Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Một tuần trôi qua mọi việc cứ thế theo một trật tự nhất định bên trong công ty mọi người làm việc hăng say. Bên ngoài cây cối cũng bắt đầu thay đổi những chiếc lá rơi rụng báo hiệu mùa thu sắp đến.



"Chị ở nhà phải giữ gìn sức khỏe nha không được làm việc quá sức". Park Jiyeon ôm lấy Hyomin ủy khuất.



"Được rồi em đi công tác có mấy ngày chứ có phải đi luôn đâu". Hyomin vuốt ve lưng cô an ủi.



"Huhu muốn chị đi cùng". Park Jiyeon bắt đầu làm nũng.



"Thôi nào tới giờ rồi kìa".



Park Jiyeon ôm chặt hôn nàng một cái rồi kéo hành lý đi do công ty phải tham gia buổi tiệc do các tập đoàn tổ chức nên Park Jiyeon phải bay ra nước ngoài đi cùng chỉ có Ngụy Thư Diệp cùng tên dâm tặc Xinbo. Park Jiyeon sau khi lên máy bay thì tên Xinbo ngồi cạnh cô.



"Phó tổng chỗ này của tôi". Ngụy Thư Diệp lên tiếng.



"À vậy tôi ngồi ghế sau". Hắn ta xấu hổ vội ra ghế sau ngồi.



Máy bay vừa hạ cánh Park Jiyeon đi xe về khách sạn cô không thích ở chung nên Ngụy Thư Diệp đặt phòng khác. Park Jiyeon đi tắm xong cô vội gọi điện cho lão bà.



"Alo"



"Em nhớ chị".



"Chị cũng nhớ em"



Chỉ xa mấy tiếng cô đã nhớ lão bà muốn chết đi được cô nằm ôm điện thoại nói chuyện do mệt mỏi nên ngủ lúc nào không hay. Sáng ra Ngụy Thư Diệp gõ cửa gọi cô dậy đi tham gia buổi hoïp trước Park Jiyeon mặc đồng phục công sở vào liền trở nên nghiêm túc.



Park Jiyeon bước vào nhà hàng cô nhìn xung quanh người cô cần gặp vẫn chưa đến cô nhìn đồng hồ chân mày nhíu chặt trễ lắm rồi. Park Jiyeon phát cáu không ngờ mình bị cho leo cây cô đành trở về. Đến giờ dự tiệc Park Jiyeon lại bị lừa một vố hóa ra đây là một âm mưu định sẵn người sắp đặt không ai khác ngoài Xinbo. Park Jiyeon bị nhốt trong phòng tay bị trói chặt.



"Fu phó tổng anh làm vậy là có ý gì". Park Jiyeon ngữ khí lạnh như băng



"Ý gì à cô cho tôi là tên ngốc mới đi lừa gạt sao tôi biết hết rồi". Xinbo vẻ mặt tức giận hắn biết mình là kẻ bị lợi dụng chứ không phải kẻ thao túng.



"Anh nói gì tôi không hiểu". Park Jiyeon trong lòng rối lên cô biết chuyện đã bị lộ tay cố gắng thoát khỏi sợi dây nhưng không được.


"Cô đừng giả vờ ngây thơ cô đem tôi ra làm trò tiêu khiển cho trò yêu đương luyến ái của cô cùng Park Hyomin cô có nghĩ cái giá phải trả không".



"Anh cho rằng anh tốt lắm sao anh nghĩ những gì anh làm không ai biết sao đê tiện".



Xinbo điên tiết tát Park Jiyeon một cái mặt cô đỏ lên đau rát hắn không buông tha nhào vào định áp cô thì cô lấy thế đá vào giữa hai chân hắn. Tiếng hét thất thanh vang lên hắn ngã ngụy xuống Park Jiyeon nhân cơ hội chạy đi nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì.



"Đoàng".


Ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm màn mỏng manh đôi mắt vừa mới mở ra lại nhắm chặt. Park Jiyeon muốn đưa tay che bớt ánh sáng thì cảm giác bả vai cực kỳ đau nhức khiến cô hít một ngụm khí lạnh. Cánh tay còn lại thì truyền đến cảm giác tê dại nhìn đến người đang nằm trên cánh tay cô ngủ lòng cô trở nên ấm áp cô đưa tay xoa lên má nàng cảm giác thật thích. Hyomin đang ngủ say cảm giác ai đó đang nghịch phá mình nàng từ từ mở mắt ra trước cái nhìn của nàng Park Jiyeon nở một nụ cười rạng rỡ. Park Hyomin nhìn nụ cười của cô nước mắt không ngừng rơi xuống lo lắng bất an đều biến mất chỉ còn lại sự ủy khuất vì thế nước mắt rơi càng nhiều.


"Min Min chị đừng khóc"


Park Jiyeon định vươn tay lau nước mắt cho Hyomin thì đau đớn truyền đến khiến cô nhăn mày răng cắn chặt môi.



"Em đừng cử động em bị thương nặng lắm động đến sẽ chảy máu".Park Hyomin vội đỡ cô nằm xuống lại.



"Sao chị lại ở đây".



"Em đã hôn mê ba ngày rồi".



"Ba ngày". Park Jiyeon không nhớ nổi đều gì cô chỉ nhớ lúc đó mình cố gắng chạy thì nghe tiếng súng rồi cảm giác đau nhói nơi bả vai khiến cô không còn tỉnh táo nữa.



"Ba ngày trước chị cứ chờ mãi điện thoại của em nhưng không thấy lo em có chuyện nên gọi điện mà người bắt máy không phải em họ nói em bị trúng đạn đang được cấp cứu chị vội sang đây". Park Hyomin nhớ lại lúc nàng vừa nhìn thấy Park Jiyeon được đẩy ra phòng cấp cứu nhìn gương mặt trắng bệch không có sức sống của cô tim nàng như bị ai buộc chặt đau đớn.



"Xinbo đâu". Park Jiyeon mặt căm hận khi nhắc hắn.



"Hắn trốn rồi nhưng rất nhanh sẽ trốn không được". Park Hyomin kéo chăn đắp lên cho cô vén những sợi tóc vươn trên má cô ra bên tai nàng cúi xuống hôn lên môi cô. "Em ngủ thêm một tí nữa đi chị đi mua ít đồ".



"Đi đường cẩn thận". Park Jiyeon nắm gốc chăn che hết mặt chỉ lộ ra đôi mắt nhìn nàng thật đáng yêu chết đi.



Park Hyomin gật đầu đi ra ngoài thì gặp Ngụy Thư Diệp ánh mắt nàng lạnh ngắt không hề có tí tình cảm nào làm Ngụy Thư Diệp sợ hãi.


"Ngụy tỷ phiền chị chăm sócPark tổng môt lát em có chuyện phải ra ngoài".



"Ân em đi đi".



Nhìn bóng lưng Park Hyomin đi xa Ngụy Thư Diệp thở ra một hơi cơ thể không tự chủ run lên.



" Đáng sợ quá đó thật là Hyomin sao".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro