Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài Lee Dong Gun nhận được tin tứcPark Hyomin nguy kịch. Hắn cười đến thỏa mãn trong lòng, muốn đối địch hắn đó là hậu quả.


Người gây ra vụ này không ai khác chính là hắn. Hai ngày trước hắn đã cố ý làm đều này. Tiếng điện thoại vang lên, Lee Dong Gun nghe điện thoại xong, thì ánh mắt dị thường tà ác.

Tại vùng đất trống nam nhân thấp thỏm không yên . Nam nhân không cố ý gây ra tai nạn. Hắn chỉ là người láy xe, hôm đó đang chở Lee Dong Gun thì gặp chuyện.


Lee Dong Gun cố tình kiềm giữ hắn , không cho hắn thắng lại khi tông người. Từ hôm đó đến nay, nam nhân luôn sợ hãi. Tối hắn nằm mơ thấy nạn nhân tìm hắn đòi mạng.


" Lưu Hữu".

"Lee tổng ". Nghe tiếng gọi nam nhân tiến đến.

"Ngươi sao không chịu đi còn ở đây làm gì". Lee Dong Gun không hài lòng, tên này muốn gì đây.

"Chúng ta đầu thú đi, tôi không muốn cả đời sống nom nóp lo sợ". Lưu Hữu khẩn cầu.


"Điên hả, mày có bị gì không, tao không muốn ngồi tù". Lee Dong Gun nổi điên lên .

"Nhưng ... ngày nào tôi cũng lo sợ ". Lưu Hữu không biết gì nói tiếp.

"Được tao giúp mày không còn lo sợ". Lee Dong Gun rút súng ra.

"Lee tổng đừng giết tôi". Lưu Hữu sợ hãi nói.

Lee Dong Gun bắn chết Lưu Hữu. Đồ nhát gan chết cũng đáng, muốn hắn ngồi tù à đừng mơ. Lưu Hữu chết rồi sẽ chẳng còn ai biết vụ này. Lee Dong Gun sai người đem xác Lưu Hữu vứt xuống sông. Dù sau này tìm thấy cũng đã phân hủy khó tìm chứng cứ. Lee Dong Gun tự đắc hắn quyết định đếnPark gia.


Park Chae cũng nhận được tin Park Hyomin gặp tai nạn. Ông giấu đi tin tức không nói cho Park Jiyeon biết. Suốt 2 ngày qua ,ông luôn ở nhà trong chừng không để xảy ra sai sót.



"Lão gia bên công ty xảy ra sự cố, mời lão gia đến một chuyến". Từ quản gia cung kính nói.


"Được ta đến ngay". Park Chae nhăn mặt, dù sao công ty quan trong hơn.

Sau khi Park Chae đi không bao lâu. Park Hanna vào phòng Park Jiyeon, muốn đưa cháu mình ra. Đã mấy ngày bà không thấy cô, nhìn gương mặt không có sức sống thật rất đau lòng.

"Bà nội". Park Jiyeon ủy khuất ôm lấy bà.

"Ngoan bà nội giúp cháu trốn". Park Hanna dẫn Park Jiyeon đi.

Đến phòng khách thì bị cận vệ chặn lại. Park Hanna dùng địa vị ra lệnh nhưng không được. Đang lúc giằng co , Lee Dong Gun vẻ mặt cười muốn rớt cả hàm răng đi vào.


" Bà nội muốn đi đâu vậy". Lee Dong Gun ngồi xuống ghế sopha cười hỏi.

"Không cần ngươi quan tâm". Park Hanna lạnh lùng trả lời.

"Ai cho rác rưởi như anh vào đây". Park Jiyeon khinh miệt mắng.


"Em cứ mắng đi , anh không giận. Giờ anh rất vui nên không so đo đâu, em muốn nghe tin vui của anh không". Lee Dong Gun đang vui nên không chấp.

"Không cần". Park Jiyeon thẳng thừng từ chối.

"Vậy sao anh tính nói em nghe, Park Hyomin gặp tai nạn không rõ sống chết, nếu em không muốn nghe anh không nói". Lee Dong Gun nhàn nhã rót ly trà uống.


"Anh nói cái gì , Min Min bị sao". Park Jiyeon gương mặt trắng bệch.

"Ủa anh nói rồi hả, thôi vậy nói luôn. Park Hyomin bị xe đụng hôn mê không tỉnh lại nữa". Lee Dong Gun vẫn chưa biết tình hình hiện tại. Nhưng nghe là không tỉnh được nữa.

Park Jiyeon trái tim như bị bóp chặt, đau đến không thở nổi. Cơ thể cô lão đão muốn ngã, Park Hanna đỡ lấy cô.


"Anh nói dối không có chuyện này". Park Jiyeon không tin.


"Em có thể hỏi mọi người". Lee Dong Gun không đến nơi chỉ tìm người dò la.

"Yeonie Min Min không có chuyện gì đâu". Park Hanna an ủi.


"Không thể nào, con phải đi tìm nàng". Park Jiyeon kích động làm ầm lên.

Cận vệ không làm gì được nên gọi báo cho Park Chae. Park Chae nổi trận lôi đình lập tức trở về. Lee Dong Gun nghe tin Park Chae giấu chuyện này thì cả kinh. Tiêu thật rồi , lần này hắn thật khinh xuất.

Park Chae lại nhốt Park Jiyeon vào phòng. Park Jiyeon la hét đập cửa, cô muốn đi tìm lão bà.


Lee Dong Gun ngồi trên ghế mà như trên lò lửa. Hắn nhìn Park Chae đang nghiêm mặt trừng hắn.


"Lee Dong Gun ta đã cảnh báo mà con không chịu nghe". Park Chae hung hăng nói.

"Con không biết bác giấu chuyện này". Lee Dong Gun giải thích.

"Đủ rồi con đi khỏiPark gia ngay lập tức". Park Chae hạ lệnh đuổi khách.


"Con thật không cố ý bác đừng giận". Lee Dong Gun cố giải thích.


"Ta nói là đủ rồi, hôn sự cũng không cần nữa. Lần trước ta đã nhắc nhở con rồi, thật không nghe lời". Park Chae lửa giận ngút trời.


Lee Dong Gun sỡ hãi hắn muốn nói lại thôi. Hắn đành chờ Park Chae nguôi giận đã hãy nói tiếp.

Lee Dong Gun đã đi , Park Chae thở dài nhìn lên lầu. Park Jiyeon vẩn kích động đập cửa, giọng cô vì hét to mà khàn khàn. Park Jiyeon vô lực ngồi xuống, cô nằm co lại tay ôm chặt đầu gối khóc nức nở. Làm sao cô được ra ngoài, làm sao cô gặp được nàng đây.


Park Hanna càng kích động hơn , bà đến bảo con trai thả Park Jiyeon ra. Nghe tiếng cô đau đớn la hét , lòng bà đau nhói.

"Park Chae con thật lòng dạ sắt đá như thế sao, Yeonie khóc như thế con cũng không lo lắng sao". Park Hanna nói nước mắt cũng rơi.

"Dù sao qua ngày mai nó cũng sẽ bình tĩnh lại thôi". Park Chae chỉ nhàn nhạt đáp. Ông lòng dạ sắt đá ư có lẽ thế.

"Con muốn nhìn Yeonie chết đi mới hài lòng sao". Park Hanna lớn tiếng.

"Mẹ tình trạng không đến mức thế đâu". Park Chae cho là Park Hanna làm quá vấn đề.

"Con , mẹ đi khỏi đây cho con vừa lòng. Mẹ không muốn ở ngôi nhà này nữa". Park Hanna bất lực bà muốn rời khỏi nơi này.

Nhìn Park Hanna bỏ đi Park Chae có chút xao động. Nhưng chỉ là xao động thì không đủ thay đổi quyết định của ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro