Chương 4 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tôi nghĩ về Mạc Uyên , nghĩ về những năm tháng tuổi trẻ mà chúng tôi từng dong duổi .

Có những lúc cảm thấy tê tái , đau thắt lại bởi nỗi nhớ nhung ngập tràn .
Mà khi đã đi qua nó , bỗng dưng lại thấy thứ quý giá chẳng phải bạc vàng hay vật chất , dù cho có cả trăm ngàn vạn thứ mua được trên đời này cũng chẳng có gì đánh đổi được . 

Năm thứ hai trung học đã tới , lại thêm những ngày đầu thu tới trường đầy oi ả .
Khi cả lớp hội tụ đông đủ , đám con gái con trai ai lấy cũng đầy dẫy những câu chuyện nghỉ hè , cả những câu chuyện gia đình nữa .  Còn tôi chẳng có mấy kí ức về kì nghỉ hè , dù bao nhiêu năm cũng vậy .

Nhắc lại mùa hè .
Mùa hè đi qua tôi chẳng vội vã , chỉ là những ngày dài bên khung cửa sổ , nghe nhạc rồi khi rảnh rỗi quá mà bị mẹ bắt gặp lại bắt tôi rửa bát đũa ngoài cửa hàng . Mà nếu  như tôi không có hứng thú với đống bát đũa liền lấy tạm một lý do nào đó , nói dối ba mẹ ra quán game quen thuộc ngồi lì ở đó cả ngày trời . Đương nhiên là ba mẹ tôi tin tưởng rồi . 

Mùa hè đến , là những chú ve nhỏ kêu râm ran cả buổi trưa . Mỗi lúc nghe nhạc ,   thả hồn vào bài hát tôi lại ngồi trước cửa sổ rồi lại chạy ra khoảng sân trước nhà , ngồi trên ghế đá , ngước mặt lên trời ngắm mấy chiếc lá đung đưa .

Tôi nhìn thấy Mạc Uyên , dường như vì mải mê làm cái gì đó mà cô ấy cũng chẳng phát hiện là mình đang bị nhìn trộm , tôi đúng là thấy mình thật lực cười .  
Và rồi suốt cả một mùa hè , tôi dong duổi khắp các con phố to nhỏ quanh thành phố chỉ để giúp mẹ giao đồ ăn , trên tai luôn là phone nghe nhạc với cái bộ dạng của một thằng con trai tự tin giống như mình đã trưởng thành .  Cũng có lúc Mạc Uyên đi cùng với tôi , lại cũng có lúc cô ấy mải mê cùng Hào Dương chơi mấy cái game mà chỉ có đám tiểu học mới có hứng thú .
Cứ như vậy , một mùa hè trôi qua , mọi thứ đều trở lên kì lạ . Cô ấy cứ luôn thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt tôi một cách lặng lẽ , mà cũng có lúc đầy ồn ào .

Mùa hè năm đó thật chói chang , ánh mặt trời bung ra rực rỡ . Cỏ cây hoa lá đâm hoa , lại thấy những nụ cười của Mạc Uyên trở lên khác thường .  Lắm lúc cô ấy xuất hiện trước mắt tôi , tôi lại ngây người trong giây phút .  Bên tai tiếng gió thổi phủ vây , hồn xiêu phách tán , lại trở lên thẫn thờ . 

Buổi sáng , tôi dậy rất sớm vì ngày mai là ngày khai giảng .  Trường học là cái nơi mà bạn nghĩ thế nào cũng có nghĩa là nó cũng có thể là như thế . Vậy lên trường nào cũng vậy , luôn cho đám học sinh một cái ngày đặc biệt để làm một cái lễ tiễn đưa những buồn vui , cười khóc của thời trung học đã qua . Cũng có thể gọi là mai táng đi cả quá khứ và tương lai trong tuổi thanh xuân vô địch của mọi người . 
Tôi là một con người nói không có gì thú vị cũng đúng mà bỗng nhiên lại trở lên đầy ồn ào tôi cũng có thể góp phần thêm náo nhiệt . Và còn cả Mạc Uyên nữa , cô ấy vốn ồn ào hơn tôi , lại còn dủ dê thêm mấy đứa bạn trong lớp nữa .

Mới vào đầu năm học mấy đứa con gái lấm la lấm lét làm cái trò gì đó thật là mờ ám , tôi có chút quan tâm , không nhiều .
Nhìn thấy vậy thôi chứ tôi chẳng có ý định hỏi , thế nhưng Mã Nhã Khiêm lại cực kì nhiều chuyện ,  còn lôi kéo thêm cả tôi đi nữa .

Đi theo mấy đứa con gái , tôi và Mã Nhã Khiêm như hai thằng thần kinh , biến thái .  Lại thấy bọn họ đi đến một dãy phòng sau trường học , có một căn phòng trống còn khá sạch sẽ . 
Tôi tò mò , Mã Nhã Khiêm còn tò mò hơn . Nhưng vì cậu ta lật đật , lại trở lên vụng về thế là rất nhanh chóng đám con gái phát hiện .

Mạc Uyên hùng hồn lên tiếng " Các cậu theo dõi tụi tôi sao ? "

Mã Nhã Khiêm nhanh chóng " Ờ , ờ "

Tôi hất mạnh khỉu tay vào bụng cậu ta , cậu ta liền nhăn mặt kêu oai oái thế là đám con gái lạo cười tủm tỉm .

Tôi ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra chỉ là đi qua thấy họ đi vào đó tưởng có chuyện gì xảy ra lên mới nhìn thử xem thôi .

" Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi , tưởng mấy cậu gặp chuyện lên tò mò , mà mấy người làm gì ở đây ? "

Doãn Ô Thuỷ vênh mặt " Thật là các cậu đi ngang qua đấy chứ ? "

Tôi gật đầu đầy tự tin mà Mạc Uyên chặn đứng cái tự tin ấy .

" Thôi đi , đừng có mà nói dối . Các cậu đi đâu mà qua đường này , đường này đâu phải đường về nhà . "

Cô ấy tiến thêm hai bước tới gần chỗ tôi đứng , mặt đầy nghiêm túc .

" Cậu có muốn tham gia không ? "

Tôi ngạc nhiên , chẳng hiểu Mạc Uyên đang nói gì . Nhưng dù là cô ấy nói gì thì lòng tự tôn lúc đấy của tôi rất cao , tôi hất mặt làm bộ không quan tâm cho lắm .

" Mấy trò trẻ con , mấy cậu chơi một mình . "

Thế là tôi kéo Mã Nhã Khiêm đi ra khỏi căn phòng , trong khi bị tôi kéo đi Mã Nhã Khiêm vẫn còn lẩm bẩm .

" Cậu không tham gia thì để tôi tham gia đi chứ , tôi muốn tham gia mà ."

" Cậu im miệng cho tôi , không đi nhanh ăn đòn đấy . "

Tôi doạ Mã Nhã Khiêm , cậu ta không những không thôi lẩm bẩm mà còn nói nhiều hơn khiến tôi đau cả đầu .  

Thôi không nhớ đến chuyện mấy đứa con gái làm gì nữa , tôi chẳng để tâm . Mà chuyện tôi để tâm đến lại là chuyện khác .
Vào năm học được mấy ngày , lớp tôi có hai bạn mới chuyển vào , một nam , một nữ .
Và không thể ngờ tới là cô Trương sắp xếp lại chỗ ngồi , một câu chuyện mới bắt đầu .

Tôi thì vẫn giữ nguyên vị trí của mình , không ngờ cô lại xếp bạn nữ mới đến ngồi kế bên tôi khiến tôi đầy bối rối . Còn bạn nam kia thì ngồi cạnh Mạc Uyên , lại còn là chiếc bàn song song với bàn của tôi nữa thật là chớ trêu thay .
Cả lớp vui vẻ với sự sắp xếp của chủ nhiệm Trương , riêng có Mạc Uyên hình như là không thích lắm .

Lại nói đến cô bạn mới đến , cô ấy tên Dương Tuyết Hoa , một cái tên nghe thôi cũng thấy dịu dàng đầy vẻ nữ tính .
Không chỉ là cái tên , Dương Tuyết Hoa giọng nói nhẹ nhàng , cử chỉ tao nhã , không bao giờ quát to như mấy đứa con gái lớp tôi , đặc biệt là Mạc Uyên . Tôi thầm nghĩ vậy .

Và đương nhiên là tôi có chút  để ý đến Dương Tuyết Hoa rồi , lại bảo mấy thằng con trai trong lớp không thích đi .

Hàng ngày vẫn vậy , tôi cùng Mạc Uyên đến trường . Thế nhưng đến trường rồi tôi lại trở lên ít quan tâm đến Mạc Uyên hơn khi trước , có vẻ như tôi dành thời gian cho Dương Tuyết Hoa nhiều hơn .

Dương Tuyết Hoa  học khá ổn , ngang tầm với tôi . Chúng tôi trở lên thân thiết giống như đôi bạn cùng tiến . Và bỗng nhiên tôi bỏ lại Mạc Uyên phía sau lưng mình chỉ vì một hình bóng mới , đương nhiên Mạc Uyên khá là tức giận .
Cả một thời gian dài sau đó , Mạc Uyên có làm cái gì tôi cũng không mấy quan tâm , cũng chẳng đi học cùng cô ấy . 

Tôi đi một mình , đi từ rất sớm . Đến trường chỉ để cùng học , cùng đọc sách với Dương Tuyết Hoa trong thư viện , đúng là thanh xuân lỡ dở mà .

Tôi học hành có chút nhỉnh lên , chủ nhiệm Trương khen quá trời , mà Dương Tuyết Hoa cũng vui khi chúng tôi cùng có kết quả tốt .

Mạc Uyên lại thụt hạng , thụt thê thảm , khi đó chỉ có cậu bạn bên cạnh an ủi , động viên bằng mấy lời nghe vô cùng ấu trĩ . 
Mãi về sau này tôi mới biết , vì Mạc Uyên mà bạn nam ngồi cùng bàn đó đã phải mất rất nhiều thời gian để kèm cô ấy học , thế mà cũng có kết quả nha .   

Bữa trưa hôm đó , tôi ngồi ăn cùng Dương Tuyết Hoa . Sau đó Thẩm Xương ngồi xuống cùng còn kéo theo Lý Bằng nữa , thế là bốn đứa tụi tôi nói chuyện vui vẻ .
Phía xa Mạc Uyên cùng đám bạn nữ , ăn không tập trung ăn mà chỉ lo nhìn chúng tôi chằm chằm rồi đưa ánh mắt sắc lẹm về phía tôi nữa .  

Thế là Doãn Ô Thuỷ đùng đùng đứng lên , tiến về phía tôi , kéo theo Mạc Uyên tới .

" Cậu ngồi dịch vào cho chúng tôi ngồi . "

Thấy Doãn Ô Thuỷ vô lý nhưng tôi cũng chẳng chấp mà cứ thế dê phần mông của mình , tiện hai tay dịch chuyển luôn khay cơm . 

Đã thế còn đành hanh dành phần cho  Mạc Uyên nữa . Ngay lập tức Mã Nhã Khiêm nhường hết phần của mình cho Doãn Ô Thuỷ , DOãn Ô Thuỷ lại nhường cho  Mạc Uyên .

Giọng nói của Doãn Ô Thuỷ  vốn dĩ đã chẳng hề nhẹ nhàng chút nào , lúc này còn thấy mất hẳn đi chút ít nữ tính hiếm hoi .  Tôi ngạc nhiên một thì hai thằng con trai còn ngạc nhiên mười .
Tôi mặc kệ , lại ăn bình thường .  Còn miếng sườn trong khay tôi gắp sang cho Dương Tuyết Hoa , chẳng để ý có ánh mắt chạnh lòng đang nhìn sang tôi .

Buổi tối hôm đó , tôi sang tìm Hào Dương . Ở bên ngoài cửa tôi vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện dang dở giữa Mạc Uyên và Hào Dương .

Thế cái cô gái ngồi cạnh anh Du Du là ai hả chị ?

Mạc Uyên trầm mặc " Cô ấy là Dương Tuyết Hoa hoa khôi của lớp chị , học cũng giỏi nữa . "

Sau đó Mạc Uyên thở dài , khiến thằng Hào Dương càng tò mò .

Thế anh Du Du nhà em thích cô gái ấy à ?

" Chị nghĩ là vậy , anh trai em ham mê  sắc đẹp mà . "

Cái gì mà ham mê sắc đẹp chứ , Mạc Uyên đúng là biết nhồi nhét vào đầu con nít mà . 

Mà cái thằng Hào Dương này từ bao giờ mà già đời ghê gớm , mới học hết tiểu học thôi mà cũng biết bàn luận về chuyện thích một cô gái , quả là không thể khinh thường nó .
Khi nghe đến đấy tôi lại muốn nghe tiếp xem rốt cuộc hai chị em này tiếp tục cuộc nói chuyện ra sao , thế là cứ đứng ngoài cửa chẳng thèm vào .

Mạc Uyên nói tiếp còn đưa ngón tay lên chứng minh " Anh trai em học hành cũng ổn , vẻ ngoài cũng được chỉ mỗi tội hơi điên khùng chút . Không biết Dương Tuyết Hoa kia có biết được tật xấu của cậu ta không ? Mà Dương Tuyết Hoa kia có thích Du Du không nhỉ ? "

Chị hỏi anh ý thử xem , biết đâu anh ấy sẽ nói cho chị biết . Dù sao chị với anh ấy cũng là bạn thân cơ mà .

" Xì ! Thân cái đít . Có gái đẹp là bỏ bạn bè , không trông mong gì hết . Đồ con lừa , ham sắc bỏ bạn , đúng là đồ con lừa mập , đồ điên .

Tôi định đi  vào mắng cho Mạc Uyên một trận , dám nói tôi là điên khùng , chưa vào thì có tiếng dì Linh nói đằng sau lưng .

Du Du , sao không vào trong nhà mà lại đứng đây con ?

Tôi giật bắn người quay lại , ngượng ngùng trả lời dì " Dạ con vào đây ạ . "

Thế là vội vàng bước vào trong nhà , không cả dám nhìn Mạc Uyên .


Tôi của những ngày tháng ấy quả là sơ xuất , lại luôn ích kỉ nghĩ cho riêng mình . Cũng may là Mạc Uyên luôn chịu đựng mà cùng tôi tiến bước .
Khi đó tôi không nghĩ là cô ấy lại dành một vị trí đặc biệt đối với tôi , chỉ nghĩ rằng những thói quen từ lúc bé cho đến khi trưởng thành , lâu dần như thứ tình thân , tình bạn vô tư .

Rồi khi đó , chúng tôi vẫn thường xuyên chơi bóng rổ . Lớp tôi có thêm cậu bạn mới đó tham gia cùng . Cậu bạn tên Trần Âu Cương , chúng tôi gọi cậu ta là bạn học Âu .

Âu Cương cũng đẹp trai chả kém gì tôi , cũng học giỏi nữa , thậm trí còn hơn tôi .
Còn một điều mà tôi lại thua xa cậu ta , tôi mệnh danh là nam thần thì Âu Cương lại được fan nữ gọi bằng cái tên trìu mếm . Nam thần với nụ cười ấm áp .

" Bạn học Âu , hôm nay chúng ta chơi bóng rổ nhé , đúng bốn giờ tại sân . "

Tôi gọi Âu Cương , thêm nữa là Lý Bằng và Thẩm Xương , không thể nào thiếu được .
Thế rồi chúng tôi chơi bóng rổ , mấy bạn nữ cũng góp mặt ở phía ngoài , luôn hô hào , cổ vũ chúng tôi .

Đang truyền bóng , bỗng nhiên cú ném của Thẩm Xương lại không vào lỗ mà va vào thành rồi bắn ra phía mấy đứa con gái lớp tôi .
Khi đó , chúng tôi cùng nhau nhìn theo phía trái bóng , nó bay với tốc độ ánh sáng , chẳng ai còn kịp nghĩ được gì .
Quả thực lúc đó tôi lại nghĩ là Mạc Uyên sẽ chộp được trái bóng đó , mà không Mạc Uyên lé người sang một bên khiến trái bóng bay thẳng vào mặt Dương Tuyết Hoa .

Tôi chạy về phía Mạc Uyên , lại thấy Dương Tuyết Hoa bị ngã , còn nguyên tư thế Mạc Uyên ngồi lé sang một bên . Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại thờ ơ cô ấy còn đỡ Dương Tuyết Hoa đứng dậy , còn Mạc Uyên tự đứng dậy .

Tôi cứ thế đỡ Dương Tuyết Hoa đi vào phòng y tế , không ngờ rằng Âu Cương cũng cõng Mạc Uyên vào ngay sau đó .

Thì ra Mạc Uyên cũng bị trật chân , vậy mà tôi lại chẳng biết gì , vô tình làm lơ .

Nhưng nói thực trong mắt tôi lúc đó như bị một thứ ánh sáng lấp loé làm lu mờ đi tất cả , mà tôi cứ nghĩ đó là tình yêu đầu đời , tôi thật là ấu trí như những gì Mạc Uyên vẫn thường nói .
Mạc Uyên chẳng thèm nhìn tôi , tỏ ra khá giận , nhưng cái chân đau khiến cô ấy quên béng đi việc phải nói chuyện với tôi ra sao .
Và thoáng trong chốc lát tôi thấy được cử chỉ quan tâm đối với người khác của Âu Cương , không sai khi mọi người gọi cậu ta là nam thần có nụ cười ấm áp .
Con người cậu ta cũng đầy ấm áp , tự dưng tôi thấy mình thật kém cỏi , hèn hạ trước hành động của Âu Cương .

Tôi nghĩ đến việc mình đã sai với Mạc Uyên , liền xin lỗi .

" Xin lỗi cậu . "

" Có gì mà cậu phải xin lỗi chứ . "

Cậu vẫn giận tôi sao ?

" Tôi đâu có quyền giận dỗi cậu . "

Đúng là Mạc Uyên giận tôi thật rồi , tự dưng tôi lại thấy đau lòng . Nhưng cũng chỉ ít lâu rồi cũng nguôi ngoai cái tâm trạng đau lòng ấy , rồi ngó lơ cô ấy như một điều mặc nhiên .

Buổi trưa ăn cơm , mẹ tôi gọi điện . " Chiều tan học nhớ về sớm nha con . "

Tôi hỏi mẹ " Có chuyện gì sao mẹ ? "

Mẹ tôi không nói nhiều chỉ nói đúng một câu ngắn gọn . " Ăn cơm bên nhà dì Linh . "

Tôi nghe rằng ăn cơm cùng hai mẹ con dì Linh , một điều hết sức bình thường nhưng giờ đây lại có chút ái ngại , như kiểu không dám  đối diện với thực tại , đối diện với Mạc Uyên .

Và tối hôm ấy , trong bữa cơm hai gia đình . Tôi và Mạc Uyên , cả hai im lặng gắp thức ăn rồi lại lặng lẽ ăn phần cơm của mình .

Cái không khí khi ăn cơm của hai gia đình chúng tôi bình thường khá là vui , thậm trí còn vui quá sức tưởng tượng . Bởi khi có tôi và Mạc Uyên chưa là gì nhưng có mẹ tôi và dì Linh thì có ngồi xuyên sang ngày mai , ngày kia cũng chẳng hết chuyện , toàn chuyện vui thôi ấy chứ .

Ấy thế mà hôm nay , dường như tôi cả Mạc Uyên lại khiến bữa cơm giảm đi mấy phần vui vẻ . Dì Linh thấy tôi chẳng nói câu nào thì hỏi thẳng .

Hai đứa có chuyện gì sao ?

Mạc Uyên vẫn ngồi im ăn cơm , tay cầm đũa gắp hết phần sườn còn lại trên đĩa , tôi đoán là không giành phần không để tôi ăn .  Dĩ nhiên là tôi phải trả lời dì Linh rồi .

" Không có chuyện gì đâu ạ , chỉ là Mạc Uyên đang giận cháu thôi . "

Mẹ tôi nhìn tôi không vừa ý , vầng trán nhăn lại mấy nếp thật là khó coi . " Con lại bắt nạt Mạc Uyên chứ gì ? Cái thằng này không một ngày nào để yên cho con bé , mau , mau xin lỗi Mạc Uyên đi . "

Đấy mẹ tôi là thế đấy , ở nhà thì bênh Hào Dương , còn sang đây thì lại bênh Mạc Uyên , tôi cứ như đứa trẻ dư thừa trong cái nhà này , ngay cả đối với đứa trẻ nhà hàng xóm . Thật là chẳng công bằng . 

" Ui rào ! Có gì mà phải xin lỗi , giận dỗi mai chúng nó lại làm lành . Đám trẻ này có khác gì anh em trong nhà đâu , mặc kệ chúng nó đi chị . "

" Mà anh Hào , thấy bảo anh mới lên chức , chúc mừng anh nhé . "

Tôi giờ mới biết chuyện ba tôi lên chức , được một tuần rồi . Hôm nay nhân tiện hai gia đình ăn bữa cơm coi như là để chúc mừng cho ba tôi . 

Nghĩ đến ba tôi , vất vả bao lâu cái chức trưởng xưởng ba tôi mới ngồi lên được , có thể nói rằng đây là nỗ lực đáng khen nhất mà ba tôi đã làm được cho gia đình , đương nhiên là mẹ tôi cũng đỡ vất vả hơn một phần .

Nguyên tối hôm ấy , chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào mà thằng Hào Dương thì thật là lắm chuyện , nói luôn hộ phần của tôi nữa .
Khi tôi chẳng nói Mạc Uyên quay sang hào hứng kể chuyện đông tây , nam bắc cho thằng em phiền nhiễu của tôi . Nghe mà thấy buồn cười . 

" Du Du , tình hình học tập ra sao ? Thấy bảo càng lúc càng tiến bộ . "

Dì Linh vô cùng thẳng thắn , ngồi xem phim cùng mẹ tôi lại còn thiết đãi ba mẹ con tôi hoa quả nữa .  Dì  ấy chẳng bao giờ thấy sự chênh lệch giữa tôi và Mạc Uyên lại xấu hổ , thêm vào còn mắng Mạc Uyên là đã ngu rốt lại còn ham chơi . Cô ấy mặt dầy lắm không như tôi . 

Hoa quả ngon , phim lại hay nữa . Đúng gu tôi thích , thế là một đĩa to cũng hết bay . Tôi khoan thai , đưa miếng táo lên miệng , lại còn liếc xéo Mạc Uyên như thách thức .

" Dạ cháu lên hạng , đứng thứ tư của lớp . Kì này cô chủ nhiệm lại sát sao hơn lên có mở lớp học thêm cuối tuần , cháu đã đăng kí . "

Đấy , đấy . Chị xem Du Du nó học hành tiến bộ như thế , đã thông minh lại còn chăm chỉ . Chẳng bù cho con bé Mạc Uyên nhà em  , chẳng được nổi cái nếp gì . Hai ......."

Tiếng thở dài của Dì Linh khiến tôi buồn cười nhưng lại nén vào trong không dám bật ra , thêm mẹ tôi nữa .

" Ôi rào , chị cứ khen nó lại được đà lên mặt . Tôi lại thấy Mạc Uyên nhà chị nhanh nhẹn , hoạt bát . Con bé nó có năng khiếu riêng của nó , cứ gì phải học hành mấy môn chính quy . Tôi ý là chỉ muốn có một đứa con gái đáng yêu như Mạc Uyên thôi , con trai chẳng được tích sự gì đâu . " 

" Mẹ cần con gái thì nói với dì Linh một tiếng , bảo dì nhường  Mạc Uyên cho . Con nói trước là Mạc Uyên ăn nhiều lắm đấy , thử xem mẹ có nuôi nổi cậu ấy không ?

Tôi vừa nói vừa nghêng nghênh cái mặt , lại còn cười nữa , dì Linh biết là tôi đang đùa  lên cũng cười theo .  Vừa nghe thấy tôi kích bác mẹ tôi , Mạc Uyên tức nổ mắt ,  ngay lập tức quay lưng lại phía tôi ném nguyên một tràng lựu đạn trong ánh mắt .

" Này tôi trọc vào cậu à mà cậu cứ trọc vào tôi , tôi ăn nhiều là chuyện của tôi ai khiến cậu nuôi đâu . Đồ háu sắc , đồ trọng sắc khinh bạn . Cậu có tin là tôi đuổi cậu về ngay lập tức không ? "

Người lớn nhìn cảnh này quen quá rồi không có gì là ngạc nhiên hết , chỉ cười thôi . Chỉ được cái thằng Hào Dương nó le te , bán đứng anh trai mình về phe Mạc Uyên .

" Mẹ , mẹ đổi anh lấy chị Mạc Uyên đi . Cho anh sang đây ở với dì Linh còn chị Mạc Uyên về nhà mình . "

" Ừ , để mẹ suy nghĩ đã nhé . "

Hai bà mẹ cười như pháo rang , thêm thằng Hào Dương khoái chí . Còn tôi chỉ còn nước độn thổ xuống đất mới thấy hết nhục nhã .

Đúng là cuộc đời thê thảm .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro