Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Hyomin nhíu mày ,ngồi nhìn chiếc áo khoác của Park tổng ,sao không thể nào ,nhưng mùi hương đó đích xác là của cô ấy ,đầu ốc nàng rối tung lên. Sunny ôm tập hồ sơ đến để lên bàn ,nhìn Hyomin đang cầm áo khoát ngửi ngửi.





"Bồ làm gì ngồi ngửi áo khoác vậy"






"A ....đâu có gì" Hyomin giật mình vội bỏ chiếc áo xuống, thất thố quá dạo gần đây cứ sao sao ấy nhỉ.






"Hazzz tới giờ về rồi ,bồ không về sao chẳng phải bồ nói có hẹn với Xinbo à" Sunny cầm lấy túi sách nhìn cái người vô hồn trước mặt.






"Mình quên mất" Hyomin vội cầm túi sách lên chạy ra ngoài nàng quay đầu lại. "Mình đi trước"






Sunny vẫy tay với Hyomin, định tắt đèn lại thấy áo khoác nằm trên bàn. Chắc Hyomin bỏ quên, cầm chiếc áo lên, Sunny cảm thấy hơi lạnh nên mặc vào. Cửa văn phòng đẩy ra ,Park Jiyeon đang định về, thì thấy cô nhân viên trong phòng nhân sự hay nói chuyện với Park Hyomin. Nhìn lên người Sunny, lòngPark Jiyeon chợt lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chiếc áo khoác .






Thấy Park Jiyeon có vẻ không vui ,Sunny e ngại khí thế của cô quá bức người ,hơi lùi lại phía sau nhẹ giọng.





"Park tổng ".





"Cái áo khoác này".





Thấy cô nhíu mày Sunny lúng túng, nhưng sao mình lại lúng túng áo này của Hyomin cơ mà.





"Park Hyomin đâu".






"Hyomin có hẹn cùng bạn trai".





Sunny thành thật trả lời nói xong Sunny mới nhớ điều này đâu liên quan gì, saoPark tổng muốn biết. Nhìn sắc mặt âm trầm của cô, Sunny sợ hãi vội kiếm lý do chạy trốn.






Đợi Sunny đi xong Park Jiyeon đen mặt, tiến ra ngoài đến bãi đổ xe láy xe về nhà . Đi được một đoạn cô chợt thấy thân ảnh của Park Hyomin ,đang đứng cạnh cây đèn đường. Park Jiyeon nghi hoặc mở cửa xe tiến đến cạnh Park Hyomin.





"Sao chị lại ở đây".





"Park tổng".







Park Hyomin giật mình quay lại, trên má lăn dài những giọt nước mắt, thấyPark tổng nhìn nàng thì nàng vội lau đi.






"Ai làm chị khóc là tên bạn trai chị phải không"





Nhìn nước mắt đang lăn trên má Hyomin ,cô đau lòng tim như bị đâm một nhát.






"Tôi đâu có khóc"






Hyomin vội lùi lại mấy bước nàng rơi nước mắt, nguyên nhân chẳng phải vì người này sao. Mới gặp Park Jiyeon mấy ngày ,nhưng trong lòng Hyomin có một cảm giác kỳ lạ, nàng không hiểu đó là gì.






"Là hắn làm chị khóc đúng không em sẽ cho hắn bài học"






"Park tổng"





Âm thanh của Hyomin hơi lớn khiến Park Jiyeon khựng lại ,nhìn nàng chăm chú. Hyomin nắm chặt tay thành quyền ,nàng không biết tại sao cứ thấy người này tim nàng không tự chủ nhảy loạn xạ, nàng không hề muốn có cảm xúc đó Hyomin lạnh mặt.




"Park tổng bây giờ không phải giờ làm, mà đây là chuyện riêng tư của tôi ,Park tổng đừng xen vào"





Nghe Hyomin nói xong ,tim Jiyeon như bị bóp chặt rất đau, ánh mắt tràn ngập bi thương . Cô cắn chặt răng cố không cho nước mắt rơi xuống.





"Em xin lỗi"





Nói xong Jiyeon xoay người rời đi, nước mắt cũng theo khóe mi chảy xuống. Jiyeon ơi là Jiyeon ngươi thật là ngốc, rõ ràng biết nàng có bạn trai mà vẫn cố chấp.






Ôm lấy bờ vai từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Hyomin lau đi những giọt nước mắt. Nhìn ra sự bi thương sự mất mát ,trong đôi mắt đẹp đó. Nàng rất đau lòng, cảm giác như tất cả mọi thứ tốt đẹp đều biến mất. Chợt đôi bàn tay phía sau ôm lấy nàng giọng nói trầm ấm.






"Em sao vậy Hyomin anh xin lỗi anh đến trễ để em phải chờ"





Xinbo ôm lấy Hyomin, trong lòng đang cười . Từ lúc quen nhau đến giờ ,đây là lần đầu tiên hắn được chạm vào nàng thân mật thế này ,ánh mắt hắn chợt lóe lên.




Ở đằng xa Jiyeon đang nắm chặt vô lăng xe ,đến nổi những ngón tay trắng bệch ,người cô yêu đang được người khác ôm lấy . Cơn ghen tị nổi lên, cô không để ai cướp nàng đi từ tay cô nữa. Nụ cười quỷ mị nở trên môi cô, Xinbo chờ đi ta sẽ khiến ngươi hiện nguyên hình.





Cảm đêm không ngủ được, nên cặp mắt như gấu trúc Hyomin lồm cồm bò dạy, chuẩn bị đi làm hôm qua nàng từ chối đi với Xinbo rồi về nhà.Không biết hôm nay sẽ đối diện Park tổng thế nào ,Park Hyomin lắc đầu đem chuyện gác qua một bên. Nàng xuống phòng bếp ,mở tủ lạnh lấy sữa, đổ vào bát đem cho bé Youngmimi. Nhìn bé Youngmimi uống sữa ngon lành ,Hyomin xoa bộ lông tuyết trắng của nó ,thở dài một cái rồi ra cửa đi làm.




Vừa vào công ty đã thấy mọi người chạy đôn chạy đáo ,người ôm chồng cao tài liệu người vùi đầu chỉnh tư liệu.




"Hyomin phần này của em Park tổng bảo em thống kê, toàn bộ danh mục và số liệu các bộ phận"





Nhìn chồng số liệu Park Hyomin đổ mồ hôi, như vừa mới đi từ sa mạc này tới sa mạc khác. Nhìn mọi người lê lếch cái thân tàn ma dại trở về nhà, nàng nuốt một ngụm nước bọt cúi đầu tiếp tục đánh máy.





"Rầm" .gì thế sao hỏa đụng trái đất sao!!!.





Sao hỏa Sunny nhà ta đang lồm cồm bò dạy ,sau cú ngã chổng cẳng, Hyomin vội chạy lại phụ đỡ Sunny lên ghế.





"Bồ sao vậy"





"Mình sắp bị hành chết rồi huhu, chạy hết đầu này tới đầu kia ,mình là phòng nhân sự chứ đâu phải nhân viên tiêu thụ đâu".





Sunny cố bám víu chiếc ghế, chân sắp đi không nổi, rồi thần phật ơi phù hộ con thoát kiếp nạn này.






"Bồ về nổi không"






"Không bồ gọi cho Lữ Giang dùm mình"





Hyomin gọi cho Lữ Giang chừng 15 phút sau Lữ Giang đến, còn có cô con gái 5 tuổi chạy lon ton ôm lấy mẹ.





"Mẹ sao dạ"






"Đan Đan của mẹ huhu, mẹ tưởng sẽ không gặp được con nữa". Sunny nhà ta giống hệt một đứa con nít đi làm nũng.






"Mẹ ngoan nín nín" Lữ Hạ Đan ôm mẹ vuốt vuốt lưng ,cô bé tuy còn nhỏ nhưng tính cách trầm tĩnh giống hệt baba mình.





Lữ Giang mỉm cười đem Sunny bế lên. Sunny hết hồn la lên vùng vậy muốn xuống.





"Lão bà ngoan nào"






Nói xong dùng nụ cười mê đắm lòng Sunny nhà ta, Hyomin ôm bụng cười nhìn Sunny chẳng khác gì hài tử. Nghe tiếng Hyomin cười Sunny bĩu môi ôm cổ Lữ Giang.





"Bà cô già ta về trước"





Sau đó nhanh chóng kêu Lữ Giang về, nắm lấy tay Hạ Đan, Lữ Giang gật đầu với Hyomin.





"Min a di Đan Đan về nha"





"Umk"




Hyomin xoa đầu Đan Đan cười cười, sau đó nhìn Sunny trên trán hiện ra ba đường hắc tuyến. Sunny ở trong xe cười vang lên còn làm mặt quỷ chọc nàng.




Hyomin đợi xe đi xong thì quay vào làm việc tiếp, công việc bận rộn nên nàng bỏ lơ Xinbo một bên, khiến hắn bực mình. Một tuần trôi qua công việc cũng ổn định, mọi người lấy lại sức sống. Nhưng Hyomin thì rất thảm ,Park Jiyeon hay làm khó nàng, khiến nàng không rảnh giờ khắc nào.





"Thư ký Park".




"Chuyện gì thưaPark tổng".






Từ sau hôm đó Park Jiyeon liền gọi nàng bằng họ ,đáng lý nàng phải vui nhưng chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy mất mác.






"Ngày mai tôi đi gặp đối tác bên Mỹ, cô về thu thập đi cùng tôi".





"ĐượcPark tổng tôi ra ngoài trước".





Park Jiyeon không nói gì chỉ phất tay ý bảo đồng ý. Cánh cửa khép lại Park Jiyeon cười quỷ mị ,cầm sắp tài liệu trong tay mặt lại lạnh xuống. Cô tức giận ném tài liệu vào sọt rác .





"Xinbo ngươi thật đê tiện ,có được tình yêu của chị ấy mà không biết quý trọng, lại đi đùa giỡn phong lưu với bao nhiêu nữ nhân khác, ta sẽ không để chị ấy bị ngươi lừa gạt nữa".





Ngày hôm sau HyomincùngPark tổng bay đến Mỹ ,vừa đến nơi đã phải chạy đến công ty, xong còn đi gặp khách hàng. Dù có khỏe đến đâu Park tổng nhà ta cũng mệt lã ,cô dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Hyomin bên cạnh nhìn sườn mặt của cô, tim chợt đập gia tốc nàng đặt tay nơi tim mình.





"Không ổn nàng không phải bị đau tim chứ"





Park Jiyeon rất đẹp, nét mặt có chút lãnh nguyệt, long mi rất dài khẽ hơi động khi cô chau mày. Chiếc mũi cao, đôi môi khẽ mở ,ngũ quan rất tinh xảo. Hyomin nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, thật muốn cắn một cái, chợt cảm thấy không đúng, nàng sao lại có ý nghĩ như thế với một nữ nhân.




Xe chở hai người đến khách sạn ,Park tổng nhà ta cố lếch xát đến phòng ngủ, không nói nhiều liền phi thân lên giường êm ái mà ngủ. Hyomin đem đồ sắp xếp gọn gàng, rồi kéo vali của mình đi ra ngoài.





"Thư ký Park đi đâu đấy".Park Jiyeon chớp đôi mắt còn mơ màng gọi Hyomin.




"Đi về phòng tôi a".





"Tôi chỉ đặt một phòng, chúng ta ở chung tiện làm việc ,không cần chạy qua chạy lại".




"Cái gì".




Nhìn bộ dáng lúng túng của Hyomin, khóe môi cô cong lên. tim chợt phát ra tiếng "thình thịch"






"Bộ dáng lúng túng cũng hảo đáng yêu"



Hyomin khóc không ra nước mắt, cả tuần nay bị cho ăn "hành" không ít, giờ lại ở chung cuộc đời nàng chấm dứt từ đây sao.





Park Jiyeon cười lớn đứng dậy lấy áo ngủ vào phòng tắm, bỏ lại Hyomin như tượng gỗ. Nghe tiếng nước chảy nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn phía cửa nhà tắm ,rồi lại quay đầu đi. Đem đồ mình sắp xếp lại ngồi xuống giường.






"Chỉ có một cái giường nhỏ thế này sao, khách sạn hạng sang mà tiết kiệm quá".


Thư ký Park của chúng ta đâu hề hay biết ,tất cả nơi này là do Park mỹ nhân dặn dò sắp xếp ,nàng càng không biết sắc lang đang gần kề.





Park Jiyeon lau tóc đi ra ngoài ,nhìn Hyomin ngơ ngẩng ý cười càng đậm. Hyomin đứng dậy quơ vội bộ áo ngủ ,xong thẳng vào phòng tắm bộ dángPark tổng tắm xong quyến rũ chết người.





Hyomin tắm xong đi ra, Park Jiyeon đã ngủ, cô nằm chừa khoảng trống,bỏ khăn xuống Hyomin bò lên giường. Nàng nằm cách xa Park Jiyeon ,im lặng ngắm nhìn cô ngủ. Cảm giác mùi hương quen thuộc cả ánh mắt cũng vậy rất giống người ấy.





Hyomin dụi dụi mắt mở ra, trước mắt là gương mặt xinh đẹp của Park Jiyeon. Nàng đang gối đầu lên tay người ta ,còn nằm trong lòng người ta mà ngủ ,rõ ràng đêm qua ngủ cách xa nhau lắm mà. Nhìn người trước mặt mi mắt khẽ run ,Hyomin nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Qua một lúc ,nàng cảm nhận sự mền mại in trên môi nàng, rồi rời đi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Hyomin bật dậy sờ môi mình . Chuyện gì xảy ra nàng mới bị hôn là bị hôn. Nụ hôn đầu tiên cứ thế mất đi , dù trước đây mất đi đêm đầu tiên, nhưng nụ hôn này chính thức là nàng cảm nhận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro