Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên kia khoảng đường trống có một nam nhân đeo kính đen đứng sau lưng có thêm vài người ăn mặt trang trọng. Khi hắn nhìn thấy nữ nhân đang từ từ đi đến liền cúi đầu.



"Nhị tiểu thư đã tìm được"



"Đi thôi".



Nữ nhân lạnh lùng trả lời bước lên xe ánh mắt còn manh theo sát ý xe chạy đến một ngôi nhà bỏ hoang nữ nhân bước xuống nhìn xung quanh rồi cất bước đi vào người bên trong thấy nàng thì cúi đầu cung kính. Nữ nhân dừng lại nhìn tên nam nhân lăn lộn dưới đất hắn trừng mắt nhìn nàng.



"Ngươi .... ngươi sao có thể".



Nữ nhân mỉm cười khinh miệt nàng xoay lưng bỏ lại một câu rồi đi.



"Tôi không muốn nhìn thấy hắn các anh tùy ý muốn làm gì thì làm".



Nữ nhân bước ra bên ngoài nghe tiếng súng phát ra nàng thở dài ánh mắt trở nên nhu hòa nhìn vào màn hình điện thoại .



"Alo"



Bên kia nói gì đó khiến nàng mỉm cười.



"Chị sẽ về ngay em chờ một tí".



Cất điện thoại nàng lên xe rời khỏi trong xe một bầu không khí im lặng bổng có tiếng nói.



"Phu nhân bảo tôi nhắn với người tam tiểu thư bỏ trốn khỏi nhà"



"Cái gì con nhóc này lại dám bỏ trốn". Nàng tiếp tục thở dài.


Ngụy Thư Diệp đang gọt ít táo cho Park Jiyeon thì Park Hyomin trở lại thấy nàng trở về Ngụy Thư Diệp mừng rỡ vội bàn giao lại công việc rồi chạy mất sáng giờ khí lạnh của Park tổng cứ bao trùm lấy khiến Ngụy Thư Diệp đổ không ít mồ hôi.



"Chị đi đâu lâu vậy". Park Jiyeon giận dỗi lời lẽ trách móc phồng hai má lên nhìn giống tiểu hài tử đòi mẹ mua quà mà không được.


"Phốc " Park Hyomin ôm bụng cười nhìn vẻ mặt giận dỗi đến đáng yêu của cô.



"A a a chị không được cười". Park Jiyeon thẹn quá hóa giận cô muốn ngồi dậy nên chóng tay xuống giường do thói quen cô chóng tay phải xuống cơn đau ập đến từ bả phải khiến cô la lên." A đau quá ".



Park Hyomin ngừng cười lo lắng chạy đến đỡ cô nằm xuống nhìn vào vết thương đang rỉ máu nàng vội gọi bác sĩ vào.


"Cô phải cẩn thận chứ không khéo vết thương sẽ lâu lành". Bác sĩ vừa băng lại cho Park Jiyeon vừa cằn nhằn.



"Tôi biết rồi" . Park Jiyeon cười cười cho qua chuyện.



Sau khi bác sĩ đi ra ngoàiPark mỹ nhân giở chứng nằm xoay lưng lại Hyomin không thèm để ý tới nàng. Hyomin đỡ trán tính tình thật như tiểu hài tử nàng ngồi xuống giường đưa tay xoa lưng cô.



"Chị xin lỗi em đừng giận nữa"


Park hài tử vẫn im thin thít không nhút nhích.



"Ngoan chị thương nè".



Park hài tử kéo chăn lên che kín đầu.




"Ngoan chị đền bù cho em hôn nha".



Park hài tử quay phắt lại khuôn mặt rạng rỡ mắt sáng long lanh nụ cười tươi nỡ trên môi. Park hài tử nhà ta trực tiếp hóa thànhPark sắc lang nhìn nàng như muốn nuốt vào bụng.


Park Hyomin cúi xuống hôn Park Jiyeon chỉ lướt nhẹ qua nhưng sắc lang nhà ta đâu hài lòng như vậy ngã người đè lên nàng hôn thật sâu linh lưỡi luồn lách vào miệng nàng tìm kiếm mật ngọt.


Tay cũng không an phận chạy loạn khắp nơi trên người nàng nụ hôn kéo dài đến khi cả hai không thở nổi mới tách ra kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh. Park Jiyeon hôn lên cổ nàng mút vào rồi đến xương quai xanh tay luồn vào áo thun của nàng chạm đến hai khỏa đầy đặn rồi kéo áo thun lên đẩy áo ngực lên cao cúi đầu mút lấy tiểu đậu hồng.



"Ưm ... dừng.... dừng lại".



Park Hyomin thở dốc đưa tay ngăn Park Jiyeon lại ở đây là bệnh viện tay cô còn bị thương.




Park Jiyeon mặc kệ ra sức trêu đùa tiểu đậu hồng hồng lưỡi quét qua quét lại làm nàng cảm thấy tê dại phát ra âm thanh xấu hổ. Đang lúc cô muốn tiến công nữa thì cánh cửa mở ra.



"Bà đến thăm con này Yeon nhi"



Park Hanna đến thăm cháu mình thì nhìn thấy cảnh tượng này Yeonie nhà mình đang đè lên nữ nhân khác khi dễ.



"Bà nội".Park Jiyeon vội chỉnh lại áo cho Hyomin.


Park Hyomin ngượng chín mặt không biết tìm đường nào để chui vào nàng nhéo vào eo cô tất cả đều tại tên sắc lang này. Park Hyomin chợt nhận thức không xong nếu bà nội biết được thì sẽ ngăn cản nàng không dám nghĩ tiếp nữa.


"Cháu làm cái gì vậy hả".


Giọng lạnh lùng phát lên ánh mắt bà nghiêm nghị thân mình run lên nhìn cả hai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro