Hồi 1. Hai đường thẳng giao nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Anh bước ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ nặng nề này lại.

" Cụ ngủ rồi hả!?"- Giọng nói của mẹ Mộc Anh vang lên bên trong phòng ăn.

Mộc Anh khẽ gật đầu, cô cầm theo chiếc điện thoại trên bàn kính mà bước vào trong phòng ăn.

Trên chiếc bàn dài có thể chứa được 30 người cùng ăn một lúc... mẹ cô, cô của Mộc Anh ( là vợ của chú Mộc Anh nhưng xưng hô theo cách hiện đại), em gái cô, em họ cô đang ngồi xung quanh cùng nhau bàn tán về một thương hiệu mĩ phẩm của Hàn Quốc.

Vừa nhìn thấy Mộc Anh, cô Trương đang bận trò chuyện với mẹ cô cũng phải ngưng lại một chút, ánh mắt tò mò nhìn Mộc Anh.

" Cô có một người bạn, cũng có đứa cháu tầm tuổi cháu! Hay là cô giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé?"- Giọng nói của cô Trương khiến Mộc Anh chán nản, ánh mắt cô liếc qua Trương Hạ Anh - đứa em gái thân yêu lấy chồng năm 21 tuổi của mình.

Mộc Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh em họ mình: " Thôi ạ! Cháu còn trẻ, chưa muốn lập gia đình đâu ạ!"

Thật lòng Mộc Anh đang vô cùng yêu thích công việc của mình, cũng đang trong thời kì " tiền vô như nước" cô cũng không mong thứ gì có thể làm " dòng nước" ấy biến mất.

" Con nhìn xem Hạ Anh hai tư tuổi đã có con lớn 3 tuổi, con nhìn con xem?"- Mẹ cô không nhìn được mà lên tiếng.

Lời nói vừa dứt, cô có thể nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của Hạ Anh và đứa em họ kia vang lên, bọn chúng đều là đám 21, 22 tuổi chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn!!! Đâu thể so sánh một người tốt nghiệp thạc sĩ như cô đây với họ được.

" Con sẽ làm nữ doanh nhân thành đạt!"- Mộc Anh cười khổ, cô cầm theo cốc nước trên bàn đi lên phòng mình, mau chóng rút lui khỏi buổi tâm sự trường kì này.

Ánh sáng của một ngày mới lại bao phủ bên ngoài căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Trương.

06:00 A.M

Tiếng trẻ con khóc vang dội khắp khu vực tầng hai khiến Mộc Anh bực mình tỉnh giấc. Từ ngày đứa em họ cô về đây ở cữ sáng nào cũng 6 giờ cả nhà đã bị tiếng khóc oe oé của trẻ con gọi dậy, cũng vì vậy mà Mộc Anh tiết kiệm được vài tháng pin đồng hồ báo thức!

Cô vội vàng bước ra khỏi giường mắt nhắm mắt mở chuẩn bị đồ để đi làm.

Bên dưới phòng ăn, không khí náo nhiệt của bữa sáng gia đình bao phủ khắp tầng một.

Mộc Anh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng cùng với chân váy bút chì màu trắng đi làm. Cô vừa đi xuống đến lưng chừng cầu thang đã nghe thấy tiếng gọi của cụ nội.

" Mộc Anh! Mau mau xuống đây ăn sáng!"

" Dạ!"

Cô tiện tay quăng chiếc túi xách lên trên ghế sofa mà đi vào phòng bếp, gần 20 con người ngồi xung quanh bàn anh vai vế từ nhỏ đến lớn... lớn nhất là cụ nội cô, nhỏ nhất là đứa trẻ ba tuổi.

" Dạo này công việc của con ổn chứ?"- Ba Mộc Anh thuận miệng hỏi, khoảng thời gian ăn sáng cũng là quãng thời gian hiếm hoi gia đình đông đúc của cô được đoàn tụ đông đủ.

" Dạ vẫn ổn!"- Mộc Anh lễ phép gật đầu, ngoại trừ việc nhà cô quá xa nơi làm việc thì cũng không có gì đáng lo ngại.

Căn biệt thự của nhà họ Trương ở phía Đông thành phố A, nơi làm việc của cô cách nhà 1 giờ đồng hồ lái xe, sắp tới cô phải đến học viện ngôn ngữ kia ở phía Tây... lại cộng thêm 1 giờ đi xe nữa!

Bữa sáng kết thúc, ba và chú cô mỗi người một xe lên đường đi làm, ông nội cùng tài xế đi xe của ông đi tham gia cuộc hội ngộ nào đó.

Chỉ còn Mộc Anh đứng trong gara xe đã trống đi vài chỗ.

Xe của cô là chiếc Mini Cooper màu đỏ bên trong cùng, đó chính là món quà Mộc Anh tự thưởng cho bản thân sau ba năm lao động vất vả của mình.

Uy Vũ thức giấc theo thói quen sinh hoạt, anh sẽ không ngủ quá sớm và không thức quá muộn nhưng quả thực hôm qua đọc được một bài viết vô cùng chau chuốt của học sinh khiến trong lòng anh có chút vui vẻ.

Thường anh sẽ đi dạy vào buổi tốt nên thời gian rảnh ban ngày rất nhiều, Uy Vũ thường dùng khoảng thời gian đó để chữa bài viết cho học sinh và soạn giáo án.

Cuộc sống của anh chính là một sự nhạt nhẽo mang tên 3 không... chính là: không vui vẻ, không nói chuyện và không ra ngoài ( ý chỉ là không dạo chơi!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro