Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Park Jiyeon bế nàng lên xe đưa nàng về nhà mở cửa ra để nàng nằm lên giường cô đưa tay vuốt má nàng.


" Chị yêu hắn ta đến thế sao"


Park Jiyeon cười khổ cô vẫn luôn theo nàng từ lúc nàng với Xinbo ở bờ sông lúc Xinbo đi cô thấy nàng khóc rất thương tâm tim cô đau nhói nàng vì nam nhân ấy mà thành ra thế này có phải mình đã sai.


Park Jiyeon đứng dậy định đi lấy khăn ướt lau mặt cho nàng thì cổ tay bị bắt lấy cô quay lại nhìn chỉ thấy một màng đỏ mặt tía tai. Áo sơmi đã bị nàng cởi ra lộ rỏ chiếc bra màu trắng ôm trọn vòng ngực căn tròn tóc nàng tán loạn trên giường vài sợi vươn trên trán nàng ánh mắt nàng mê ly đôi môi căn mọng quyến rũ mê người. Park Jiyeon cảm thấy miệng khô lưỡi đắng trong lòng có cổ hỏa diễm bốc lên.


"Park tổng"


Âm thanh mị hoặc vang lên Hyomin vô thức gọi tên cô khiến Park Jiyeon không kìm chế được nữa. Cô nằm đè lên người Hyomin phủ chặt đôi môi đang mấp máy gọi tên mình. Thật mền mại không nỡ rời chiếc lưỡi càn rỡ của Hyomin tấn công vào khoan miệng cô làmPark Jiyeon càng bùng cháy dục vọng ra sức đáp trả. Hôn đến khi cả hai không còn thở được nữa mới tách ra.


Park Jiyeon đưa tay cởi áo Hyomin ra cơ thể dính sát vào nàng cảm nhận từng cơn run rẫy khi tay cô vuốt ve nàng. Hyomin phát ra tiếng rên rỉ liêu nhân cả hai thiếp chặc với nhau căn phòng tràn đầy xuân sắc.


Hyomin dụi dụi mắt tỉnh lại tay quơ loạn chạm vào thứ gì đó mền mền nàng tường gấu bông nên bóp bóp bổng nghe tiếng rên phát ra nàng giật mình cố mở mắt ra .


"A"


Hyomin rút tay lại bật dậy la toán lên nàng vừa mới bóp thứ không nên bóp nhìn người xích lõa nằm bên cạnh rồi cúi đầu nhìn người mình không một mảnh vải che thân muốn nhút nhít lại cảm thấy eo và hạ thân đau nhức chuyện gì vậy.


Park Jiyeon nghe tiếng hét giật mình tỉnh lại cô mơ màng dụi dụi mắt nhìn Hyomin.


"Sớm"


"Sớm cái gì saoPark tổng lại ở đây còn.... còn... như thế" . Hyomin nhìn thân thể quyến rũ ấy không nói được gì nữa vội quanh mặt đi chỗ khác hai má đỏ ửng.


"Chị nghĩ xem sao em lại ở đây" vẽ mặt vô cùng ủy khuất như bị khi dễ.


Ủy khuất gì chứ người bị ăn sạch là nàng đây này eo nàng còn đau muốn chết. Hyomin đang tính bộc phát thì điện thoại của Park Jiyeon vang lên cô nhoài người về phía trước lấy. Hyomin nhìn cảnh tượng mê hoặc thế này mặt càng đỏ hơn.


"Alo". Trên môi Park Jiyeon mang theo ý cười nhìn điện thoại rồi trả lời cô đặt điện thoại xuống cố ý bật loa ngoài.


"SaoPark tổng không đi làm"


Hyomin nhìn điện thoại lại nhìn Park Jiyeon là của Xinbo.


"Tôi có việc bận anh gọi cho tôi không phải chỉ vì việc này chứ"


"Không hôm qua tôi mới từ chối Park Hyomin là nàng theo đuổi tôi chứ không phải yêu nhau rồi chia tayPark tổng đừng hiểu lầm"


"Tôi biết không có gì tôi cúp máy".


Thấy sắc mặt Hyomin không tốt Park Jiyeon không muốn nói nhiều với hắn nữa.


"KhoanviệcPark tổng đáp ứng tôi theo đuổi cô có thành không"


"Cái này để sau"


Park Jiyeon trực tiếp tắt máy ném qua một bên lăn qua lăn lại trên giường. Park Hyomin nghe xong những lời Xinbo nói nàng rất buồn lòng tin lại bị phá tan một lần nữa hắn lừa dối nàng không ai thật lòng với nàng cả ngây cả Park Jiyeon cũng trêu đùa nàng tại sao ai cũng vậy hết nàng không phải một món đồ ánh mắt thoáng buồn nhìn Park Jiyeon.


"Sao cô lại đối xử với tôi như vậy "


"Em làm sao a"


"Cô đem tôi ăn sạch sẽ còn giả bộ ngây thơ sao"


Park Jiyeon mỉm cười tiến đến gần Park Hyomin đè nàng xuống nói thì thào vào tai nàng.


"Vì chị là nữ nhân của em "


Park Hyomin kinh ngạc mở to mắt câu nói này đã theo nàng suốt mấy năm nay giờ lại phát ra từ miệng Park Jiyeon nàng khóc nước mắt lăn dài trên má.


"Chị đừng khóc em xin lỗi". Park Jiyeon hoảng lên vội lau nước mắt cho Hyomin.


"Cô xem tôi là gì một món đồ muốn thuộc về ai thì thuộc về người đó sao Xinbo là thế cô cũng như vậy kể cả hắn cũng là như thế tại sao cứ thích đem tôi ra là trò đùa"



"Em không đùa"


Park Jiyeon hét lên nắm chặt lấy tay Hyomin.


"Em đối với chị là thật tâm chị không được xếp em chung với Xinbo cùng Jason"


Park Jiyeon tức giận đến mặt đỏ bừng răng cắn chặt môi đến trắng bệch. Hyomin nhìn thấy tim nhói lên đưa tay chạm vào môi cô xoa nhẹ.


"Tôi xin lỗi nhưng thật sự tôi không thể tin tưởng nữa"


"Em sẽ cho Xinbo một bài học hắn khiến chị ra thế này"


Park Jiyeon định đứng dạy nhưng bị Hyomin kéo xuống trong suy nghĩ của nàng hiện giờ có một việc vô cùng thắc mắc.

"Sao cô biết Jason"


Rõ ràng Park tổng cùng cô tương kiến chỉ mới gần một năm làm sao biết được Jason. Lúc chuyễn đến đây ở nàng đã nhờ người nhà xóa hết tung tích mà.


"Em ... em"


Park Jiyeon lắp ba lắp bắp phải nói sao đây.


"Nói"


Hyomin ánh mắt long lên giận dữ nàng không thích ai xem vào điều tra quá khứ của mình.


"Chị thật không nhớ em sao"


" Tôi và cô đã từng gặp sao"


Park Jiyeon cười chua xót quả nhiên trong mắt nàng không có mình.


"Em là cô bé đeo kính gọng hay theo chị đi câu lạc bộ lúc còn học ở thành phố A"


Kinh ngạc Hyomin ngẩn người đúng là nàng hay thấy có một cô bé theo mình vào câu lạc bộ nhưng nàng không hỏi tên.


"Em đã yêu thích chị từ lúc đó chị biết không". Park Jiyeon cúi đầu ánh mắt đỏ lên.


Hyomin trong tim chợt thấy ấm áp hóa ra còn có một người yêu nàng lâu như thế sâu đậm như thế. Nhưng nàng không xứng thân thể nàng mấy năm trước đã không còn toàn vẹn nàng không muốn Park Jiyeon yêu người đã từng ân ái với kẻ khác.


"Thân thể tôi không toàn vẹn cô đừng vì tôi mà bận lòng nữa" nước mắt Hyomin lại chảy xuống nàng biết tim nàng có nữ nhân này hình bóng củng đả chiếm trọn tim nàng.


"Xinbo ép buộc chị sao". Park Jiyeon tức giận tay nắm thành quyền móng tay cấm sâu vào da thịt.


"Không Xinbo không hề làm gì tôi chỉ là lúc còn ở thành phố A có một đêm tôi uống say bị ngưới khác chiếm đoạt tôi không biết người đó là ai"


Park Jiyeon kinh hỉ nhìn Hyomin bằng đôi mắt long lanh.


"Thật không suốt mấy năm qua không ai đụng chạm chị"


"Ân"


Hyomin nhìn vẻ vui mừng của Park Jiyeon nghi ngờ khoan chẳng lẽ người đêm đó.


"Park Jiyeon người đêm đó là cô sao"


"A"


Park Jiyeon la lên một tiếng vội chui vào trong chăn nấp.



" Chị ấy biết rồi huhu có khi nào mình bị ghét không"



Hyomin kéo chăn ra đem Park Jiyeon đè chặt xuống giường nàng híp mắt nhìn Park Jiyeon .


"Là cô đúng không"


"Phải ". Park Jiyeon che lại mặt đang đỏ bừng bộ dạng rất đáng yêu.


"Tại sao lại làm vậy cô có biết tôi đã đau khổ như thế nào không"


Hyomin buông cô ra mặt lạnh như băng.


"Em xin lỗi lúc đó em tình cờ gặp chị trong quán bar nên đưa chị về nhà lúc đó chị thật quyến rũ nên em không kiềm chế được "


"Vậy sao em lại bỏ đi"

  "Vì em nhận được tintỷ em qua đời".    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro