Chương 3 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mấy ngày tết , tôi và ba chẳng được thảnh thơi ngày nào , chỉ duy có Hào Dương thằng em trai bé bỏng nhất nhà , đương nhiên là nó chỉ việc khoanh chân ngồi một chỗ ăn hoa quả , xem tivi mà thôi .

Mạc Uyên cùng dì Linh qua nhà bà ngoại , mấy ngày này chúng tôi cũng không liên lạc với nhau , có chuyện gì mà nói chứ .

Tôi ngập mặt trong đám bát đũa bẩn , thêm thằng em quái đản lại càng thấy cuộc sống thật vất vả làm sao .
Lắm lúc thấy cuộc đời như cái shit , để một tiểu ca ca đẹp trai đến vậy , bàn tay trắng muốt , thêm phần khí chất mà lại phải ngập ngụa  trong đống bát ở quán ăn của gia đình .
Mới thấy đâu phải cứ nghĩ đễn những điều tốt đẹp là ngay lập tức nó liền tốt đẹp . Ta vẫn phải cố gắng biết bao nhiêu , trau dồi , tu luyện trong những tháng năm khi còn trẻ . Để sau này sự nghiệp sáng lạng , con đường rộng mở mới có thể thoát khỏi những vất vả mưu sinh .

Làm nhiều lên ăn cũng khoẻ , mỗi bữa một mình tôi đánh bay nửa nồi cơm mẹ nấu , ba nhìn tôi , mẹ nhìn tôi mà cười .

" Đấy con thấy không , lao động làm con người ta khoẻ ra , còn hơn cả tập thể dục ý chứ . "

Mẹ tôi bao biện thôi chứ ai nói là lao động hơn tập thể dục . Lao động là lao động mà tập thể dục lại là hình thức khác hoàn toàn . Đâu thể đem ra so sánh .

Đúng là việc làm chân tay luôn giúp con người ta linh hoạt , không trì trệ bản thân . Thế nhưng thử hỏi trên đời này mấy ai lại muốn lựa chọn việc làm lao động chân tay , trừ khi không có lựa chọn khác . 
Mà tập thể dục là hình thức rèn luyện bản thân , giúp chúng ta không chỉ sức khoẻ dẻo dai , lại còn đẹp nữa . Điều mấu chốt là ai chẳng thích khoẻ và đẹp . 

Ăn cơm xong , tôi vào phòng nghe nhạc . Thằng Hào Dương lại làm phiền , còn bắt tôi cùng chơi cá ngựa , tôi nhất định không chơi nó liền gào miệng ăn vạ .

" Ra chơi cùng ba đi , anh còn có việc không chơi được với mày đâu . "

" Không , không em muốn chơi với anh cơ không chơi với ba đâu . "

Không chơi .

" Anh mà không chơi với em là em mách mẹ chuyện anh đánh nhau . "

Ôi ! Thật là điên lên mất . Tại sao chuyện tôi đánh nhau mà thằng ôn này nó cũng biết vậy ? Thử hỏi trên đời này còn chuyện gì của tôi nó không biết hay không .

Nói thật tính tình của tôi tuy rằng không phải kiểu hiền lành quá mức , lại càng ghét đánh nhau nhưng ông trời luôn luôn để tôi chứng  minh điều ngược với bản thân .
Chả là thế này .

Hôm đó , lúc đi học về tôi cùng mấy thằng bạn trong lớp thi đấu game , Mã Nhã Khiêm luôn dủ dê tôi .
Trước khi đi tôi cũng có dặn Mạc Uyên về trước chứ đừng chờ tôi , cô ấy không nghe theo tôi đến tận quán game trong hẻm sau trường học .

Mạc Uyên ngồi chơi game , tôi mải mê lên quên luôn cả cô ấy . Lúc ra về cũng quên béng luôn là có cô ấy đi cùng , sau khi ra đến đầu hẻm sực nhớ ra cô ấy còn ở trong quán game mới vội vàng quay lại .

Đến gần cửa quán , nghe  thấy tiếng mấy đứa con trai đang cười hô hố , tiến lại gần nhìn thấy mấy tên đó đang trêu đùa , bắt nạt một đứa con gái mà không ai khác chính là Mạc Uyên .

Nhìn thấy cô ấy run rẩy , cơ thể rụt lại vì sợ đám con trai đang hừng hực tiến tới gần .

Thằng Tiểu Tam hất tay lên mặt Mạc Uyên , giọng đầy lưu manh . " Em gái , đi đâu đến đây . Đi tìm bạn trai hay tìm anh vậy . "

Mạc Uyên không nói cũng không trả lời , cứ nhìn đám Tiểu Tam không chớp mắt .

Nói thật là hôm đó tôi căm phẫn lắm , khí thế hừng hực khi nhìn thấy Mạc Uyên bị bắt nạt . Mà  cũng là cái tính ương bướng , lầm lì  của Mạc Uyên cũng khiến tôi trở lên lo lắng .

Tôi đến gần rẽ ngang người thằng Tiểu Tam , tóm lấy tay Mạc Uyên định dắt đi ngay trước mắt bọn chúng . Đương nhiên là chúng nào chịu nghe . Tôi hùng hồn .

" Mày muốn gì ? "

Tiểu Tam rít điếu thuốc còn dang dở , bỏ lại trên tay ngang ngược nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thách thức .

" Tao muốn cô bạn gái của mày , mày có chịu không ? "

Cả đám cười ha hả , tiếng cười vang cả con hẻm nhỏ . Tôi cắn răng , nghiến chặt hai hàm . Rồi lại lắm chặt tay Mạc Uyên dùng hết sức đạp mạnh vào thằng Tiểu Tam sau đó tóm tay Mạc Uyên chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm không dám quay đầu lại . 
Lần đó chúng tôi thoát chết , rồi một lần khác Mạc Uyên lại chạm mặt bọn Tiểu Tam cách trường khoảng hai trăm mét gì đó , có cả Chu Á Lâm đi cùng , cả hai đều hoảng sợ .

Điện thoại tôi rung lên , thấy số của Lý Bằng tôi vội nghe máy . Tiếng Lý Bằng trong điện thoại vô cùng khẩn trương .

" Du Du , mau ra đây nhanh lên Mạc Uyên với Chu Á Lâm đang bị bọn Tiểu Tam chặn  lại đây này . "

Ở đâu ? Tôi hỏi Lý Bằng .

" Ngoài cổng trường , nhanh lên . Nhớ gọi thêm mấy người ra nhé . "

Tôi ừ nhanh một tiếng rồi gọi thêm người ra phía cổng trường . Nhìn thấy thằng Tiểu Tam máu nóng trong người lại nổi lên , nhất định phải dạy cho nó một bài học .

" Mẹ kiếp ! Dám bắt nạt người của Hào công tử này ,  Tiểu Tam mày chán sống rồi . "

Thế là miệng thì hét lớn , chân chạy rất nhanh , như bánh xe gắn vào , lại có thêm ngòi lửa châm ở sau đít . Phóng như tên bay đến chỗ thằng Tiểu Tam .

Cũng may nó chưa kịp tát Mạc Uyên cái nào , nếu không cái mạng của nó liệu trừng với tôi . Ba thằng xông vào , đám Tiểu Tam đông hơn khoảng hai thằng cũng lăm le xông lên chiến đấu . Vừa lúc đó trong sân trường khoảng chừng bảy , tám người chạy ra cũng xông vào cùng chúng tôi đánh lại bọn Tiểu Tam , bọn chúng ít người hơn lên đành bỏ chạy .

Ba thằng chúng tôi đuổi theo đến tận con hẻm sau trường học , đứng đó rất lâu tìm kiếm bọn chúng . Mã Nhã Khiêm nói .

" Về thôi , đây là địa bàn của bọn Tiểu Tam
nhỡ chúng nó gọi thêm người thì nghuy . "

Tôi hùng hồn tuyên bố . " Sợ gì chứ , có bao nhiêu chiến bấy nhiêu . "
Quả  thực lúc đó chí dũng trong người tôi lên cao ngút trời , có lẽ vì nhìn thấy Mạc Uyên bị bắt nạt tôi mới trở lên như thế .

Từ bé cho đến lớn tôi luôn là người duy nhất chọc tức cô ấy , mỗi ngày qua đi là mỗi kỉ niệm buồn vui mà chúng tôi có với nhau tăng thêm trong phần kí ức .
Nó in sâu , bám rễ trong tâm hồn tựa như những cái cây cổ thụ trong khu rừng Hamle , hàng mấy trăm năm cũng chẳng thể dịch chuyển .

Lại nhớ về những năm tiểu học , khi tôi và Mạc Uyên không  học chung một lớp . Cô ấy mỗi giờ ra chơi là chạy ngay sang lớp tôi , ngày nào cũng vậy .
Khi tôi bị đám con trai bắt nạt , cô ấy trợn mắt phùng mồm đáp trả bằng những cú đẩy người mạnh mẽ , lại  còn combo thêm mấy cú đấm và cấu xé . Ngay lập tức , trong cái trường tiểu học bé tẹo ấy Mạc Uyên nổi tiếng là đứa con gái hung dữ chẳng vừa ,  lại còn là đại ca của đám tiểu yêu một thời . 

Khi lớn hơn một chút , tôi càng lúc càng mạnh mẽ hơn , không  còn yếu đuối như trước nữa thì ngược lại Mạc Uyên lại không giống lúc bé , trở lên kiệm lời và thu mình hơn .

Không còn thấy bóng dáng của đám Tiểu Tam chúng tôi quay về trường học , đằng sau Mạc Uyên và Chu Á Lâm đã chạy theo đến nơi . Hai người đó thở hổn hển . Mạc Uyên nói .

" Các cậu không sao chứ ? "

Không sao ?

Mã Nhã Khiêm hất mặt lên trời . " Mẹ kiếp , tôi mà tìm được mấy thằng đó chết chắc . "

Tôi nhìn hắn ." Thằng nào vừa sợ chúng nó gọi thêm người . "

" Tôi lo cho các cậu thôi chứ tôi sợ gì . "

Hắn vẫn tự mãn về bản thân , tuổi thiếu niên anh hùng luôn muốn thể hiện cái tôi mạnh mẽ như thế . Cũng như niềm kiêu hãnh của bản thân , luôn muốn được mọi người sùng bái , hâm mộ rồi suýt xoa . " Đấy , cậu ấy vừa đẹp lại vừa giỏi . " Tự hào biết bao nhiêu .

Đi ra đến đầu con hẻm chúng tôi bị bọn Tiểu Tam chặn lại , quả là có tính toán .
Không ai bảo ai tất cả lùi lại bước chân của mình định bấm bụng bảo nhau chạy là thượng sách , quả thực chúng đông hơn thực sự .

May sao  Chí Lượng đi qua đó , thế là đám Tiểu Tam lại một phen khiếp sợ liền chạy bán sống bán chết . 

" Chí Lượng , sao anh lại ở đây ? "

Mạc Chí Lượng thấy đám chúng tôi liền cau mày nhìn qua một lượt , trên tay cầm trên tay cầm túi bánh , thấy Mạc Uyên  cũng chẳng lỡ ăn một mình , liền đưa cho cô ấy . 
Tôi có chào mà anh lại chẳng hề ừ hay nhìn tôi lấy một cái .

Cả đám con trai chắc cũng chưa biết anh trai này là ai , và tại sao đám Tiểu Tam lại sợ anh đến vậy . Mạc Chí Lượng nhìn Mạc Uyên với con mắt đăm chiêu , mặt đầy nghiêm nghị , trông vô cùng dữ dằn .

" Anh mới là người hỏi em câu đấy ? Chẳng phải giờ này đang là giờ học  , sao em vẫn còn ở đây ? "

Em đi tìm Du ?

Anh quay sang tôi , cái nhìn sắc bén , cứ ngỡ như có thể ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức .

" Hai đứa về trường ngay lập tức . "

Tôi gật đầu " vâng , bọn  em về ngay đây . "

Thế rồi cun cút cùng Mạc Uyên đi về . Đám con trai trong lớp cũng cứ thế mà đi , trước khi đi còn cúi đầu chào anh rất nghiêm chỉnh .

" Ê , anh trai này là ai đấy . "

Lý Bằng khều khều vạt áo tôi , đi xa cả năm mét mà vẫn sợ Mạc  Chí Lượng nghe thấy lên hỏi rất nhỏ .

Tôi nhếch miệng " Là một đàn anh được rất nhiều người ngưỡng mộ . "

Tôi chẳng muốn khoe ra thành tích của anh ấy , cũng chẳng muốn nói rằng anh ấy là anh của Mạc Uyên , ít nhất để Mạc Uyên tự hào về Mạc Chí Lượng cũng như ai đó thần tượng anh ấy nhưng tôi thì không hẳn .

Mạc Uyên lên tiếng . " Anh ấy là anh họ tôi tên là Mạc Chí Lượng . Anh ấy  học trường cảnh sát nhân dân năm cuối , đứng đầu toàn khoa , sắp trở thành cảnh sát gương mẫu phục vụ nhân dân . "

" Thật á , anh ấy giỏi thế cơ à ? " Lý Bằng nói tiếp .

Tiện thể tôi khoe luôn . " Mạc Chí Lượng đỗ thủ khoa trường cảnh sát nhân dân , đạt điểm tối đa đấy . Bốn năm liên tiếp đứng đầu khoa về mọi mặt, khó có ai vượt qua Mạc Chí Lượng được . "

Mã  Nhã Khiêm há hốc mồm . " Lợi hại vậy sao ? "

Ngay lập tức Lý Bằng nhìn Mạc Uyên . "  Vậy tại sao cậu lại không giống anh trai cậu ? "

" Đúng rồi , anh trai thì hoàn hảo như thế , sao có thể muốn có một đứa em gái dốt nát thứ hạng xếp ba mươi tám . Hơn nữa , đã dốt lại còn xấu nữa  , khó gả đi lắm đây . "

Mã Nhã Khiêm thủng thẳng , nhưng làm sao có thể biết đến Mạc  Chí Lượng .  Chỉ thấy rằng hai anh em một trời một vực qua lời kể của tôi  , nói chung là mấy đứa bạn này cứ vùi rập Mạc Uyên , để cô ấy phải trạnh lòng không thôi .

Nói đến Mạc  Chí Lượng .

Chí Lượng là  một anh chàng ít nói , cũng khá dè dặt trong quan hệ . Nếu như không phải chúng tôi quen biết nhau từ bé chắc có lẽ anh ta sẽ chẳng thèm tiếp chuyện tôi dù chỉ một câu .
Trong trường học , anh ta quả là một học sinh xuất sắc .

Đám con trai có vẻ tò mò về anh chàng Chí Lượng , như một cuốn truyện có nhân vật anh hùng , đẹp trai , tài giỏi lại kiên cường . Luôn đi bảo vệ chính nghĩa nhưng lại chẳng cho người ta biết danh .


Tôi cũng không biết là Mạc Uyên còn kể cả chuyện chúng tôi đi đấu game , câu qua câu lại cũng có thể gây ra xích mích dẫn đến đánh nhau ngay trong quán game quen thuộc .
Rồi như những anh chàng hảo hán , hẹn nhau ra một chỗ vắng người , khoa chân múa tay tơi bời một phen .

Cũng có lúc bị thầy cô bắt được , chúng tôi nếm đủ các hình thức phạt khác nhau . Cũng may có chủ nhiệm Trương bênh vực , luôn nói đỡ cho chúng tôi .

Còn những vết bầm tím  thì không ai đỡ nổi . Về nhà tôi lại  còn nói dối là bị ngã , ba mẹ chẳng hề hỏi thêm chỉ căn dặn bôi thuốc . Sau đó làm đồ ăn ngon cho tôi ăn , cho tiền tôi mua sách . 

Thạt là có lỗi khi phải nói dối ba mẹ như thế , nhưng biết phải làm sao ? Chả nhẽ nói là con đi đánh nhau , là mấy vết do đánh nhau mà có . Như vậy mẹ tôi sẽ tặng thêm cho tôi mấy cái bạt tai nữa ý chứ , ngu gì là nói .

Vậy là vô tình Mạc Uyên đã tiếp tay cho Hào Dương , một lý do để em trai tôi có thể mang ra hăm doạ mỗi khi cần đến tôi giúp đỡ . 
Tôi thực là tức nó muốn chết , tức luôn cả Mạc Uyên .

Sau mấy ngày tết , nghỉ cũng đã nghỉ rồi mà Mạc Uyên cùng dì Linh về nhà , ngày mai chúng tôi phải đi học . Nếu như người khác , tôi chẳng thèm bận tâm cũng chẳng thèm so đo tính toán . Duy nhất lại là cô ấy , tôi giận dỗi vô cớ chẳng thèm nói chuyện . Chỉ vì cái lý do rất dở hơi .

Ai bảo cậu đem chuyện tôi đánh nhau ra khoe với Hào Dương , uổng cho tôi đã vì cậu mà gây chiến với bọn Tiểu Tam .
Lại như một đứa trẻ to xác , chẳng thèm nói dõ đầu đuôi mà phải mấy ngày sau khi Mạc Uyên biết  nguyên nhân tôi mới chút ra nỗi ấm ức trong lòng .

Mã Nhã Khiêm thây tôi và Mạc Uyên cả buổi không ai nói với ai câu nào , lại còn để cái bộ mặt đâm lê ra nữa chứ . Cậu ta quay xuống .

" Hào công tử , cậu với  Mạc Uyên giận nhau đấy à ? "

" Không . "

" Sao tôi thấy hai cậu không nói chuyện . "

Điên chắc . Càng cố lé tránh lại càng hỏi sâu , tôi bảo rằng Mã Nhã Khiêm đừng lên nói nữa mà cậu ta vẫn cứ nói , vậy là cái bản tính quái đản trong con người tôi lại bộc lộ ra dõ dệt .

" Cậu hâm à , tránh ra chỗ khác cho tôi được yên . Tôi thấy cậu một ngày không nói lung tung cậu không chịu được hay sao ? Hay để tôi xuống phòng y tế lấy cho cậu một liều doxephin  cho cậu bớt nói lại . "
( doxephin là một trong những thành phần có trong thuốc ngủ , đủ liều lượng sẽ ngủ ngay lập tức )

Lại hậm hực , đứng lên . " Cậu xê ra đi , phiền phức . "

Tôi hất mạnh cái tay của mình , đương nhiên là Mã Nhã Khiêm hứng đủ những lời lẽ chẳng ra sao của tôi . Mà không ngờ người điên khùng là tôi chứ không phải Mã Nhã Khiêm . 

Nghĩ cũng tội cho Mã Nhã Khiêm , luôn phải chịu đựng cái tính dở hơi bất kể giờ giấc của tôi . Tôi nóng cậu ra cũng cười , tôi lạnh cậu ta cũng cười , liền trở thành vô duyên .

Chu Á Lâm vẫn luôn như thế chẳng nói câu nào , thế mà lại tâm lý vô cùng , đem chiếc bánh vị dâu đưa cho Mạc Uyên khiến Mạc Uyên cảm động không ngừng .

Giọng Mạc Uyên trầm trầm , đi kèm cái vẻ mặt thâm trầm như một hảo huỵnh đệ giả ngây thơ . Trông mà thêm ghét .

Nhưng cớ sao tôi lại cứ để ý cô ấy chứ , chẳng phải là cô ấy khiến tôi giận đến thế sao ?

Đến cả ăn cơm trưa cũng vậy . Tôi ngồi cùng Mã Nhã Khiêm , Mạc Uyên cùng Chu Á Lâm đi ra .
Cô ấy đặt nhẹ khay cơm xuống bàn , rồi kéo Chu Á Lâm ngồi kế bên .

Có vẻ như là cô ấy muốn làm hoà , mặc dù chẳng hiểu lý do vì sao tôi trở lên như thế . Im lặng mấy giây cô ấy liền lên tiếng .

" Tan học cậu chờ tôi về cùng nhé . "

" Tôi bận rồi . "

Đến quán game phải không ? Cho tôi đi cùng cậu nhé , tôi muốn cậu dậy cho tôi chơi cái trò game lần trước .

" Không thích . "

Cô ấy đã nói đến vậy rồi mà tôi ích kỉ . lại tỏ luôn thái độ với cô ấy , đứng phắt dậy đùng đùng bỏ đi .

Đi rồi vẫn còn nghe thấy Mã Nhã Khiêm hỏi Mạc Uyên . " Cậu với tên Hào công tử có chuyện gì thế ? "

Chẳng thấy Mạc Uyên trả lời câu hỏi của Mã Nhã Khiêm , tôi lại lặng lẽ đi ra khỏi căng tin của trường .


Mất mấy ngày sau đó khi Mạc Uyên chẳng thể nào im lặng được nữa , cô ấy liền kéo tôi lên sân thượng hỏi dõ nguyên nhân .

Cậu sao thế ? Tôi làm gì khiến cậu ấm ức sao ?  Tôi không trả lời , hai tay vẫn đút túi quần .

Dõ dàng nhìn thì men lì , như một đấng anh hào toả sáng khắp mọi nơi , cớ sao lại đi giận dỗi với một cô gái lâu đến thế . Quá ba ngày rồi .

Cô ấy nói  . " Nếu như cậu không nói tôi sẽ không hỏi nữa , từ đây về sau tôi sẽ không làm phiền đến cậu . "

Ayza . Là Mạc xUyên đây sao ? Lại có thể mạnh miệng tuyên bố giải tán không thèm chơi với nhau nữa .

Nói thật thì tôi cũng chẳng muốn giận Mạc Uyên lâu đến vậy đâu , chỉ là cố tình kéo dài xem thái độ của cô ấy ra sao , và cuối cùng thì cô ấy có phải lên tiếng trước hay không mà thôi . 

Tôi ngoan cố " Tuỳ cậu . "

Cậu ............... 

Hào Du Du , cậu .........
Mạc Uyên quay ngoắt đi , mặt phừng phừng đã ấm ức lại càng thêm ấm ức .

Tôi biết mình làm quá lên rồi , nhất định lần này cô ấy không xuống nước một lần nữa mà bỏ qua cho tôi đâu .
Thế là cuối cùng tôi lại là người phải xin lỗi Mạc Uyên , mất luôn một chầu kem kèm theo đó .  

Cậu giận dỗi với tôi chỉ vì chuyện đó sao ?

Ừ .

" Cậu có phải trẻ con không ?"

" Còn tốt hơn cậu , ít nhất tôi chưa bao giờ đem chuyện xấu của cậu đi kể với ai . Lại còn là thằng Hào Dương nữa , lần sau cấm cậu không được nói chuyện gì của tôi ở trường , nếu không nghỉ chơi với cậu luôn . "

" Được rồi , tôi không nói . "

Mạc Uyên lắm lúc ngốc nghếch , nhưng lại vô tư lự . Chẳng bao giờ giận ai quá lâu , tâm lại rất lương thiện .
Lắm lúc thấy mình còn chẳng bằng cô ấy , một cô gái với tấm lòng bao dung . 

" Tôi nhận lời xin lỗi của cậu . "

Mạc Uyên có vẻ vội vàng , tôi nhìn cô ấy chưa ăn hết ly kem thứ hai " Sao thế , có chuyện gì à ? Ăn hết kem đi rồi về , ai cho cậu phí phạm . "

Mạc Uyên thoáng ngẩng đầu , để lại bộ mặt tủi thân nhìn tôi , tôi đành che hai mắt lại .

" Được rồi , tôi chịu thua cậu rồi . Không bắt cậu ăn nữa , chúng ta về được chưa . "

Mạc Uyên đứng lên . Ra đến cửa vẫn thấy dáng vẻ vội vàng giục tôi đi nhanh , tôi lại hỏi .

Cậu có chuyện gì sao ?

Chiếc áo khoác của Mạc Uyên có cái mũ kèm lông to thật to , trông cô ấy như con gấu trúc giữa mùa đông , hai má còn đỏ hồng lên .

" Không có chuyện gì hết , chỉ là đến giờ xem phim hoạt hình , hôm nay có Doremon . "

Tôi cười phá lên , không ngờ Mạc Uyên cuồng hoạt hình đến vậy , thảo nào trong cặp sách của cô ấy toàn là hình vẽ nhân vật hoạt hình .

Tôi lại cứ ngỡ rằng , khi còn bé là trẻ con lên cô ấy mới thích những nhân vật hoạt hình , điều này không đứa trẻ nào là không thích .
Nhưng bây giờ , tôi không thích mấy cái trò trẻ con đó , còn cô ấy vẫn luôn mang theo bên mình sở thích hồi trẻ con .  

Mạc Uyên lườm tôi " Cậu cười cái gì ? Chẳng phải cậu cũng từng hâm mộ nhân vật doremon đó sao ? "

" Đó là ngày xưa thôi cô nương ơi , giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi . "

" Ngày xưa với bây giờ khác gì nhau , chỉ cần tôi thích là được .  " 

Nói đến ngày xưa , đúng là sùng bái nhân vật doremon lắm .  Đám trẻ con trong khu tập thể , đứa nào đứa lấy đều thích mấy nhân vật trong bộ phim đó .

Tôi còn nhớ như in , lúc đó tôi mới chỉ có sáu , bảy tuổi . Nghỉ hè cuối năm học .
Cả một mùa hè , không ăn sáng , không ăn quà vặt . Có được đồng nào là liền giấm dúi nhét vào chiếc hộp giấy tự làm , tôi gọi chiếc hộp đó là chiếc hộp thần kì của doremon .

Sau đó bao nhiêu đồng bạc lẻ , tôi lật đật chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm của bác Dư . Lại dõng dạc hô thật to .

" Bác lấy cho cháu hai quyền doremon , sách mới nhé . "

Bác Dư là người bán hàng có tâm nhất mà tôi từng biết , ấy thế mà vẫn có người không thích bác ấy .

Tôi lại nhớ . Trước quầy tính tiền của bác Dư luôn có một lọ kẹo trái cây , mích đủ vị .
Mỗi đứa trẻ đến đó , mua sách , mua truyện hay dụng cụ học tập bác đều tặng thêm hai cái kẹo , lại còn kèm theo một lời khích lệ học tập .

Lại nhớ về ngày xưa . Nhớ về những sở thích của mấy đứa trẻ cùng nhau chơi trong sân khu tập thể , có tôi , có Mạc Chí Lượng , có Mạc Uyên và cả Liễu Giai Giai nữa . Bây giờ hai người kia thì mỗi người chuyển đến một nơi xa , còn tôi và Mạc Uyên ở lại cái khu tập thể cũ nát này , mỗi ngày nhìn thấy nhau , nói chuyện cùng nhau , dần dà cũng giống như một thói quen khi mở mắt tới trường .

Cái khu tập thể này cũng nhiều kỉ niệm lắm chứ bộ , một trong những tồn tích để lại nét tự nhiên của khu phố Tiểu Đông , một khu phố bình thường trong cái thành phố bình thường .

Thành phố nơi tôi sống có đầy đủ danh lam thắng cảnh của trời ban cho , không phải là không có gì đáng nói đâu nhé .

Trong thành phố , tuy không xa hoa , tráng lệ nhưng độ nhộn nhịp cũng đủ khiến con người ta thấy chóng mặt . Kinh doanh , công chức , hay làm công nhân ở đây thì cũng đều thấy thoải mái , mức sống khá là được không đến nỗi khổ sở .

Phía Bắc ngoại ô của thành phố có khuôn mặt tuyệt đẹp , mặt biển trong veo , núi đồi xanh mướt . Ấy thế mà đám lâm tặc suốt ngày chỉ dình tàn phá cây rồi lại đến mấy tập đoàn nước ngoài nữa , họ không ngừng thải ra biển mấy thứ chất độc hại nguy hiểm đến biển , đến cả người dân xung quanh .

Bố tôi từng nói " Biển Bắc Hải là một trong những bờ biển trong xanh nhất cả nước "

Đã từng thôi nhé , chỉ là đã từng . Cách đây mấy chục năm .
Còn bây giờ , nó chẳng đẹp như thế , lại mang quanh mình toàn những rác thải của nhân loại , không có ý thức bảo tồn thiên nhiên . Còn nữa , mỗi lúc người dân càng thêm lạm dụng , thực hiện mấy ý tưởng kinh doanh , để tồn tại lại càng thấy thiên nhiên hùng vĩ của đất nước ngày càng thêm thảm hại .

Tôi thật chẳng may mắn , chưa hề được chứng kiến vẻ đẹp hoang sơ , mỹ miều của thành phố cũng như mấy nơi gọi là thiên nhiên hùng vĩ .
Ở nơi khác mọi người  từng tìm đến đây và đã từng ca ngợi ,  trầm trồ về nó , còn ở nơi đây rất nhiều người bỏ lại hai chữ gọi là quê hương mà ra đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro