Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
.
.
.

Có lẽ nỗ lực của cô cuối cùng đã xứng đáng được hồi báo, hoặc có lẽ ông trời cảm thấy cuối cùng nên thôi tra tấn cô, tin tức chính xác về Tỉnh Nam rốt cuộc đã tới.

Mãi rất lâu về sau, khi kể lại chuyện này lại cho những người khác, chị giúp việc nhà họ Bình vẫn nhớ như in khi ấy tiểu thư đã nhảy cẫng lên nhận điện thoại ra sao, mớ từ vựng của chị không sao miêu tả chuẩn xác hết nét mặt cô, chị chỉ thấy đó như thể cô đột nhiên sống lại.

Trước đó tiểu thư đương nhiên vẫn sống đấy, nhưng không giống con người cô vào khoảnh khắc cầm ống nghe, chỉ dùng hai chữ “vui sướng” để hình dung thì còn lâu, lâu lắm mới tả đủ.

Song, sở dĩ bảo là “khoảnh khắc”, ấy là vì ngay từ lúc tiểu thư bắt đầu chăm chú lắng nghe, bầu không khí liền khác hẳn.

Từ đầu chí cuối cô chỉ nói ba chữ “Xin cứ nói”, sau đó là một chuỗi dài im lặng.

Các chị đều không dám qua đó, chỉ có thể thấy phía sau đầu cô, và dáng vẻ cô ngồi nghe điện. Biết bao lâu như vậy, ngay cả một lần thôi cô cũng chẳng động đậy, các chị đều đoán chừng điện thoại đã dừng kết nối từ sớm, nhưng không ai dám tới xác nhận, chỉ biết qua hồi lâu mới thấy cô hơi khẽ nghiêng đầu, có thứ gì đó từ bên mặt cô rơi xuống.

Tiểu thư một mình cầm điện thoại ngồi thừ ở đó suốt một buổi chiều, nửa tiếng động cũng không có. Mọi người đều sợ, thế mà chị lại nổi máu liều len lén lại gần một tí. Chị chẳng thể trông rõ mặt cô chỉ thấy đùi cô ướt một mảng to.

...

Tỉnh Nam đã qua đời từ lâu rồi, trong một tai nạn xe cộ. Thật ra cũng không nghiêm trọng đến thế, thời điểm được đưa đến bệnh viện vẫn kịp cứu chữa, phải tội nàng không có tiền.

Tỉnh Đào lùng tìm nàng như vậy, nàng chẳng thể quang minh chính đại đi làm, lại phải liên tục đổi chỗ ở để tránh hàng xóm nhận ra mình, cũng không dám giao du với ai, tiền để dành ít ỏi, xoay xở chẳng được bao lâu, về sau chỉ có thể sống qua ngày nhờ bánh mì giá đặc biệt ở cửa hàng tiện lợi.

Kỳ thực cũng chẳng đến nỗi nào, nàng nghĩ chờ qua thời gian này là ổn, chờ cơn hứng thú nhất thời của Tỉnh Đào qua đi, là ổn rồi. Tai nạn xe cộ là chuyện khôn lường, cũng vì đau đớn và mất máu nàng không cách gì hồi tưởng lại quá trình vụ việc, mà liệu nhớ ra được thì có ích gì?

Bệnh nhân chẳng đóng nổi chi phí nào chỉ có thể nằm yên đó chờ chết, người đến người đi bên cạnh mình, nhưng chẳng ai dừng bước vì nàng.

Nhưng cũng chẳng sao cả, nàng đã sớm quen chờ đợi. Từ thủa nhỏ đã chờ bữa ăn tối đêm Noel, chờ người tới nhận nuôi nàng, chờ hoàng tử đến mang nàng đi, chờ tiểu thư chịu yêu nàng, cho đến giờ lại chờ bác sĩ y tá ban phát lòng nhân từ, đưa nàng vào phòng phẫu thuật. Đợi không được, cũng chẳng sao.

Nàng, đã quen rồi. Trong nỗi chờ đợi buồn tẻ mà đau đớn, nàng chỉ lặng lẽ nghĩ về người kia, nghĩ về những lúc cô từng dịu dàng với nàng; nghĩ về Sa Hạ có lẽ phải trưởng thành rồi, không còn dựa dẫm vào nàng cũng có thể sống hạnh phúc; nghĩ về cuộc đời nàng, nữ nhân vô dụng, cả đời đều chờ, đến chết cũng không đổi, bởi vậy mà chẳng chờ được gì cả.

Những người đi qua nàng, thấy nàng đáng thương nhưng lại không sẵn lòng bỏ không một món tiền lớn cho người la xạ, đều có cảm giác bệnh nhân này đặc biệt trầm lặng, từ đầu chí cuối đều không rên rỉ khóc lóc như những người khác, như thể đã biết bất kể có kêu đau thế nào cũng vô dụng.

Vẻ mặt nàng không tránh được méo mó vì cơn đau, nhưng lại như được giải thoát, bình tĩnh lạ thường.

Đám người hầu Bình gia từ đấy về sau chẳng còn thấy tiểu thư họ cười nữa. Tiểu thư nhà họ tiếp tục điều hành công ty, làm tốt công việc, nhưng trở nên lạnh trơ, hình như chẳng còn thứ gì trên đời có thể làm cô vui sướng, hoặc nên nói là, hạnh phúc.

Tiểu thư nghèo biểu cảm, khó đăm đăm làm họ bắt đầu nhớ Tỉnh Nam. Khi Danh tiểu thư còn ở đây, tuy đó là một “Tiểu thư” không có uy phong gì cho cam, không được họ coi ra gì, nhưng họ cũng hiểu Danh tiểu thư đã ra đi đích thực là một người tốt, khi đại tiểu thư nổi giận đều do nàng hầu hạ. Chỉ có điều người đi rồi sẽ không trở về nữa.

Cuộc sống Tỉnh Đào trở nên rất có quy luật, chuẩn xác không lệch một li hệt như chiếc đồng hồ cơ giới.

Song mỗi tháng luôn có lúc bầu bạn với rượu vài ngày. Khi uống rượu, cô sẽ tự giam mình trong căn phòng Tỉnh Nam đã từng ở.

Người ở ngoài thỉnh thoảng nghe được tiếng cô nói chuyện, như thì thầm điều đó gì với ai, có khi lại khóc. Như thể chỉ cần cô chịu chờ, chịu nói, người kia sẽ sống lại, trong đôi mắt say cuồng của cô.

Cứ thế dai dẳng rất nhiều năm. Cô ở vậy tới ba mươi không kết hôn.

Những người thân quen đều biết, danh phận người cô yêu, cũng giống như ghế phụ lái trong xe cô, bất kì ai cũng không thể chạm tới, mãi mãi đều để trống.

Hoặc có lẽ, đã sớm được lấp đầy.Vậy mà gần năm năm rồi, một chút tin tức về Tỉnh Nam cũng chẳng có.

Chỉ cần nàng còn đọc báo, còn xem tiết mục tivi, chắc hẳn nàng đã biết Tỉnh Đào đang không ngừng vất vả nghiêm túc tìm mình.

Nhưng cả một cú điện thoại chứng tỏ mình vẫn bình an vô sự nàng cũng không gọi về.

Rõ ràng trước giờ nàng luôn là một người biết quan tâm mọi người, sẽ không nhẫn tâm im hơi lặng tiếng nhìn người khác khổ sở vì mình.

Nghĩ đến bản thân mình giờ đây không ngờ đã bị nàng ghét bỏ đến thế kia, ngực cô liền nặng trịch cảm giác u ám.

Sa Hạ tìm tới tận cửa nhà cô làm cô thực sự bất ngờ. Sa Hạ gần như hết sức kích động đòi cô kêu Tỉnh Nam ra, cô nhóc muốn giáp mặt Tỉnh Nam hỏi cho rõ, rốt cuộc nàng có ý gì mà chỉ viết lại một lá thư rồi trốn biệt luôn không chịu lộ diện.

Hình như là về việc trao trả cổ phần công ty, Tỉnh Đào không có hứng nghe tường tận, cô chỉ lật qua lật lại lá thư kia nhìn.

Là thư gửi đi mấy tháng trước, ngoài thư không có địa chỉ người gửi, từ dấu bưu điện nhạt nhoè không rõ có thể miễn cưỡng nhìn ra thành phố sở tại, nhưng cũng chẳng thấy có ích gì.

Người gửi thư có ở đấy thực chăng, hay có còn ở đấy chăng, căn bản không xác định được, huống chi thời gian trước đây cô tìm kiếm cũng không để sót chỗ này, chẳng phải cũng không thu hoạch được gì?

Tuy không ôm ấp hy vọng, cô cũng vẫn thu xếp lại công việc đang dở dang, đặt vé máy bay.

Đúng như dự đoán, đã qua vài ngày, một chút phát hiện có thể làm cô phấn khởi cũng chẳng có, Tỉnh Đào đã hơi chán nản.

Vừa máy móc tìm kiếm, cô vừa tự chế nhạo mình, cứ mù quáng tìm một người lẩn tránh không muốn gặp cô như mò kim đáy biển thế này, có phải vô nghĩa quá chăng.

Cứ cho sẽ tìm được thì thế nào?

Khỏi cần mơ hão cái gì mà bắt đầu lại từ đầu. Tỉnh Nam bây giờ chẳng thiết gặp cô một lần, bỏ rơi cô đến mức ấy rồi đấy thôi.

Quả thực có thể lường được cái cảnh buồn cười kẻ trốn người đuổi sau khi hai người gặp nhau, cuối cùng cũng là cô trói Tỉnh Nam về, cưỡng ép từ đầu tới đuôi.

Ích gì chăng?

Cô luôn cố chấp tin Tỉnh Nam là của riêng mỗi cô, bất luận thế nào cũng sẽ không đành lòng ngoảnh mặt với cô thật đâu, rồi có một ngày nàng sẽ hiểu cho cô, cho cô thời gian và cơ hội, để cô chậm rãi mày mò, tìm ra cách trở thành người yêu tốt.

Hiện tại đã hết cách chối không thừa nhận, Tỉnh Nm đã thôi không cần cô.

“Ngày mai tiểu thư sẽ trở về chứ ạ?”

Người hỏi thần thái tất nhiên là cung kính, nhưng sao Tỉnh Đào luôn có cảm giác dưới đôi mắt kia có sự nôn nóng muốn tống tiễn ôn thần.

Cô đùng đùng sai người đi tra từng công ty một, tìm không để sót một chức vị có liên quan tới chuyên môn của Tỉnh Nam.

Người phụ trách đón tiếp cô ở đây phải chạy xất bất xang bang, suýt rụng cả cặp giò. Mà vẫn chẳng có tin tức gì của Tỉnh Nam. Tuy nằm trong dự đoán, nằm trong tình lý, nhưng vẫn không cách nào khỏi thất vọng.

“Phải.”

Cô lơ đễnh dùng buổi tối, vờ như không phát hiện mấy người đối diện lén lút thở phào.

Nếu Tỉnh Nam có ở đây, biết hắn cuối cùng cũng phải đầu hàng ra đi, có thể vẻ mặt cũng sẽ mừng rỡ như vậy. Nghĩ thế, cô liền bực bội tự ghét mình.

Bỏ dao nĩa xuống, cô ủ dột trông ra ngoài cửa sổ.

Tuyết đang rơi, khí trời âm lạnh, nhưng có lác đác khách bộ hành đừng lại giữa đường, chỉ trỏ như đang xem gì đó, vẻ mặt tươi cười.

Tỉnh Đào cũng chú ý đến cái họ đang nhìn, hình như là một tiệm ăn dành cho trẻ em dưới căn lầu đối diện, bên trong có thể khá ấm, hơi nước giăng một lớp khá dày trên kiếng thuỷ tinh, trong tiệm có người dùng ngón tay vẽ hình lên cửa sổ.

Tuy đơn giản nhưng rất thú vị, cây cối xiêu xiêu vẹo vẹo, các con vật hơi ngộ nghĩnh, có lẽ là người lớn nào đó muốn bày trò cho bọn con nít vui nên vui tay vẽ.

Động tác dừng, hình vẽ từ từ nhoà đi, rồi mông lung thành một mảng, sau đó liền có hình vẽ mới thay vào. Người kia say sưa vẽ không dừng. Người đi đường hiếm khi có tâm tình hưởng thụ nhàn nhã bèn nán chân lại, chờ một con gấu trúc Mỹ hay một con thỏ xuất hiện.

Tỉnh Đào nhìn vài phút, lúc con thỏ mọc ra cái đuôi gấu trúc cô bất giác mỉm cười, nhưng lại thấy bức bối, có lẽ do thời tiết, lòng cô nặng nề, vừa ẩm vừa lạnh.

Dường như đã từng có mùa đông cô ngồi trước máy sưởi, chờ người ngoan ngoãn kia tíu tít vẽ nguệch ngoạc lên cửa sổ, chỉ có điều đã là chuyện của mười mấy năm về trước.

Người vẽ hình như đã dừng vẽ, cửa sổ đối diện dần dần trở lại thành một mảng mờ đục.

Tỉnh Đào vẫn tiếp tục chờ thêm một lúc, cũng thấy hết thú vị, đang định rời mắt thì vô tình thấy có người trong tiệm đi ra, tới cửa thì dừng trước một chiếc xe giao bánh nhỏ.

Tỉnh Đào đứng bật dậy, động tác hấp tấp tới độ suýt làm đổ cả ly rượu trước mặt.

Thật ra thì chẳng có gì, chẳng qua cô chỉ nhìn phớt qua không trông rõ lắm, thấy một bóng người gầy gò mà thôi, chẳng phát hiện được gì khác. Cô không cách nào giải thích được nỗi khẩn trương trong cái khoảnh khắc đó, cũng không cho rằng đấy nhất định là Tỉnh Nam, nhưng trước khi đầu óc kịp suy nghĩ kỹ càng, người đã lao nhanh xuống lầu đuổi theo.

Xe đã sớm chạy đi khuất, Tỉnh Đào đứng ở nơi trống trơn ấy, hơi mất phương hướng nhìn quanh quất, trù trừ một lúc cuối cùng bước vào căn tiệm.

“Cho hỏi người phụ nữ vừa mới đi ra là ai vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro