Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng như lời Hyomin nói sáng hôm sau Xinbo đến công ty làm hắn ăn mặc trang trọng nhìn vào rất lãng tử mấy nhân viên nữ bị hắn làm say mê. Hắn bước đến văn phòng rồi gõ cửa.


"Vào đi"


Xinbo mở cửa đi vào đóng cửa lại rồi đi đến bàn của Park Jiyeon. Nhìn cô chăm chú viết vài sợi tóc buông dài trước ngực hắn nhìn nuốt một ngụm nước bọt hắn muốn chiếm nữ nhân này tiền tài sắc đẹp đều có.


"Park tổng"


"Đây là bản báo cáo những công việc cần làm mà trưởng phòng Dương để lại anh tự xem xét làm đi".Park Jiyeon không nhìn Xinbo lấy một cái nghiêm giọng nói.


"Tôi hiểu rồi". Xinbo cầm lấy bản báo cáo nhìn Park Jiyeon. "Park tổng có bạn trai chưa"


"Anh hỏi làm gì". Park Jiyeon nhíu mày híp mắt nhìn Xinbo.


"Tôi muốn được nằm trong danh sách đó". Xinbo cười tươi sáng lạng.


"Anh muốn theo đuổi tôi"


"Phải"


Park Jiyeon cười nhạt không cần ra sức cài bẩy con mồi củng tự tìm đến.


"Tôi nghe nói anh chứng thực là bạn trai của Park Hyomin"


"Không là do tự nàng ta đa tình tôi không hề yêu nàng ta"


"Vậy à bây giờ không có chuyện gì nữa phó tổng Chương có thể ra ngoài".


Xinbo gật đầu đi ra ngoài lòng thầm suy nghĩ làm sao chia tay Hyomin cứ thế này là không được.


Đến giờ ăn trưa Xinbo lén lút kéo Hyomin đến một gốc.


"Có việc gì vậy"


"Hyomin trong công ty chúng ta hãy giữ bí mật quan hệ nhé"


Hyomin không có biểu cảm gì gật đầu một cái.


"Về phần Sunny"


"Em sẽ nói anh đừng lo"


Xinbo tươi cười nắm tay Hyomin nàng liền rút lại nàng không hiểu sao gần đây lại bài xích những kiểu thân mật này của hắn.


Ngày hôm sau Park Jiyeon phát hiện phòng mình có một bó hoa hồng to đùng không hỏi cô cũng biết là của ai. Park Jiyeon cắm vào bình rồi cười một cách quỷ dị Park Hyomin nhìn thấy bình hoa ấy tâm nàng bổng nhói lênPark Tổng có người tặng hoa liên quan gì mình mà lại khó chịu.


Cứ thế mổi ngày Xinbo đều mua hoa tặng Park Jiyeon hắn tỏ vẻ ân cần đối với Park Jiyeon ngược lại ngày càng lạnh nhạt với Hyomin.


Sunny là người rất tỉ mĩ quan sát thấy Fu Xinbo như thế không khỏi bận lòng lo cho Hyomin. Sunny âm thầm theo dõi Xinbo phát hiện hắn theo đuổi Park tổng. Phải nói cho Hyomin biết nhưng mọi chuyện đâu thể qua được mắt Park Jiyeon cô giả vờ chuyển công tác rồi mang Hyomin theo cùng cô giả vờ làm hư điện thoại mượn điện thoại Hyomin dùng đở. Như vậy cũng không phải cách tốt phải làm ngay thôi.


"Phó phòng Fu tôi vừa suy nghĩ ra một đều nếu anh nói lời cự tuyệt với cô gái đang theo đuổi anh tôi sẽ suy nghỉ lại đề nghị này".


"Park tổng nói thật "


"Ừ"


Fu Xinbo kinh hỉ công sức bỏ ra không uổng phí chuyện còn lại là Hyomin. Tối đó hắn gọi điện thoại hẹn Hyomin ra ngoài.


Hyomin đứng chờ hắn cạnh bờ sông gió thổi làm tóc nàng bay bay những người đi ngang không khỏi ngẩn người nhìn nàng. Xinbo từ xa chạy đến dừng lại trước mặt nàng rồi xoay người nhìn mặt sông phản chiếu những ánh đèn.


"Em còn nhớ nơi này không"


"Nhớ chứ ngày đó là anh cứu em nơi này"


Xinbo nghiêm túc xoay người đối diện Hyomin.


"Hyomin chúng ta chia tay đi"


"Chia tay" . Hyomin kinh ngạc nhìn Xinbo.


"Anh xin lỗi anh cứ ngỡ yêu em cho đến khi gặp cô ấy anh mới biết thế nào là yêu"


Xinbo ánh mắt chân thành nhìn Hyomin hắn biết nàng không phải người cố chấp.


"Được".


Hyomin gật đầu đồng ý thật tâm nàng chỉ hơi buồn nàng không yêu hắn thì cứ để hắn tìm người thực sự cho riêng hắn.


"Anh đưa em về"


"Em muốn đi dạo một tí"


"Ân"


Hyomin chậm bước hưởng thụ cảm giác gió lạnh thổi qua nàng rất thích cảm giác thế này. Xinbo đi theo sau lưng nàng hắn nhớ hắn đã từng yêu nàng nhưng tình yêu đó đã mất từ bao giờ nàng rất đơn thuần hắn không thích ngây thơ như thế. Hyomin dừng lại xoay người lại gió thổi tung mái tóc xỏa dài của nàng dùng tay phải giữ tóc vén ra sau. Nàng mỉm cười hỏi:


"Người anh yêu là ai có thể nói em biết không".


"Là Park tổng"


Nụ cười bổng biến mất trên môi nàng là Park tổng sao lòng nàng nhói đau nàng không biết là Park tổng yêu thích Xinbo.


"Việc em và anh cô ấy có biết không"


"Có anh đã nói cô ấy biết tất cả anh không muốn lừa dối cô ấy"


"Anh về trước đi tí em tự về"


"Có được không"


"Vâng"


Nụ cười gượng vẫn treo trên môi nàng nhìn bóng lưng Xinbo đi xa nàng cảm thấy trên má lạnh lạnh đưa tay sờ lên là nước mắt sao nàng lại khóc nàng khóc vì cái gì.


Khi Xinbo nói lời chia tay nàng không cảm giác đau cũng không hề muốn khóc tại sao khi người yêu Xinbo là Park tổng nước mắt nàng lại rơi như vậy nàng hiểu nàng khóc vì điều gì nàng đã yêu yêu một người không nên yêu.


Hyomin đến quán bar uống rượu đây là lần thứ hai trong đời nàng đến nơi này. Hyomin chỉ biết uống với uống mà không hề để ý những tên háo sắc đang nhìn nàng với ánh mắt thèm thuồng. Uống đến khi nàng không còn uống được nữa nàng mới rời khỏi bar đi lang thang trên đường nước mắt nàng vẫn rơi. Không hề biết đằng sau có một người luôn đi theo nàng bảo vệ nàng khỏi lũ háo sắc. Hyomin mệt mỏi dựa vào tường đôi mắt sưng đỏ vì khóc hơi thở nặng nề đầy mùi rượu từ bức tường nàng trượt dài xuống ôm lấy hai đầu gối nàng cảm thấy lạnh quá.


Cơ thể đột nhiên ấm áp cảm giác mình đang lơ lửng trên không trung Hyomin giật mình mơ màng nhìn người đang bế nàng lên. Mùi bạc hà thơm quá đôi mắt ấm áp quá giống hệt đôi mắt người của mấy năm về trước Hyomin nặng nè ngủ thiếp đi.


Chap sau có H đó mấy rds của tui ơi kkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro