Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jiyeon đứng lên tiến đến chỗ Hyomin đưa tay nâng cằm nàng lên hôn lên môi nàng chiếc lưỡi không chịu an phận thừa cơ liếm liếm môi nàng. Park Hyomin mặt thoáng đỏ lên trong rất đáng yêu.

Mọi người kinh ngạc há mồmPark tổng vừa mới hôn Hyomin là hôn môi đó nha người có bệnh khiết phích như cô lại mới hôn môi người khác một sự việc quá kinh hách với các nhân viên.

"Số 11 hôn số 16"

Park Jiyeon trúng ngay số 11 cô nhíu mày nhìn xem là kẻ nào hôn cô.

"Tôi số 16". Xinbo la to hắn mừng ra mặt.

Park Hyomin sắc mặt trở nên tái nhợt tay nàng gắt gao nắm chặt với nhau.

Park Jiyeon lạnh mặt nhìn Xinbo tiến lại gần mình cô đã quyết chỉ cần hắn chạm vào cô là cho một đấm.

Sunny nhìn Xinbo vui vẻ ra mặt lòng giận sôi lên đưa mắt nhìn Hyomin cực kỳ ẩn nhẩn.

Xinbo kề sát Park Jiyeon định tiến bước nữa tay Park Jiyeon cũng đã dùng lực định ra đòn.

"Dừng" Sunny hét lên. "Xinbo đủ rồi đó đồ khốn nạn"

Sunny xoay người lấy khăn giấy mọi người mới nhìn về phía cô chợt cả kinh Hyomin đang khóc răng cắn chặt môi đến nổi chảy máu.

"Hyomin đừng cắn môi nữa nhã ra đi"

Hyomin không nói gì đứng lên xoay người chạy đi Sunny vội chạy theo.

Chuyện gì xảy ra ai cũng ngơ ngác nhìn nhau Xinbo bị chưởi trở nên cáu kỉnh hắn về chỗ ngồi xuống.

"Tạ Khang còn không mau đuổi theo an ủi người ta". Đổ Hoàng thấy đâu là cơ hội tốt cho bạn hắn.

"Đuổi làm gì Hyomin đã từ chối tôi rồi vả lại nàng rất yêu người đó không có chỗ chứa tôi đâu". Tạ Khang vừa nói vừa cười.

Park Jiyeon nghe xong đứng bật dạy chạy đi cô đã hiểu lầm nàng thì ra ngày đó là nàng từ chối Tạ Khang cô mắc sai lầm nghiêm trọng. Park Jiyeon chạy hết các chỗ có thể tìm cô đi qua khu rừng trúc thì bắt gặp thân ảnh quen thuộc nàng đứng đưa lưng về phía cô bờ vai nàng run lên.

Sunny cũng tìm thấy Hyomin định lại gần thì thấy Park tổng đang từ từ tiến đến chỗ Hyomin.

Đột nhiên một đôi tay ôm chặt lấy mình từ phía sau làm Hyomin hoảng sợ định giãy ra thì mùi hương bạc hà xông vào mũi nàng không giãy giụa nữa mà cứ im lặng.

"Em xin lỗi chị"

"Em buông ra đi"

"Không buông"

Park Hyomin đang rất giận nàng gỡ tay Park Jiyeon ra nhưng bất ngờ Park Jiyeon xoay nàng lại một tay giử chặt eo nàng một tay giữ lấy đầu nàng hung hăng chèn ép môi nàng. Park Hyomin đưa tay lên vai Park Jiyeon đẩy ra nhưng không được sức lực nàng đang mất dần bởi nụ hôn này.

Park Jiyeon hôn càng sâu chiếc lưỡi nhanh chóng tiến vào trêu đùa chiếc lưỡi của nàng . Hyomin càng bị chìm đắm nàng đưa tay ôm cổ Park Jiyeon đáp lại nụ hôn. Cả hai hôn tưởng như không thể tách rời đến khi không còn thở được nữa mới tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc.

Sunny trừng mắt nhìn chằm chằm hai nữ nhân hôn nhau đắm đuối suy luận cô đã đúng quả nhiên cả hai có tình cảm với nhau.

Park Jiyeon lau đi nước mắt trên mặt nàng nhìn nàng say đắm.

"Em xin lỗi chị trong lòng em chỉ yêu mình chị không yêu ai khác em hồ đồ ghen tuông để chị chịu khổ".

"Chị không muốn em lo chị cũng có lỗi chị không nên giấu em".

Ánh mắt chan chứa thâm tình Park Jiyeon cầm tay Hyomin đặt lên ngực mình rồi đặt tay lên ngực nàng.

"Chị nghe xem tim em và chị đang hòa cùng một nhịp đập tim em duy nhất chỉ có chị".

"Yeonie chị cũng yêu mình em".


Hyomin vùi đầu vào ngực Park Jiyeon tay ôm chặt eo cô Park Jiyeon vòng tay ôm chặt lấy nàng. Qua một lát Park Jiyeon chợt bế nàng lên tiến đến một gian phòng dùng chân gạt ra rồi đóng lại.

Sunny lặng lẽ bỏ đi về chỗ mọi người ai náy cũng hỏi Sunny có gặp Hyomin cùng Park tổng không. Sunny nói họ về rồi cả bọn thất vọng cũng kéo nhau về Sunny mỉm cười nhắn tin cho Hyomin.

Trong căn phòng vang lên tiếng thở hổn hển tiếng nụ hôn ướt át cùng lẫn vào nhau. Park Jiyeon nhanh chóng cởi hết đồ nàng ra rồi đến đồ mình ném qua một bên đè nàng dưới thân hôn đắm đuối.
Tiếng rên rỉ lại vang khắp phòng tràn đầy xuân mọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro