi nàng là đủ rồi. Cô rất ngốc, cô chưa học được cách làm thế nào để làm người yêu tốt.

Cô ngang ngạnh tuỳ hứng, cô đã thử học cách mềm mỏng lại để yêu quý một người, nhưng cũng vẫn làm rối bung rối bét.

Tới tuổi này rồi cô mới lần đầu biết yêu, tự tôn không cho phép cô xuống nước xin chỉ dạy, cô chỉ biết dùng cách của mình tỉnh tỉnh mê mê lần bước tới trước.

Người đón nhận thứ tình yêu khờ dại của cô cũng sẽ không thành thực nói không tốt, chỉ ôn hoà khoan dung, rồi lại ẩn nhẫn, chưa bao giờ nói cho cô biết cô đã sai. Phải, bây giờ cô đã vào ngõ cụt, đương nhiên biết mình đã lạc hướng, tuy nhiên cô không rõ đã mình đã lầm lạc từ đâu.

Phải đi lại từ đầu cô cũng không chùn chân, chỉ cần nói rõ cho cô biết, cô sẽ sửa lại. Nhưng còn cơ hội? Cơ hội để cô đi lại lần nữa thì sao? Ngoài đau đớn, cô cũng thấy le lói ý hận. Người kia, khi cô đi trật bước đầu tiên sao lại không nói cho cô biết? Người kia không dám yêu quý bản thân mà huỷ hoại cả hai người bọn họ.

Không lâu sau, Chí Mẫn lại suýt bị người ta đâm bị thương. Phạm nhân vì theo đuổi không thành lại bị lăng mạ nên rắp tâm giết người, thú nhận trước đó nhân có cơ hội mời đối phương uống cà phê đã hạ độc, nhưng bởi vì có bác sĩ đưa lịch sử bệnh tâm thần ra chứng minh khiến người nhà họ Phác không thể làm được gì.

Tin tức đăng đầy báo lá cải, họ đều tình cờ đọc thấy. Lúc giở báo xem, điệu bộ Bình Danh đặt tách trà trên tay xuống có phần mất tự nhiên:

“Ra là vậy.”

Những người khác đáp lại ông bằng một sự trầm mặc. Tỉnh Đào cảm thấy trong nỗi im lặng xấu hổ của họ ẩn chứa sự áy náy nhỏ nhoi, nhưng chỉ nhỏ nhoi thôi, chẳng mấy chốc thì tiêu tán.

Nếu có ở đây, hẳn Tỉnh Nam cũng chỉ mỉm cười, tỏ vẻ thông cảm và không để bụng chuyện hiểu lầm vu vơ này.

Nàng đã quen rồi, trước nay nàng chưa hề so đo, cũng thực sự không để bụng. Nếu nàng thực sự sợ ai đó khinh thị, thì đấy là Tỉnh Đào.

Bình Danh thấy con mình cúi đầu không nói tiếng nào, vai run run, nghĩ cô đang ân hận, bèn ho nhẹ một tiếng bảo:

“Con cũng đừng lo, không phải Tỉnh Nam nó bỏ đi luôn đâu, hết phân nửa là hờn dỗi bỏ nhà đi cho khuây thôi, độ một thời gian tự nhiên sẽ về mà…”

“Đủ rồi!”

Tiếng Tỉnh Đào không lớn, nhưng lại khiến ông bố kinh ngạc ngậm tịt.

“Em ấy không trở về nữa, ba không biết đâu…. Ba mẹ cũng sẽ không hiểu được đâu…. Em ấy sẽ không trở về…. Ba mẹ không hiểu đâu…”

Làm bố bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên ông thấy đứa con gái của mình rơi nước mắt, ông hoảng tới độ quên cả can ngăn.

“Ba mẹ cũng không biết em ấy quan trọng với con thế nào đâu…”

Ngay cả người kia cũng không biết. Không phải sự hối hận rẻ mạt, mà cô đang khóc cho cái mình đã lỡ đánh mất, cho lời mình chưa kịp thổ lộ, cho sự ngu ngốc của chính mình, cho người sẽ không bao giờ trở về nữa.

Tối đến, bà Bình ca cẩm con gái không hiểu chuyện, vì chạy vạy tìm một con đàn bà mà bỏ phế cả công ty không coi sóc, còn trở mặt không chịu đi gặp gỡ đám khuê tú bà đã an bài, liên tục thất hẹn, khiến bà mất hết mặt mũi với hội bạn thân.

Lần đầu tiên ông chồng cắt ngang lời càm ràm của bà, lên tiếng nói:

“Bỏ đi bà ạ, sau này con nó muốn yêu thế nào thì cứ để kệ nó.”

Khi bà vợ còn đang sững sờ, ông rào thêm một câu:

“Tiểu Đào nó trưởng thành rồi, chuyện lớp trẻ, chúng ta không xen vào được đâu.”

Đứa con quật cường kiêu ngạo không nhíu mày lấy một lần cả khi khâu vết thương không gây tê, vậy mà lại khóc nức nghẹn ngào trước mặt mọi người, nhớ tới bộ dạng nó làm ông không khỏi cười đắng ngắt:

“Ai bảo chúng ta không hiểu nó làm gì.”

Cuộc tìm kiếm có vẻ dài dặc không hồi kết như cuộc sống vậy. Chúng khiến người ta mệt mỏi khôn kham như nhau cả, nhưng dù có thế đi nữa cũng không cách nào dễ dàng buông bỏ.

Tỉnh Đào đã thấy sợ. Vốn không nên khó thế, chẳng phải sao? Nhưng cô không muốn nghĩ đến cái kết quả có thể xảy ra. Cô một lòng muốn tin Tỉnh Nam vì đau lòng nên mới trốn, trốn đâu đó quanh cô, nhưng vẫn có thể thấy được cô.

Sở dĩ Tỉnh Nam không chịu ra mặt, là bởi vì nàng không biết cô đã cố gắng bao nhiêu, không tin cô thực lòng yêu nàng.

Vậy nên chỉ cần cô tiếp tục khổ công tìm kiếm, ra giá cao mua tất cả manh mối có thể hữu dụng, đăng tin tìm nàng trên báo đài, không ngừng cho người dán áp-phích trên đường, là có thể.

Chỉ cần Tỉnh Nam có thể nhìn thấy được, nghe thấy được, một ngày nào đó nàng sẽ mủi lòng quay về.

Danh Tỉnh Nam của cô, chẳng phải là một người lương thiện như vậy sao? Tiểu Nam của cô, bất luận có giận cô đến đâu, chẳng phải vẫn sẽ dành lại cho cô một chút tình yêu sao?

Danh Tỉnh Nam của cô... Liệu có còn là của cô nữa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro