Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jiyeon mỉm cười nằm lên ngực Hyomin chờ nàng bình phục lại nhìn Park Jiyeon nằm trên người mình Hyomin dùng tay vuốt cái lưng nhẳn nhụi của cô. Nàng chưa từng nghĩ sẽ yêu một nữ nhân cùng nữ nhân giao hoan nàng không chán ghét cảm giác này còn thấy rất hạnh phúc. Đối với người mất hết lòng tin như nàng đây là sự ưu ái lớn nhất hơn nữa nữ nhân này lại một lòng yêu nàng sâu sắc như vậy.


"Yeonie chị thật hạnh phúc "


"Min Min"


Park Jiyeon không biết diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào cô vui đến muốn hét lên thật to cho mọi người biết niềm hạnh phúc của mình. Yêu một nữ nhân rất khó khăn mà yêu đơn phương càng không dễ dàng mấy năm qua cô luôn muốn Hyomin biết được cô yêu nàng như thế nào muốn muốn mang lại hạnh phúc cho nàng biết bao.


"Yeonie lý tưởng của em là gì"


Ánh mắt Hyomin ôn nhu sủng nịnh xoa xoa má Park Jiyeon.


"Em muốn làm lão sư em rất thích trẻ con em muốn dạy dỗ chúng"


"Yêu thích trẻ con"


Hyomin khó có thể tin được con người nhìn lạnh lùng này lại yêu thích trẻ con nàng cười lên khiến mặt Park Jiyeon ửng hồng bỉu môi nhìn nàng. Hyomin lần đầu tiên trong thấy vẻ mặt đáng yêu này nàng không ngừng xoa má cô.


"Sau này chị sinh cho em được không"


Ánh mắt Park Jiyeon sáng lên Hyomin muốn sinh hài tử cho cô.


"Thật không"


"Nếu như em muốn"


"Em muốn em muốn chị sinh thật nhiều hài tử"


"Ngốc chị không sinh nhiều thế được đâu"


Park Jiyeon cười ngây ngô ôm chặt Hyomin cuối cùng cô cũng có một gia đình.


Cả hai sau khi cười đùa thì chiếc bụng của Park Jiyeon lại biểu tình cô ôm bụng xoa xoa đói quá hôm qua vận động quá sức hôm nay lại triền miên.


"Để chị nấu gì cho em ăn "



Hyomin định bước xuống giường nhưng chân vô lực cô thễ mền nhũng hậu quả phóng túng quá độ.



"Chị nằm nghỉ đi em đi nấu cho"



Park Jiyeon đẩy Hyomin nằm xuống giường đấp chăn cho nàng rồi bước xuống giường đi vào phòng bếp. Hyomin mệt mỏi ngủ thiếp đi khi tỉnh dậy là lúc bụng nàng cũng kháng nghị kêu lên nàng xuống giường vào phòng tắm . Đến khi nhìn vào gương trên cổ nàng in rất nhiều vết tích do Park Jiyeon để lại nàng đỏ mặt thầm mắng lão công ngu ngốc của nàng.



Khi nàng bước xuống phòng bếp đã nghe mùi thơm lừng nhìn lão công của nàng đang bận rộn bưng ra một bát cháo đặt lên bàn nhìn nàng mỉm cười.



"Min Min chị ngồi xuống ăn đi chắc chị cũng đói rồi"



"Ân"


Park Jiyeon cũng nhanh chóng bưng lên cho mình một bát cô rất tự tin với món cháo này vì đây là món duy nhất cô biết làm.



Gia đình Park Jiyeon rất giàu có cha cô rất nghiêm khắc mẹ và tỷ tỷ cô thì đã qua đời chỉ còn lại ông bà nội hai năm trước ông nội cô cũng mất do bệnh nặng cô chỉ còn bà nội. Một lần bà nội cô bị bệnh cô muốn đích thân nấu cháo cho bà ăn nên xoắn tay vào bếp khiến nhà bếp hỗn loạn một trận mới nấu ra thứ cháo này.



"Ngon không"




Park Jiyeon vẽ mặt trong chờ chợt thấy nước mắt lăn dài trên má lão bà mình cô sợ hãi vội vươn tay lau đi.



"Min Min chị sao vậy có chỗ nào không khỏe"



Hyomin bắt lấy tay cô đưa lên má mình cọ cọ.



"Ngày ấy lúc chị sốt là em đến chăm sóc chị"



"Phải"


"Sao em không nói chị biết"



Park Jiyeon hơi cúi thấp đầu tay nắm chặt tay nàng .



"Em sợ làm phiền chị"


"Ngu ngốc"


Hyomin đứng dạy tiến đến ôm chầm lấy Park Jiyeon . Lão công của nàng có bao nhiêu ngốc chứ yêu nàng đến như vậy mà không nói nàng biết. Park Jiyeon hưởng thụ tựa vào ngực Hyomin tham lam hít mùi hương độc nhất của nàng.


Ăn xong cháo cả hai cùng nhau đi tản bộ tay nắm chặt tay nhau song song bước cùng nhau đi trên hành lang của công viên. Nhìn thấy trời đã tối mà bọn trẻ còn ở đây nghịch cát Park Jiyeon nổi lên tính khí hài tử chạy đến chơi cát cùng bọn nhóc con.



Những hài tử ngơ ngác không biết từ đâu xông ra một đại mỹ nhân muốn nghịch cát cùng chúng nhưng một lát sau không khí sôi nổi diễn ta chơi đùa một lát mấy hài tử bị mẹ gọi về bọn chúng vẫy tay chào cô rồi chạy đi.


Hyomin cười sủng nịnh phủi cát trên váy Park Jiyeon xoa đầu cô như tiểu hài tử. Park Jiyeon đột nhiên bế nàng lên khiến nàng kinh sợ cô nhanh chóng bế nàng đến một cái hình tròn như cầu vòng chui vào đặt nàng xuống.



"Lúc nhỏ em hay trốn trong đây lắm Hana tỷ sẽ đi tìm em khắp nơi"



Nói đến đây tâm Park Jiyeon bỏng chùn xuống cô lỡ lời nhắc đến tỷ mình. Hyomin im lặng lắng nghe câu chuyện của cô.


Park Jiyeon có một tỷ tỷ lớn hơn mình mười tuổi lúc sinh cô ra mẹ cô mất chính tay tỷ tỷ chân sóc cô. Năm Park Jiyeon 18 tuổi nhận được tin Park Hana tỷ cô mất. Park Jiyeon suy sụp tinh thần khóc đến chết đi sống lại cô yêu mến tỷ mình biết bao nhưng tỷ ấy lại rời bỏ mình.


"Sao chị ấy lại mất"


"Hana tỷ cũng yêu một nữ nhân bị cha phát hiện ông làm mọi cách ngăn cản thậm chí hủy hoại tương lai của người tỷ ấy yêu khiến người ấy tuyệt vọng lại ngăn cản không cho người ấy gặp Hana tỷ quá đau khổ cả hai tìm đến cái chết"


Nói xong vai Park Jiyeon run lên nước mắt đã rơi tự lúc nào Hyomin ôm chặt lấy cô vỗ về an ủi.


"Min Min hứa với em dù chuyện gì xảy ra cũng không được rời xa em cùng em đến cuối cuộc đời được không"


"Yeonie chúng ta sẽ không tách rời chị sẽ không để ai làm hại em".


Nhu tính như nước hai đôi môi quấn lấy nhau cả hai cơ thể nép sát vào nhau ôm chặt lấy nhau nụ hôn thật sâu thật ngọt ngào.


Cả hai tựa đầu vào nhau nhìn lên bầu trời tay đan chặt vào nhau chỉ ước thời gian cứ dừng lại mãi mãi để hạnh phúc này tồn tại lâu hơn cảm nhận hơi ấm lẫn nhau nụ hôn lại bắt đầu khơi dạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro