Chap 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Park mẹ , Vu Thẩm Yên , Châu Khả cùng Park Ji Won đang đi dạo bên hành lang. Park Hyomin đã ngủ nên rảnh rỗi.



"Hai hôm nữa hôn lễ sẽ cử hành". Vu Thẩm Yên xoa càm nói.



"Còn muốn đám cưới đừng có mơ". Park Ji Won không cho phép đều đó xảy ra.



"Sao Yeonie lại bạc tình như vậy, mẹ thấy Yeonie thật yêu Min Min mà". Park mẹ thở dài nói.


"Không ai biết trước mẹ à". Châu Khả cũng tiếp chuyện.



"Nếu giờ gặp Park Jiyeon con sẽ đánh cô ta thừa sống thiếu chết". Park Hyomin hung hăng nói.


Đột nhiên bên ngoài rất nhiều người chạy vào. Trên băng ca đẩy một nữ nhân đang chạy đến. Khi chạy ngang qua Park Ji Won đẩy ba người tránh ra, nên chỉ có mình cô nhìn thấy.


"Park Jiyeon". Park Ji Won nhìn theo băng ca chỉ chỉ nhón tay.


"Con chắc không ". Park mẹ hỏi.


"Chắc là cô ta". Park Ji Won nói như đinh đống cột.



Sau lời nói của Park Ji Won là một nam nhân trung niên chạy vào. Park Chae không nhìn xung quanh chỉ chạy đến phòng cấp cứu.




"Park Chae". Park mẹ thốt lên. Người này chẳng phải là bằng hữu của lão công sao.



Ngụy Thư Diệp cũng chạy vào , nhìn gương mặt cô xanh mét. Park Ji Won thấy thế nắm Ngụy Thư Diệp lại.


"Chuyện gì vậy".



"Park tổng tự sát".


Trả lời xong Ngụy Thư Diệp không còn sức lực nữa. Ngụy Thư Diệp ngồi xuống đất dựa vào góc tường.


"Nếu cô ấy giống như Hana không tỉnh dạy nữa thì làm sao bây giờ. Hana em thật vô dụng em không bảo vệ Jiyeon như lời hứa".




Park Chae đứng trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi. Nhưng chỉ ít phút tiếng động lớn vang lên , sau đó là tiếng loảng xoảng của đồ vật rơi.




Park Jiyeon tông cửa chạy ra , thấyPark Chae cô hoảng sợ bỏ chạy. Cánh tay lúc nãy được sơ cứu giờ lại chảy máu. Máu nhỏ từ giọt theo cổ tay ,xuống ngón tay thấm xuống sàn gạch. Cô không quan tâm mình đau đớn, cũng không quan tâm máu chảy nhiều thế nào. Điều bây giờ cô quan tâm là chạy trốn, thoát khỏi ngục tù này.



"Yeonie con đừng chạy mau trỡ vào". Park Chae nhìn Park Jiyeon như thế đâu còn bình tĩnh được nữa.



"Con muốn tìm Min Min". Nước mắt cô nhanh rơi xuống. Lão bà của cô giờ không biết thế nào rồi.



Park Jiyeon chỉ cấm đầu chạy , cô không cần biết gì nữa. Đang chạy thì cô đâm vào một người, người đó lại ôm chặt lấy cô.



"Buông tôi ra , tôi phải đi tìm Min Min, buông tôi ra". Park Jiyeon giãy dụa , càng giãy càng vô lực.



Park Ji Won nhìn nữ nhân mình đang ôm , đâu còn là Park tổng kêu ngạo đấu đá mình nữa. Park Jiyeon gương mặt nhợt nhạt, tóc rối bù, nhìn chật vật không thể tả nỗi. Cảm nhận sức nặng ngày càng tăng, Park Ji Won nhìn cổ tay đang chảy máu của cô.



"Đồ ngốc". Park Ji Won đã biết vì saoPark Jiyeon muốn tự sát.



Park Chae nhìn nữ nhi mình đã bị ngăn lại. Ông tiến lại gần muốn đưa Park Jiyeon vào phòng băng bó. Park Jiyeon thấy cha mình tiến lại, cơ thể run lên. Chẵng lẽ cô không cách nào thoát khỏi ngục tù này sao. Đã vậy cầu xin cho cô chết đi , cô không muốn bị giày vò thế nữa.




Park Jiyeon không giãy dụa nữa, cô chỉ đứng im nhìn Park Chae. Ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Park Chae nhìn thấy ánh mắt cầu tử của con gái, ông chợt đứng lại , ông sợ hãi điều gì đó.




Park Jiyeon giơ cổ tay trái lên một phát cắn vào. Park Ji Won sợ hãi nắm chặt cổ tay cô.



"Cô điên hả".



Tiếng la thất thanh của Park Ji Won vang vọng. Park Hyomin bị đánh thức, nàng không biết chuyện gì xảy ra. Khi nàng bước ra khỏi phòng, đều mà nàng nhìn thấy khiến nàng chết đứng.




Park Jiyeon trên mặt dính máu, cổ tay đang chảy máu. Park Ji Won đang giúp cô bóp chặt động mạch chủ. Park Hyomin lão đảo tiếng lại, nàng dùng tay che miệng để không khóc lớn.



" Yeonie".



Âm thanh mền mại vang vọng bên tai. Park Jiyeon nhìn đến nàng, ánh mắt tuyệt vọng sáng bừng lên.



Là lão bà của cô. Là Min Min của cô. Nàng không sao , nàng không có sao hết. Park Jiyeon nhìn thấy hình ảnh lão bà mờ dần, rồi chìm vào bóng tối vô hạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro