Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Park Jiyeon láy xe đến bờ biển, nơi đây rất vắng người. Cô nắm tay nàng kéo đến bờ cát, cách chỗ hai người đi có những ngôi nhà nhỏ của dân chài.




Cả hai bỏ giầy ra cảm nhận cái lạnh xuyên qua lòng bàn chân. Park Jiyeon tinh nghịch chạy bổm chân gần bờ biển, nước văng lên làm váy cô lấm tấm nước. Park Hyomin nhìn cô như tiểu hài tử, nàng cầm khăn lau những vệt nước giúp cô.



"Em thích biển lắm à". Park Hyomin xoa tóc cô nắm lấy tay cô.



"Dạ em thích lắm, lúc còn nhỏ Hana tỷ hay dẫn em đến đây lắm. Kể ra cũng đã 7 năm em không trở lại đây, sau khi Hana tỷ qua đời".



Ánh mắt cô trầm xuống mang một cỗ bi thương, cô nhớ Hana tỷ rất nhớ. Park Hyomin không nói gì chỉ ôm lấy cô , để cô biết cô không hề cô đơn.




Park Hyomin buông cô ra nhìn ra phía biển , biển mênh mông phản chiếu ánh trăng màu bạc. Gió thổi qua đêm tóc nàng cuốn theo, nàng đưa tay vén tóc ra sau tai.




Park Hyomin đi dọc theo bờ biển, Park Jiyeon đi phía sau nàng vài bước. Cô nhìn sau lưng nàng, cô nhớ lúc trước cũng thường theo sau lưng nàng như thế.




"Min Min". Park Jiyeon gọi nàng




"Ân". Park Hyomin quay lại mỉm cười ôn nhu.




Park Jiyeon trong lòng ấm áp, 7 năm trước cô không hề có can đảm ,cũng không bao dám gọi tên nàng. Cô nhớ có lần cô gọi nàng, nhưng nàng chỉ cấp cho cô ánh mắt xa lạ chưa bao giờ cười với cô. Nhưng giờ đây nàng là người yêu của cô, cũng chỉ có cô nhìn thấy nụ cười ấm áp này.




"Đồng ý làm vợ em nha". Park Jiyeon nâng lên chiếc nhẫn.




Park Hyomin kinh ngạc, nàng rất bất ngờ nhưng thấy bộ dáng của cô , nàng lại muốn trêu đùa cô một tí.




"Nếu em có thể đi hết một vòng thế giới khi quay lại chị sẽ nhận lời làm vợ em".




"Thật sao"




Nhìn ánh mắt tin tưởng ấy Park Hyomin ý cười càng đậm. Nàng không tin Park Jiyeon không biết nàng đang trêu đùa cô.




Park Jiyeon nhìn nàng cười tươi, sau đó đi một vòng quanh nàng rồi đứng trước mặt nàng.




"Em đã làm được rồi đấy".




"Sao".




"Chị là cả thế giới của em, em đi vòng quanh chị là đi vòng quanh cả thế giới".




Park Hyomin dùng tay che miệng lại, nước mắt nàng rơi xuống. Nàng không thể diễn tả nỗi cảm xúc của mình. Park Jiyeon nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nắm lấy tay nàng đeo nhẫn vào. Chỉ lặng nhìn nhau không nói gì, nhưng trái tim cả hai đều hiểu đối phương cần gì.




Park Jiyeon ôm lấy nàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Park Hyomin ôm lấy eo cô đáp trả lại cả hai quấn quýt không rời. Hình bóng cả hai hòa quyện vào nhau phản chiếu dưới mặt biển.




Khi nụ hôn kết thúc Park Jiyeon bỗng buông nàng ra nhìn ra biển hô to.




"Em yêu chị lão bà".




Tiếng cô vang vọng cả một vùng , làm những người sống gần bên đổ xô chạy ra xem có việc gì không.




"Chuyện gì có ai bị chết đuối hả" một phụ nữ trung niên hỏi.




"Không có ha tại cháu la bậy thôi". Park Jiyeon chấp tay xin lỗi.




"Hazzz làm mọi người sợ hãi về thôi".




Mọi người cũng thở dài rồi trở về chỉ có một phụ nữ còn đứng nhìn cô. Park Jiyeon nhận ra người này.




"Dì Anna".




"Jiyeon à con thay đổi nhiều quá tí nữa không nhận ra".




"Cũng 7 năm rồi".




Dì Anna dẫn Park Jiyeon cùng Park Hyomin về nhà. Bà rót hai tách trà mời cả hai.




"Người này là". Dì Anna nhìn Park Hyomin hỏi.




"NàngtênPark Hyomin là người con yêu".




Dì Anna hơi kinh ngạc sau đó ánh mắt lộ rõ bi thương. Bà nhìn Park Jiyeon hình ảnh 7 năm trước hiện ra trước mắt.




"Con không sợ ông ta sao".





"Con không để bi kịch 7 năm trước lập lại một lần nữa đâu".




Nhìn thái độ kiên quyết đó Dì Anna cũng không nói gì nữa, bà để cả hai ngủ lại phòng khách sáng thì về.




Park Hyomin nằm trên giường , nàng có rất nhiều thứ muốn biết nhưng không hỏi.



"Người yêu của Hana tỷ là con gái Dì Anna". Park Jiyeon biết lão bà mình rất muốn biết chuyện gì.




"Dì ấy không hận ý gì sao".




"Không dì Anna không hề trách cứ gì, dì ấy chỉ buồn mình không có thân phận địa ,không giàu có để bảo vệ con gái mình".




Park Jiyeon nhắm mắt lại hình ảnh đầy bi ai ,đau đến mất đi nữa mạng sống của dì Anna. Dì Anna còn một người con trai hiện tại đang công tác ở thành phố A. Khác với dì Anna người đó không thích cô nên cô không đến đây nữa.




"Min Min dù sau này có xảy ra bất kỳ chuyện gì, dù có khó khăn thế nào chị nhất định phải tin em". Park Jiyeon cầm lấy tay nàng nắm thật chặt.




"Chị biết dù chuyện gì xảy ra chị cũng luôn ở cạnh em". Park Jiyeon ôm cô vào ngực như ôm một vật trân quý nhất.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro