Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Park Hyomin tỉnh lại cả người đau nhức. Nàng nhìn cánh tay băng bó như đòn bánh chưng. Thử nhắc lên một tí , các ngón tay không cử động được tại sao. Park Hyomin cố sức ngồi dạy, lại động đến các vết thương trên người.



"A".


"Min Min con nằm xuống, không được cử động mạnh". Park mẹ đang hâm nóng chén cháo đem vào, thấy nàng ngồi dạy vội đỡ nàng.


"Con không sao mà mẹ". Park Hyomin mỉm cười, nhưng cái chân mày nhíu chặt đã bán đứng nàng.


"Con đó cứ nói không sao, tí nữa là không còn mạng để nói không sao". Park mẹ đỡ nàng dựa vào gối cạnh giường mắng yêu.


" Giờ con vẫn khỏe mà". Park Hyomin tựa vào giường ăn cháo.


Park mẹ múc một muỗng cháo ,thổi nguội đưa đến cho nàng. Nhớ lúc bé nàng bị bệnh, mẹ cũng lo lắng thế này. Suy nghĩ miên man nàng lại nghĩ đến lão công. Không biết giờ này lão công như thế nào, nàng nhớ lão công nhiều lắm.


Park Jiyeon tỉnh lại thấy mình đang nằm dưới đất. Hôm qua khóc mệt quá nên ngủ thiếp đi. Bất giác nước mắt cô lại rơi, cô phải làm cách nào để thoát ra đây. Park Jiyeon nhìn xung quanh rồi thấy chiếc ly thủy tinh.


Park Jiyeon tiếng lại gần đập bể nó, cô nhắm mắt lại dùng mảnh vỡ cắt vào cổ tay. Nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy ra, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười.



Park Chae cùng Từ quản gia đã đến công ty. Park Hanna tức giận đã bỏ đi nơi khác sống. Trong nhà chỉ còn những cận vệ và người hầu.



Nghe tiếng động lớn phát ra trên phòng Park Jiyeon. Hai tên cận vệ lo lắng chạy lên xem. Khi mở cửa ra thì thấy Park Jiyeon đang nằm dưới đất, cổ tay đang chảy ra rất nhiều máu. Cả hai hoảng loạn vội đưa cô lên xe đến bệnh viện.



Một tên xé khúc vải ,cột lại động mạch chủ chỉ mong máu ngừng chảy. Tên khác vừa láy xe vừa gọi điện cho Park Chae.


Park Chae đang xử lý công việc nghe tiếng điện thoại reng. Ông ra dấu bảo Ngụy Thư Diệp nghe.


"A lô".


"Lão gia đâu cô là ai". Nam nhân hung dữ quát.


"Ngụy Thư Diệp". Ngụy Thư Diệp phiền muộn trả lời.


"Diệp tiểu thư tôi xin lỗi, cô báo với lão gia. Tiểu Thư cắt cổ tay tự sát ,máu chảy rất nhiều, hiện tại đang trên đường đến bệnh viện". Nam nhân nói xong thì cúp máy


Ngụy Thư Diệp như người chết đứng.


Cắt cổ tay!!!



Tự sát !!!



Ngụy Thư Diệp chợt nhớ năm đó, Park Gia Hân cũng là cắt cổ tay tự sát. Nhìn Ngụy Thư Diệp khuôn mặt tái xanh , Park Chae gọi mấy tiếng không trả lời.


"Diệp nhi". Đây không biết đã là tiếng thứ mấy.


"Chủ.... chủ tịch... Park tổng ...tự sát". Ngụy Thư Diệp cảm thấy có gì đó nghẹn ở họng không nói được.



"Cái gì". Park Chae đứng bật dạy." Yeonie sao rồi".


"Trên đường đến bệnh viện". Ngụy Thư Diệp đứng ngây người trả lời. Mình không làm tròn lời hứa với Gia Hân.



"Đi gọi xe đến đó". Park Chae hét lên bất chấp hình tượng lao ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro