Episode 27: "Almost..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế đấy, và Kwon Yuri bỏ đi một mạch cho đến khi trời tối hẳn, cả điện thoại cũng bị bỏ rơi lại tại phòng ngủ với mức pin đỏ ngoét cứ nhấp nháy như đang thoi thóp. Cơm trưa và cơm chiều đều được đưa đến tận phòng cho Joo Hyun, còn Yuri thì chút tung tích cũng không thấy, bất cứ điều gì cô hỏi về Yuri thì chẳng người phục vụ nào có thể trả lời.

Căn phòng trở nên vắng lặng đến lạnh cả người, tiếng sóng biển rì rào bên ngoài vốn rất vui tai thì lúc này lại nghe như tiếng phẫn nộ gào thét. Joo Hyun cảm thấy giận dữ, cô tự hỏi mình đã làm gì sai để bị Kwon Yuri bỏ lại ở trong phòng như một tù binh hạng sang thế này? Những gì cô cảm thấy tự hài lòng trước đó đều không thể thỏa mãn sự tò mò của cô lúc này. Kwon Yuri đang trở nên quá vô lý và không tự kiềm chế được giận dữ. Tự nghĩ, Joo Hyun càng tưởng tượng ra nhiều tràng cảnh mà cô muốn bật lại Yuri trước khi cô gái kia chuồn thẳng khỏi phòng.

Thế nhưng tưởng tượng cũng chỉ là ý nghĩ không thể thành sự thật mà thôi. Bởi vì lời nói của người phục vụ đến lấy bát đĩa dơ khi trông thấy Joo Hyun chẳng động tí nào đến bữa tối đã làm cho cô phải suy nghĩ lại.

“Dường như tay nghề của giám đốc Kwon không đủ để chinh phục cô rồi. Xem ra món ăn này không ngon như vẻ bề ngoài của nó.” Chỉ là buột miệng, cô phục vụ kia cũng khiến cho Joo Hyun phải ngẩng người mất một lúc rồi liền ngăn cô ta lại để tự mình chén sạch tất cả thức ăn đã nguội ở trên bàn, mặc cho lúc đó đã hơn tám giờ tối. Chế độ sống lành mạnh của Joo Hyun không cho phép cô dùng bữa sau bảy giờ tối.

Yuri đã tự tay nấu, đó không phải chuyện muốn là được, dù cho có dở đến thế nào Joo Hyun cũng sẽ cố nuốt.

.

.

.

“Sao đến bây giờ mới ăn?” Nói là trời trêu người cũng không sai tí nào, khi mà Joo Hyun vẫn đang mãi mê nhấm nháp món khoai tây đút lò lạnh ngắt thì Yuri chợt bước vào phòng với cái bộ dạng ướt nhẹp và lôi thôi hết mức. “Lúc trưa cô Seo có ăn trưa không?” Yuri quay sang người phục vụ vẫn đang đứng chờ nơi cửa và hỏi một cách lạnh lùng nhất có thể. Bộ dạng ăn uống ngồm ngoàm của Joo Hyun lúc này khiến cho Yuri phải cảm thấy bực mình. Không cần hỏi thì cũng biết là đói đến mức nào thì một người luôn cẩn trọng như Joo Hyun mới có thể ăn uống kiểu này.

Cô phục vụ kia chưa kịp trả lời thì Yuri đã ra hiệu cho cô ta lui đi, bước ngang qua Joo Hyun, Yuri khẽ liếc nhìn một cách mệt mỏi rồi đi thẳng vào phòng tắm và tịnh khẩu đến hơn nửa tiếng đồng hồ trong đó. Nếu như Joo Hyun không chủ động gọi thì có lẽ Yuri sẽ đóng đô trong đó cho đến sáng hoặc đại loại như thế…

“Yuri, giúp em xem vết thương được không, rát quá.” Dù biết rằng mình đang nói dối một cách lộ liễu đến đáng sợ, nhưng nếu không thử thì Joo Hyun cũng chẳng biết phải làm gì để lôi được con người cứng đầu kia ra khỏi phòng tắm. Thế nhưng điều mà Joo Hyun không ngờ nhất lại là Yuri liền mở tung của ra mà không chút ngần ngại. Chỉ có điều ánh mắt của Yuri khiến cho cô phải rùng mình và phát hiện ra hai đầu gối của mình chẳng còn chút lực nào để đứng vững nữa.

Nếu nói Yuri thô bạo, Joo Hyun sẽ không tin cho đến lúc này. Yuri khỏe, Joo Hyun biết, nhưng nếu khỏe đến mức có thể vác cô lên một cách dễ dàng thì đúng là khó tin quá, vì là khó tin nên lúc này Joo Hyun đang phải ngẩng người nhìn Yuri kéo mình đi một cách gọn gàng. Chuyện tiếp theo là cái áo mỏng và rộng thùng thình trên người cô bị Yuri lột ra nhanh chóng.

Thế mà khi Joo Hyun vừa mở miệng định hét lên vì ngạc nhiên thì Yuri lại quay sang trừng mắt đe dọa làm cho tiếng hét vừa ra đến môi đã phải nuốt ngược trở lại. Ánh mắt sắc sảo của Yuri chỉ nhìn lướt qua chỗ mà tay Joo Hyun đang che lại rồi sau đó lướt qua lưng cô, từ đầu đến cuối Yuri vẫn chưa mở miệng nói tiếng nào với cô.

Nếu cho Joo Hyun quay lại năm phút trước thì cô sẽ không dại gì mà đánh thức con quái vật ngủ quên trong phòng tắm đó thức dậy.

Cảm giác có làn hơi ấm mơn lên da mình khiến cho Joo Hyun chợt bị lôi tuột ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, đầu óc chợt trở nên trống rỗng và mặt cô lại đỏ bừng. Đêm qua cô đã đánh bạo đi quyến rũ Yuri, đêm nay thì không phải thế, mà là Yuri đang mặc áo choàng tắm và ngồi quá gần với cô, đang bán khỏa thân trước mặt Yuri. Thậm chí còn hở hang và câu dẫn hơn cả đêm qua nữa, tai nạn đấy.

“Đêm nay khỏa thân mà ngủ.” Thở dài, Yuri rời khỏi cái vị trí nhạy cảm ở sau lưng Joo Hyun. “Tôi sẽ sang phòng khác ngủ. Nhớ là đừng để cái vai ‘của-tôi’ bị sưng hay đỏ hay là bất cứ chuyện gì.” Câu đe dọa của Yuri khiến cho Joo Hyun vừa định phản ứng lại phải cau mày nhìn theo.

Rõ ràng nếu không ai nhịn ai thì sự tình sẽ càng trở nên tệ hơn, và mối hi vọng vừa nhen nhóm của cô sẽ bị dập tắt một cách dã man. Nếu Yuri đã quyết không nhịn, Joo Hyun cũng đành nhịn trước vì đại sự về sau.

“Ngủ chung đi.” Ba tiếng rành rọt bật ra làm con người đang thong dong bước đi phải dừng lại nhìn Joo Hyun bằng ánh mắt kinh dị và sợ hãi. “E-em muốn ngủ chung với Yuri.” Cánh tay Joo hyun chậm rãi níu cái vạt áo choàng tắm dài lê thê của Yuri lại và cô cảm thấy cái thân hình dong dỏng cao của Yuri khẽ rung động.

Ba mươi giây, một phút…

Hai phút…

Ba phút…

Năm phút…

Yuri vẫn đứng yên trong tư thế bị Joo Hyun níu áo, còn Joo Hyun vẫn hết sức kiềm chế nhìn theo cái dáng người đứng im như trời trồng kia.

“Đánh răng-rửa mặt-ĐI NGỦ!” Yuri quay lưng về phía Joo Hyun rồi chỉ tay về phía phòng tắm.

.

.

.

Câu chuyện cãi vả có thể xem như đã được giải quyết như thế…

Buổi sáng ba hôm sau, Yuri thoải mái vặn người khi cảm giác rằng tinh thần và thể lực của mình đã hoàn toàn phục hồi sau mấy tiếng đồng hồ quần thảo dưới hồ bơi, nhưng khi cảm giác được mặt mình vừa vùi vào một vật vô cùng ấm áp và ngập tràn tính đàn hồi còn mang theo cả mùi hương rất ngọt ngào của thiếu nữ thì sau một lúc cố vùi vào sâu hơn và ngửi nhiều hơn Yuri cũng mở bừng mắt và hoảng hốt bật dậy. Chuyện đầu tiên Yuri nghĩ đến là bỏ chạy, nhưng liền sau đó là một màn cựa người vô cùng dụ người của Joo Hyun, khi mà toàn bộ nửa thân trên của cô đều phơi ra trước mặt Yuri.

Quên phắng mất mình chuẩn bị làm gì, chưa kịp phản ứng thì Yuri đã bị cánh tay trắng muốt của Joo Hyun kéo nằm xuống tiếp tục và tiếp tục vùi mặt vào chỗ cũ.

Nếu trong cuộc đời của Yuri có khoảnh khắc nào khiến cho cô vừa muốn phát điên lại muốn bỏ chạy nhất thì chính là lúc này đây. Mùi hương từ người Joo Hyun không phải là thứ đơn giản như bất kì một mùi hương nào khác, còn chưa tính đến cái cảm giác săn chắc và đàn hồi đang liên tục tác dụng lên mặt Yuri theo từng nhịp thở của Joo Hyun nữa…

“Bà xã à.” Giọng Yuri nghe như sắp khóc. Cánh tay cô lay nhẹ vòng eo thon thả của Joo Hyun và tìm cách để thoát ra khỏi cánh tay trắng muốt mịn màng kia. Nếu như Joo Hyun không buông ra, Yuri cũng không biết bản thân mình sẽ làm gì tiếp theo, bởi vì cái cảm giác này quả thật rất dụ người, còn chưa kể đến việc Yuri đã và đang bị ức chế lâu ngày và bị câu dẫn thường xuyên mà lại không có chỗ để phát tác. “Hyun!”

Nếu nói không ngoa, lúc này Yuri giống như một đứa bé ngây ngô lần đầu trông thấy người khác khỏa thân vậy. Mặt đỏ bừng, tay chân lúng túng, phản ứng lủng củng…

Trong đầu Yuri liên tục diễn ra những viễn cảnh trong tương lai, điển hình nhất là tràng cảnh mỗi sáng thức dậy đều trong tình thế này, Yuri có cảm giác rằng thọ mệnh của mình đang bị rút ngắn đến cùng cực. Ngắn đến mức cô ngửi thấy mùi cái chết đang đến gần… Dần dần sau ba mươi giây suy ngẫm, Yuri đã đưa ra quyết định là cô sẽ không ngủ chung với Joo Hyun nữa, tất cả vì tương lai sống lâu và sống khỏe của mình. Bởi vì tất cả kinh nghiệm xương máu của Yuri sau nhiều đêm ngủ chung giường với Joo Hyun đã đưa đến cho cô nhiều tình huống gần đất xa trời…

Rồi thì cái gì đến cũng sẽ đến…

Không chịu được nữa thì cũng phải phát tác mà thôi, hai tay của Yuri không còn cố gắng lay Joo Hyun nữa, mà thay vào đó là di chuyển dần từ eo xuống đến phần bụng dưới và thanh toán cái quần short lẻ loi. Bởi vì đối phương vẫn đang say ngủ nên tất cả cử động của Yuri đều không có sự đáp trả đúng chừng mực mà chỉ có phản ứng theo bản năng của cơ thể Joo Hyun, đến cả việc Yuri đang liên tục vuốt ve toàn thân mình cũng chỉ khiến cho Joo Hyun thoáng cựa quậy và trở mình mà thôi.

Cho đến khi cuộc tấn công của tay Yuri dâng lên đến bộ ngực đầy đặn thì Joo Hyun mới bắt đầu ý thức được chuyện gì đang xảy ra với mình, thay vì hưởng ứng như những gì cô đã thực hiện vào hai hôm trước thì giờ đây Joo Hyun lại vô cùng hoảng loạn mà giãy giụa. Bất quá, mọi phản ứng đều trở nên vô dụng và hệ thống phản kháng của Joo Hyun cũng bị bất hoạt khi mà Yuri tham lam chiếm trọn lấy bờ môi mềm mại đang hé mở của cô. Gương mặt thân thương ở gần trong gang tấc khiến cho Joo Hyun không thể cưỡng lại mà vòng tay kéo Yuri vào gần mình hơn, đẩy nụ hôn đi sâu hơn, khao khát bấy lâu lại đang phơi bày ra trước mặt. Cảm giác thân mình đang nóng lên và từng động chạm của Yuri đang dần dần kích thích đến mọi nơi trên cơ thể, Joo Hyun không thể ngăn bản thân mình bật ra thứ âm thanh kiều mị mê hoặc lòng người…

“Vai của em…đã hết đau chưa?” Tiếng thì thào gấp gáp của Yuri phả lên vành tai cô, Joo Hyun có thể nghe thấy được sự ham muốn trong giọng nói đó, nhịp tim dồn dập của Yuri như gần sát bên tai, “Tôi lại sắp làm cho em phải đau hơn đây.” Không để Joo Hyun trả lời, hàm răng đều đặn của Yuri đã cắm lên làn da trắng mịn nơi vai cô và bờ môi quyến rũ đã nhanh chóng mút thật mạnh. Yuri có thể cảm nhận được hơi thở dốc của Joo Hyun qua bộ ngực căng đầy đang phập phồng gấp rút.

Cảm giác da thịt chạm vào nhau không khỏi làm cho cả hai đều rùng mình và cảm thấy nhiệt độ tăng dần đến mức gần như khiến cho họ mất đi kiểm soát chính mình.

Đôi mắt sáng quắc của Yuri lúc này gần như chỉ còn lại sự ham muốn và cuồng nhiệt, một chút tỉnh táo cũng không còn. Cứ mỗi khi có âm thanh rên rỉ từ cổ họng Joo Hyun phát ra thì ánh mắt đó càng thêm phần nhiệt tâm, “Xin lỗi vì bắt em chờ quá lâu… Nhưng em không cần chờ lâu hơn đâu.” Lý trí của Yuri đều đã bị thứ cảm giác mềm mại và đàn hồi của da thịt Joo Hyun làm cho bay biến đi mất, lúc này những gì Yuri có thể nghĩ đến là làm sao để tận hưởng được thân thể này, tận hưởng cảm giác điên cuồng trong thứ cảm xúc kì lạ này.

Khi đôi chân trắng nõn và thon dài của Joo Hyun được Yuri chú ý đến cũng là lúc mà Joo Hyun gần như không chịu được nữa, cảm giác ướt át gần như làm cô phát điên với Yuri. Dù biết rằng Joo Hyun đã không thể chờ thêm được, nhưng cặp đùi thon thả ngập tràn co dãn lại khiến cho Yuri say mê…

Thân thể Joo Hyun lúc này đã trở nên hết sức nhạy cảm, chỉ một chút động chạm của Yuri cũng khiến cho những âm thanh kiều mị kia liên tục phát ra làm mê đắm lòng người. Khi mà bờ môi của Yuri đang di chuyển đến gần cấm địa và chuẩn bị thật sự tiến vào thì tất cả hành động của cả hai đều dừng lại. Đôi bàn tay đang trêu đùa bộ ngực căng phồng của Joo Hyun dừng lại, những âm thanh ma mị từ miệng Joo Hyun cũng im bặt và hai thân thể đang nóng bừng vì bị kích thích đến tột độ đều dừng những cử động của mình lại. Đôi mắt lim dim của Joo Hyun mở bừng ra cùng lúc Yuri cũng thu tay về và đứng bật dậy. Tấm chăn mỏng được kéo lên che đi thân người đỏ ửng của Joo Hyun, và Yuri cũng khoác lên thân hình trần trụi của mình tấm áo choàng tắm và đi thẳng đến cánh cửa phòng…

Cánh cửa phòng chết tiệt đang vang lên những âm thanh đầy giận dữ và tiếng cửa gỗ bị gõ một cách thô bạo…

“KWON YURI!!! Cậu làm giống quái gì trong đó thế?” Giọng hét inh ỏi của Choi Soo Young có thể dễ dàng nghe được từ bên trong phòng ngủ kể cả khi vách tường có khả năng cách âm khá tốt và cửa cũng rất dày…

Trong lúc đang dùng sức đập thật mạnh vào cửa, thì Soo Young đột nhiên mất đi mục tiêu vì cánh cửa đã sớm bị Yuri mở ra. Kết quả không mấy sáng sủa khi mà cả Soo Young và Tae Yeon, người đang dựa vào cửa, đều ngã vào trong phòng còn Jessica và Hyo Yeon thì tròn xoe đôi mắt nhìn Yuri một cách kinh dị. Kể cả khi Soo Young và Tae Yeon gượng dậy và trông thấy Yuri thì cũng mang đúng cái biểu cảm của Hyo Yeon và Jessica…

Đôi mắt đen láy của Yuri hôm nay sáng rực một cách bất thường và còn tản mát ra sát khí bức người, khóe môi như nhếch lên, quai hàm như nghiến lại, vẻ mặt bình thản như giận như không… Nếu bốn người bọn họ mà là những đứa bé thì có thể đã bị Yuri dọa cho bỏ chạy mất dấu rồi. Chính bởi vì họ không phải những đứa bé vô tư không lo đến hậu quả nên mới sợ đến cứng người mà không thể di động được khỏi vị trí hiện hành…

“Muốn chết? Hay muốn sống?” Biểu tình không thay đổi, chỉ có khóe miệng lại hơi nhếch lên để lộ ra hai hàm răng nghiến chặt…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro