Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Ji Won nhìn cửa phòng cấp cứu, cô đến đây đã hơn 1 tiếng cũng không thấy chị mình ra. Park Joon Hoo cùng Vu Thẩm Yên cũng đến nơi.


"Ji Won".


"Ca ca , chị dâu". Park Ji Won rất kiêng cường cũng bật khóc. Cô thật bất lực không biết làm gì cả.


"Min Min sao rồi". Park Joon Hoo hỏi.


"Em không biết đã hơn 1 tiếng rồi không thấy ai ra cả". Park Ji Won nghẹn ngào hơn.


"Sao Min Min lại bị thương". Vu Thẩm Yên xoa lưng giúp Park Ji Won.

"Hyomin cùng em đi dạo ,thì đột nhiên chiếc xe lao thẳng đến. Hyomin đẩy em ra chỉ mình bồ ấy". Sunny gương mặt nhợt nhạt nói.


"Em ở đây anh gọi điện báo cho cha mẹ biết". Park Joon Hoo là người bình tĩnh nhất. Ngoài gọi điện cho cha mẹ , Park Joon Hoo muốn xác thực tai nạn hay có người mưu hại.


Đang khócPark Ji Won chợt dừng lại, cô nhớ ra một điều. Mấy ngày nay không nhìn thấy Park Jiyeon, hiện tại chị ra nông nỗi này cũng không thấy.


"Ngụy Thư Diệp ". Park Ji Won lớn tiếng.

"Ân". Ngụy Thư Diệp không biết gì trả lời.

"Park Jiyeon đâu chị nguy kịch thế này, cô ta trốn ở xó xỉnh nào". Park Ji Won nổi nóng.

"Chị không biết, mấy ngày nay không liên lạc được". Ngụy Thư Diệp quả thật vô tội.

"Park tổng vài ngày nữa kết hôn cùng Lee Dong Gun". Sunny lặng lẽ đáp lời.


"Kết hôn, cô ta dám phụ bạc chị sao". Park Ji Won tức điên lên.

"Đều này là ai chứng thực". Vu Thẩm Yên vẫn không thể tin chuyện này.


"Là Hyomin nói với em". Sunny kể lại chuyện lúc trưa cho mọi người nghe.



"Tôi không biết gì cả, tôi cũng chỉ là nhân viên mà thôi". Ngụy Thư Diệp nhìn ánh mắt mọi người tập trung lại mình mà nói.


"Nếu quả thật như vậy em sẽ không bỏ qua". Park Ji Won nghiến răng nói.


Park Jiyeon nếu cô dám phản bội chị tôi sẽ bắt cô trả giá đắc. Chị không phải thứ đồ chơi để các người đùa giỡn. Tên Lee Dong Gun cô nhất quyết không tha.

Vu Thẩm Yên trầm mặt, theo nàng nhận thấy Park Jiyeon không phải người như vậy. Chắc có hiểu lầm hay chuyện hãm hại gì đây xảy ra.

Tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra cắt đứt mọi dòng suy nghĩ. Vị bác sĩ mệt mỏi thở dài đi ra.

"Bác sĩ nàng sao rồi". Đồng loạt hỏi.

"Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy hiểm. Cổ tay trái bệnh nhân bị gãy, tôi đã giúp nàng cố định không việc gì. Nhưng có đều đáng ngại, bệnh nhân có dấu hiệu không tỉnh lại".

"Bác sĩ nói vậy nghĩa là sao".

"Nếu qua ngày mai bệnh nhân không tỉnh lại, thì nàng sẽ sống đời thực vật".

Park Ji Won như người chết đứng. Sunny ngã quỵ nhờ Lữ Giang đỡ. Vu Thẫm Yên đưa tay che miệng lại tránh tiếng khóc. Chỉ có Ngụy Thư Diệp nhìn vào cửa phòng bệnh nước mắt lặng lẽ rơi.


Ngày hôm sau, Park ba cùngPark mẹ bay sang. Nhìn thấy Park Hyomin sắc mặt trắng bệch ,Park mẹ khóc nghẹn nói không thành lời. Con gái của bà bảo bối bà yêu quý, từ trước đến giờ bà chưa đánh một lần giờ lại thế này.


Park Hyomin nằm trên giường bệnh, môi tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt không dấu hiệu hồi tỉnh. Trên người đầy vết thương do trày sướt, cổ tay bị băng bó như đoàn bánh chưng. Park ba sắc mặt âm trầm , ông đi tìm Park Joon Hoo nói chuyện.

Park Joon Hoo cố tìm ra người gây tai nạn nhưng không manh mối. Người đó ruốt cuộc là ai, theo băng ghi hình lấy được ,thì chiếc xe là cố ý tông người.


Mọi người đều sợ hãi chờ đợi , đã sắp hết ngày rồi. Trong khi mọi người chờ đợi, nàng vẫn chìm vào giấc ngủ. Không biết nàng mơ thấy gì thỉnh thoảng chân mày chau lại.

Park Ji Won không chịu nỗi, cô muốn xong đếnPark thị lôiPark Jiyeon ra đánh. Vu Thẩm Yên ngăn không được nên gọi cho Châu Khả. Khi Châu Khả đến thấy lão công đang kích động.


"Chát".


ChâuKhảđánhPark Ji Won , cô nhìn nàng nước mắt lại chảy xuống. Châu Khả ôm lấy cô an ủi, nàng thật đau lòng khi nhìn lão công xa xút như vầy.

"Khả nhi chị thật vô dụng không bảo vệ được Min Min". Park Ji Won khóc lớn.


"Không sao Min tỷ nhất định không sao". Châu Khả cũng rất lo lắng , nhưng nàng bình tĩnh thận trọng hơn.


"Khả nhi ... hức .... hức". Tiếng nức nở càng lớn hơn.

Châu Khả xoa lưng cô an ủi. Châu Khả đã gọi điện thoại nhờ chị mình đều tra vụ này.

Park mẹ ngồi bên giường trong chờ con gái tỉnh lại. Nếu đêm nay nàng không tỉnh thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

"Min Min con tỉnh dậy đi đừng làm mẹ sợ, Min Min con như vậy mẹ đau lòng lắm". Park mẹ cầm tay nàng khóc.

"Mẹ Min Min sẽ qua khỏi mà". Vu Thẩm Yên khuyên nhủ mẹ cũng là cho mình hi vọng.

"Sao không thấy Yeonie". Park mẹ giờ mới nhớ.

"Cô ấy không đến ,vài hôm nữa sẽ cử hành hôn lễ với Lee tổng". Vu Thẩm Yên đã xác thực quả thật có chuyện này.

"Cái gì cô ta dám bỏ rơi Min Min sao". Park mẹ bắt đầu hận ý.

"Yeonie". Âm thanh mền mại vang lên, rất nhỏ rất vô lực.

Park mẹ cùng Vu Thẩm Yên đồng thời nhìn về Park Hyomin. Mi mắt nàng khẽ lay động , rồi từ từ mở ra. Vì ngủ lâu ,nên khi vừa mở ra ánh sáng khiến nàng nhắm lại. Định đưa tay dịu mắt nàng lại cảm thấy vô lực.

"Yeonie". Âm thanh lại một lần nữa vang lên. Lần này thì rõ hơn không còn yếu ớt nữa.

"Min Min con tỉnh". Park mẹ la lên.

"Bác sĩ ". Vu Thẩm Yên vui mừng đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ khám xong , ông thật bất ngờ ý thức nàng rất kiên cường. Bác sĩ báo tin tốt nàng sẽ không bị nguy hiểm gì nữa. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro