10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minjeong không thể tập trung trong suốt buổi sáng, tâm trí vẫn bị ám ảnh bởi giấc mơ kỳ lạ từ đêm qua. Cảm giác lo lắng và bối rối khiến em không thể giữ được sự bình tĩnh. Sau khi kết thúc các lớp học buổi sáng, Minjeong tìm đến một góc yên tĩnh trong thư viện, nơi em có thể thả lỏng và suy nghĩ một chút.

Khi đang mải mê với cuốn sách, điện thoại của em reo lên. Tin nhắn từ Jimin: "Sáng hôm nay có buổi học không? Chị sẽ đón em sau giờ học."

Minjeong hơi bất ngờ khi đọc tin nhắn. Tối qua, Jimin không hề đề cập đến việc này, và em không rõ có chuyện gì làm cô ấy muốn gặp mình. Dù vậy, không có lý do gì cụ thể để từ chối, em đáp lại: "Có ạ, em có lớp buổi chiều. Chị có muốn gặp em ngay sau giờ học không?"

Jimin nhanh chóng trả lời: "Được, chị sẽ đón em. Nhớ tan học là ra ngoài ngay nhé."

Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, nhưng Minjeong không thể tập trung vào bài học. Những hình ảnh và cảm giác từ giấc mơ đêm qua cứ ám ảnh trong đầu. Khi lớp kết thúc, em bước ra ngoài và thấy Jimin đứng bên chiếc xe, ánh mắt cô lấp lánh dưới ánh nắng chiều.

“Minjeongie ah~..” Jimin cất giọng, nụ cười tươi rói trên môi khiến Minjeong cảm thấy bối rối và bất an.

Minjeong gật đầu và bước lên xe. Trong suốt quãng đường, không khí giữa họ có vẻ căng thẳng. Jimin lái xe qua các con phố yên tĩnh, không nói nhiều. Minjeong cảm thấy cần phải phá vỡ sự im lặng đang bao trùm.

“Chị... hôm qua có chuyện gì không ổn sao?” Minjeong hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh mặc dù trong lòng đang rất lo lắng.

Jimin nhìn Minjeong với ánh mắt khó đoán, rồi mỉm cười nhẹ: “Không, hôm qua chị vẫn bình thường mà.”

Minjeong không hoàn toàn tin vào lời nói đó, nhưng cũng không muốn tiếp tục ép buộc. Khi đến một công viên yên tĩnh, Jimin dừng xe và cả hai cùng đi bộ vào trong. Cảnh vật xung quanh, những hàng cây xanh và hồ nước, mang lại sự bình yên, giúp Minjeong cảm thấy thư thái hơn.

Họ tìm một băng ghế gần hồ, ngồi xuống và tận hưởng không khí trong lành. Jimin nhìn ra hồ nước, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Minjeong quan sát cô, cảm thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt Jimin.

“Minjeong, chị có thể hỏi em một điều không?” Jimin mở lời, giọng nói nghiêm túc hơn bình thường.

Minjeong hơi bất ngờ nhưng gật đầu: “Được thôi, Jiminie hỏi đi.”

Jimin ngập ngừng một chút rồi nói, “Em có từng nghĩ về chúng ta không? Về mối quan hệ của mình?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Minjeong cảm thấy tim đập nhanh. Những hình ảnh từ giấc mơ và thực tại đang hòa quyện lại trong tâm trí em. Minjeong cảm thấy hơi lo lắng khi trả lời: “Em không biết... nhưng mà chị đừng có người yêu được không?”

“Hửm?” Jimin nhìn Minjeong, vẻ mặt không rõ là ngạc nhiên hay nghi ngờ.

“À à, em... không có gì.” Minjeong cảm thấy xấu hổ vì câu trả lời lộn xộn của mình, và vội vàng lảng tránh ánh mắt của Jimin.

Jimin mỉm cười, nhưng nụ cười của cô không hoàn toàn vui vẻ. “Có khiếu hài hước đấy nhỉ,” cô nói, với vẻ mặt trở nên mềm mại hơn.

“Yahh, đừng chọc em,” Minjeong phản ứng, cố gắng giấu đi sự xấu hổ và căng thẳng.

Jimin cười khẽ, rồi đặt tay lên vai Minjeong. “Chị chỉ muốn biết em cảm thấy thế nào về mối quan hệ giữa chúng ta. Chị không có ý định tạo áp lực gì đâu.”

Minjeong cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn không thể dứt khỏi cảm giác bối rối. “Em... em chưa biết rõ lắm về cảm giác của mình. Có lẽ em cần thời gian để suy nghĩ thêm.”

Jimin gật đầu, ánh mắt đầy sự hiểu biết. “Chị cũng hiểu mà. Chúng ta có thể từ từ, không cần phải vội vàng.”

Hai người ngồi đó, tận hưởng không khí yên bình của công viên, trong khi những câu hỏi và cảm xúc vẫn tiếp tục lẩn khuất trong tâm trí Minjeong. Mặc dù mọi thứ vẫn còn mơ hồ, nhưng có lẽ đây là bước đầu tiên để giải quyết những cảm xúc không rõ ràng trong lòng.

____

Chuyện là...ý là v đó , tớ để quên đth ở trường 2 ngày...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro