Mở đầu cho tất cả.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—Cô luôn tin mỗi con người gặp nhau trong cuộc đời này đều dựa trên một chữ "Duyên". Chỉ là không thể biết rằng là duyên tốt hay là nghiệt duyên. Thế mà, khi lần đầu tiên cô gặp được anh, trong tâm trí cô đã biết, người đàn ông trước mắt , vốn là nghiệt duyên của cô. Cô không được phép yêu người đàn ông này. —
Chiếc Porsche 911 đỏ rực một cách chói mắt vừa đổ bộ phịch trước "NoOut"- một địa điểm tụ tập khá đông đúc. Vốn dĩ NoOut là một tiệm tổ hợp vui chơi phong phú, phía tầng dưới cùng là một sảnh billiard rộng, trên tầng là một quán lounge, sự kết hợp hài hoà, bài trí của cả một khu nhà trông rất lạ mắt và độc đáo, không gian tuy sang trọng nhưng đem đến một cảm giác lôi cuốn và có cảm giác khiến những ai bước vào sẽ bị " mê muội ". Tất cả phong cách bài trí của NoOut đều cho thấy được một phần nào tính cách của chủ nhân nó. Người phụ nữ với dáng người uyển chuyển bước xuống từ chiếc 911. Vóc dáng của cô quả thật rất đẹp, đến phụ nữ còn phải ganh tỵ, cô khoác trên người chiếc váy hai dây bằng tơ lụa trắng muốt, đường cong cơ thể thoắt ẩn hiện dưới chiếc váy. Thoạt nhìn cô gái với chiếc xe sport có chút khác biệt, nhưng màu đỏ rực của chiếc xe lại phù hợp và hài hoà với khí chất của cô một cách lạ thường, làm cho ai nhìn thấy cũng phải thầm trầm trồ.
"Chị Anh" - người gác cổng mở cửa chào cô một cách thận trọng. Cô mỉm cười nhẹ rồi bước vào. Người phụ nữ có vẻ ngoài nhìn trẻ tuổi, chỉ tầm dưới 30 nhưng lại làm chủ cả một khu vui chơi lớn, quả là không hề tầm thường.
"Chị Anh, Tam Ca đến rồi, đang đợi chị trên lầu ạ." - chàng trai trẻ tuổi, tóc húi cua, phong cách ăn bận tuy thoải mái phóng khoáng, nhưng nhìn nếu đánh giá là soái ca quả không điêu ngoa. Khi cậu thấy cô bước vào vội chạy lại nói.
"Hôm nay anh ấy ăn nhầm thuốc nhỉ, lại đến sớm thế cơ à." - cô cười. "Cũng đến hạn tổng kết, em cứ chuẩn bị tổng kết tháng này cho chị nhé, sau khi chị xử lý xong sẽ xuống xem qua."
Chàng trai trẻ tuổi vừa rồi tên Cao Tuấn, Cao Tuấn về làm dưới tay Dạ Anh cũng được gần ba năm. Năm đó, nếu không gặp được Dạ Anh, cậu cũng không nghĩ được rằng, cuộc đời của mình sẽ có ngày hôm nay. Thế nên đối với mọi người, Cao Tuấn luôn trông thật lạnh lùng nếu không muốn miêu tả có phần hung dữ, nhưng khi gặp Dạ Anh , cậu luôn tươi cười và lễ phép. Bởi thế, đời người, quả thật gặp nhau là do duyên số.
Sau khi nói xong, cô quay bước. Trong ánh sáng vàng đỏ nhập nhoè, cô hướng trên tầng Lounge mà tiến đến, dù chỉ có hai tầng lầu, nhưng tầm nhìn từ trên khu nhà nhìn ra quả không tệ, ánh đèn lập loè của những toà trong khu đô thị, gần cửa sổ kính thật to, bóng dáng hai người đàn ông đang nói chuyện phiếm thật thu hút ánh nhìn.
"Tam ca à, hôm nay anh hứng thú đến tìm em nói chuyện phiếm sao"- Dạ Anh hướng đến người đàn ông được gọi là "Tam Ca" mà cười nói. Nhưng ánh mắt vẫn đủ liếc qua và đánh giá người đàn ông lạ mặt bên cạnh.
Cảnh Nghi hướng cô cười: " Dạ Anh à Dạ Anh, nếu Tam ca không đại giá quang lâm đến tìm em, có phải em đã quên mất người đàn ông này không" Vẫn điệu bộ ngã ngớn nhưng câu nói có vài phần trêu nghẹo, nuông chiều cô mà than vãn.
Cô xuôi theo anh cười:" Nếu Cảnh thiếu đây có lòng, từ mai, anh ngày nào cũng ghé NoOut, Dạ Anh đây sẽ bồi chuyện phiếm với anh". Lòng cô lại vừa nghĩ, khá hay, mỗi ngày đều có người đến dùng rượu, nếu thiếu gia đây mời bạn đến cùng, chẳng phải người hưởng lợi là cô sao.
Cảnh Nghi cười lắc đầu với đứa nhóc này. Bề ngoài luôn lạnh nhạt, cư xử đúng mực, nhưng khi tiếp chuyện, cô luôn làm cho đối phương cảm thấy lúc nào cũng thua cô một phần, bị cô nắm trong tay.
"Nhóc con, nếu Đại ca không lấy mạng anh, anh nguyện ý hầu chuyện em từ sáng sớm đến đêm muộn đều được." Quay sang người đàn ông bên cạnh, Tam thiếu giới thiệu " Ảnh Quân, cậu ấy làm một ví trí nhỉ ở chổ anh hai cũng khá lâu, vừa rồi không có cậu ta, anh hai khó mà thoát khỏi cảnh bị gài bẩy vừa rồi. Hiện tại, Vị trí tổng quản lý bên em còn thiếu, nên Đại ca đề cử cậu ta qua đảm nhiệm. Em xem sắp xếp nhé!"
Triệu Minh Viễn là anh cả của Thành Vương hội, trong 5 người, ngoài Cảnh Nghi là lão tam, Dạ Anh là em út, hai vị thần bí lão nhị Thanh Di và lão tứ Thiệu Huy. Người lão đại Minh Viễn này tâm cơ khó đoán, nhưng rất trọng nghĩa khí và nhân tài, sau bao năm bôn ba, không dễ gì Thành Vương hội được thành lập nắm vững cả một thành phố B như ngày hôm nay, một phần cũng nhờ vào tài lãnh đạo của Minh Viễn. Anh em Thành Vương vốn xuất thân không phải quyền quý nhưng hôm nay, đứng vững vàng như vậy thật là cả một quá trình. 
Thế nên với yêu cầu này của Đại ca, Dạ Anh và Cảnh Nghi đồng thời cũng có cùng suy nghĩ, người đàn ông tên Ảnh Quân này quả thật không phải là một người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro