Chương 2 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sát ngày noel , không khí từ trường học cho đến khu phố . Nhà nhà chuẩn bị , các cửa hàng cũng chuẩn bị , như thể ngày đó cũng là một ngày quan trọng vậy .

Tôi là con trai không quan trọng mấy cái ngày lễ hay ngày tết gì cả , mà cũng đã lớn rồi đâu còn bé bỏng như thằng em trai tôi nữa . Mạc Uyên là con gái , có lẽ háo hức hơn tôi .

Tôi thấy Hào Dương kể " Chị Mạc Uyên mua bao nhiêu là đồ trang trí noel , lại còn mua cả tất mới nữa .

Tôi tò mò , sao Hào Dương lại khoe Mạc Uyên mua tất mới , chẳng phải lạnh thì đương nhiên là phải mua tất , cũng bình thường thôi mà . Thế nhưng điều bình thường của Mạc Uyên khiến tôi lại trở lên tò mò .

" Sao lại mua tất mới . "

" Chị ý bảo là treo đôi tất mới ấy lên cửa sổ để đêm giáng sinh ông già noel còn tặng quà , chị ý còn cho em một đôi đây này . "

Tôi tí thì sặc nước , chỉ vì câu nói đầy hồn nhiên của thằng Hào Dương . Không thể ngờ Mạc Uyên , mười sáu tuổi chứ có phải Mạc Uyên sáu tuổi đâu mà lại vẫn còn tin vào chuyện cổ tích ông già noel . Đúng là lực cười .
Đã vậy cô ấy còn nhồi nhét vào đầu thằng  em trai tôi nữa , kèm theo là đôi tất màu hồng , hành tinh của Mạc Uyên và hành tinh của Hào Dương là một . Tôi có thể khẳng định . 

Chúng tôi vẫn chăm chỉ luyện tập bóng rổ , tinh thần đoàn kết của lớp mười A5 bọn tôi không lớp nào bằng hết .
Khi có chuyện hoặc là hoạt động ngoại khoá tập thể , cả lớp năm mươi tám đứa chỉ đếm trên đầu ngón tay là im lặng theo sau , còn đâu đứa nào đứa lấy đều xông pha hăng hái .
Tiêu biểu như Lý Bằng , một tên công tử ở nhà không biết làm gì nhưng ở lớp lại có thể nghe theo đám con gái , rất ga lăng .
Rồi Thẩm Xương , một tên nghịch ngợm , có chút ngông cuồng nhưng trong lớp lại chẳng bao giờ bắt nạt con gái , với con trai lại càng không , chuyên bảo vệ người của A5 .

Mấy đứa con gái , Chương Hoa , Doãn Ô Thuỷ , Minh Minh , đứa nào cũng năng nổ , nhiệt tình trong đoàn thể .  

Mấy lần tham gia thể thao của trường , lần nào cả lớp cũng chuẩn bị băng rôn , khẩu hiệu rồi rùm beng cổ vũ , hơn cả mấy cuộc thi lớn trong nước . Chính vì thế mà tôi luôn sẵn sàng tham gia , quả thực chỉ vì tinh thần đồng đội . 

Trong lớp học , mọi người đều nhàn nhã đợi tiết tiếp theo . Lý Bằng đang luyên thuyên cùng mấy thiếu nữ phía trên bục giảng , lại thêm Thẩm Xương , đùa có lúc quá trớn , đám con gái lườm ngang , lườm dọc để cậu ta lại doạ nạt .

" Này , đại ca đây không thích đánh con gái đâu nhé , đừng có mà để đại ca nóng mắt , khéo trừng lại nổi nóng thì có án mạng xảy ra đấy . "

Nói thì nói thế thôi chứ Thẩm Xương có bao giờ đụng vào con gái , bảo vệ còn chả hết . Thế nhưng nhìn cái tướng mạo của Thẩm Xương cũng có bạn nữ thấy sợ , chẳng dám nói chuyện , cũng chẳng dám gần . 

Từ đầu năm cho đến giờ đã được nửa chặng đường năm đầu cấp ba , cả lớp có bao nhiêu bạn nam , bao nhiêu bạn nữ thì còn nhớ dõ chứ tên thì hình như tôi vẫn chưa nhớ hết toàn bộ .

Có một bạn nữ , cả ngày chẳng nói một câu . Ngoài cô giáo ra chắc có lẽ bạn nữ ấy chẳng nói chuyện với ai bao giờ . Trong lớp học lặng lẽ học bài , giờ ra chơi lại lặng lẽ một mình làm những cái quái gì cũng chẳng ai biết . 
Ấy thế mà Thẩm Xương lại vô tình để ý bắt bẻ bạn nữ đấy .

Nói là bắt bẻ thôi chứ thực tình chỉ là nhờ vả , rồi sai vặt một số việc nho nhỏ . 
Mà không ngờ bạn nữ ấy lại có thể chơi được với Mạc Uyên , một cô nàng đa phong cách .

Bạn nữ về sau tôi mới biết tên là Chu Á Lâm , một cô nàng nhút nhát chính hiệu . 

Chu Á Lâm ngồi cùng bàn với Mạc Uyên , phía trước mặt chính là Thẩm Xương và Lý Bằng .

Hơn nữa , cô Trương lại khéo sắp xếp chỗ đến vậy . Chu Á Lâm học cũng ổn , hơn cả tôi đấy . Ngồi cùng Mạc Uyên hai thái cực trái chiều .
Lý Bằng tuy không phải dạng giỏi giang dì nhưng cũng còn hơn Thẩm Xương , thế mà Thẩm Xương lại không đòi hỏi hay nhờ vả Lý Bằng , cứ nhè Chu Á Lâm ra mà hành hạ .

Có những lúc thấy Thẩm Xương ngang ngược quá mức Chu Á Lâm cũng mặc kệ , giờ ra chơi liền trốn trong thư viện trường .

Mạc Uyên mua một đống đồ ăn , chia cho Chu Á Lâm một ít . Mã Nhã Khiêm nhìn thấy đòi chia phần , nhất định Mạc Uyên không chia .

" Du , cậu ăn không ? "

Mạc Uyên chìa ra gói ô mai , tôi lắc đầu . " Tôi chỉ thích ăn táo thôi không thích ô mai . "

Thế mà Mạc Uyên có táo thật , rút gói ô mai về liền móc trong túi đồ ra một quả táo , vội vàng lấy vạt áo lau lấy lau để quả táo đưa cho tôi .

Tôi trố mắt nhìn Mạc Uyên , nhìn quả táo bóng nhoáng như vừa tráng qua một lớp dầu bóng mượt .
Tôi không nỡ ăn nó , sau đó còn nhón trộm một gói bò cay nhét vào túi áo .
Mạc Uyên chẳng thể phản kháng , vì thấp hơn tôi cả cái đầu . Lại thêm cái cách mà tôi luôn áp đảo , cô ấy chỉ còn mỗi cách chấp nhận mà thôi .

Tôi luôn đối đáp với cô ấy , không hề ôn nhu cũng chẳng thèm dịu dàng . Bao nhiêu năm vẫn một kiểu trẻ con vô tư đến vậy . Mạc Uyên uống hết lon coca , liền hỏi tôi .

" Ngày kia noel rồi cậu có đi đâu không ? "

" Không , chán chết . "

" Vậy cậu có dự định gì không ? "

" Ở nhà đọc sách , nghe nhạc . "

" Vậy à ? Tôi biết rồi . "

" Cậu định đi đâu à ? " Tôi hỏi lại .

Cô ấy nói . " Noel ở nhà chờ ông già noel đến tặng quà . "

Tôi cười khẩy . " Chắc gì ông già noel đã phát quà cho cậu .

Cô ấy nhìn tôi " Cậu chờ xem . "

Trong sân trường , thoáng đãng . Dù cho tiết trời tháng mười hai có lạnh lẽo như thế nhưng cũng chẳng bao giờ khiến nhiệt huyết thanh xuân của chúng tôi suy giảm .
Lại là những mầm non tương lại của đất nước , luôn cố gắng không ngừng nghỉ để học tập , tiếp thu tất cả những ý tưởng cao siêu của thầy , cô trong trường .
Ấy vậy mà đám học sinh cứ mỗi khi mơ màng về thế giới tuổi trẻ bên ngoài , có chút hoạt động ngoại khoá kiểu nghịch ngợm liền bị cô hiệu trưởng dình tóm được là thê thảm luôn .


Mẹ tôi mua cho hai anh em tôi mỗi thằng một chiếc áo khoác lót lông cừu bên trong , Hào Dương hí hửng đem khoe ngay với Mạc Uyên . Còn tôi , chưa thèm mặc tới , gấp ngay ngắn đặt trong tủ quần áo của mình .

Và rồi noel đến .
Từ sáng sớm , tôi gấp bộ quần áo thể thao đặt trong balo , đi sẵn giầy thể thao và hơn nữa là ăn sáng một cách hoành tráng do mẹ tôi chuẩn bị .

Bước ra đến cửa tưởng rằng Mạc Uyên đợi sẵn sàng mà lại không thấy cô ấy đâu cả .
Tôi giả bộ đứng đó mấy phút , đợi cô ấy ra vì cứ nghĩ là Mạc Uyên hôm nay dạy muộn . Thế mà không phải .

Cũng may là dì Linh lại từ trong nhà bước ra , đi qua chỗ tôi đứng liền hỏi .

" Du Du , con còn chưa đi học sao ? "

" Con chuẩn bị đi đây ạ . Dì Linh , Mạc Uyên đã đi chưa hả dì ? "

" Nó dạy sớm , đi từ sớm còn chẳng thèm ăn sáng cùng dì . "

Tôi chẳng thắc mắc , chỉ hơi thấy tò mò . Có chuyện gì mà Mạc Uyên lại đến trường sớm vậy cơ chứ .
Rồi khi vào đến lớp , mấy đứa con gái tranh nhau bàn luận về đề tài thi đấu . Đúng là khí thế lớp A5 có khác .

Mạc Uyên chẳng thấy trong lớp , nhưng đồ thì đã ở chỗ ngồi , tôi đoán chắc là cô ấy lại lang thang ngoài cửa hàng tiện lợi .

Đúng là chạy đâu cho thoát , tôi ra mua cuốn sách bữa hôm chị chủ báo hết , hẹn hôm nay sẽ lấy . Chợt nhìn thấy Mạc Uyên đang cắm cúi tìm kiếm thứ gì đó , rất say mê .

Tôi lại bước tới hù doạ khiến Mạc Uyên giật mình chút xuýt nữa ngã nhào ra đất , vậy mà vừa thấy tôi cô ấy đột nhiên cười mỉm rồi cứ thế đi ra chẳng nói gì .  Cứ thế cái hành động cứ lén la lén lút suốt ngày hôm đó , chẳng thể hiểu nổi .

Tới bữa ăn trưa , tôi đi cùng Mã Nhã Khiêm . Thức ăn cũng đã lấy đủ chỉ còn tìm chỗ ngồi cho hai đứa . Mã Nhã Khiêm mắt rất nhanh , vội vàng bưng khay cơm chạy tới chỗ Mạc Uyên , chỗ ngồi đó còn có Chu Á Lâm và Doãn Ô Thuỷ .

Ê , tiểu cô nương bé nhỏ , tại hạ có thể ngồi đây được không ?

Mã Nhã Khiêm lém lỉnh liền nhận lấy từ Mạc Uyên một ánh mắt sắc bén , nhưng cô ấy vốn đã hợp với Mã Nhã Khiêm ngay từ khi mới nhập học những ngày đầu tiên rồi , chỉ là một Mã Nhã Khiêm lắm lời , trơ trẽn . Một Mạc Uyên ít nói lại ít cười . Mạc Uyên gật đầu trong khi đó Doãn Ô Thuỷ đã vội vàng lên tiếng .

" Các hạ có thể ngồi , cô nương đây không giữ chỗ . "

Tôi là đang đi cùng Mã Nhã Khiêm , trả nhẽ lại để cậu ta ngồi đó còn mình ngồi chỗ khác . Thế là miễn cưỡng ngồi xuống , cũng chẳng thèm hỏi han đến Mạc Uyên .

Thế mà miếng sườn rán trên khay thức ăn , không lâu sau đó liền biến mất và ngự toạ trên khay của Mã Nhã Khiêm

" Sao của cậu nhiều sườn vậy ? Cho tôi một miếng nhé . "

Miệng thì xin mà lại như đi ăn cướp , tay chân nhanh nhẹn , tôi mất luôn miếng sườn rán . 
Rồi lại lườm sang khay cơm của tôi , tiếp tục nhăm nhe thứ gì đó , lần này tôi phòng bị .

" Gì nữa thế . "

Mã Nhã Khiêm cười ranh mãnh , cắn cắn đầu đũa như thể đứa trẻ con thèm khát đồ của anh hàng xóm .

" Tôi muốn ăn đậu phụ . "

" Cậu nằm mơ đi . "

Đợi lúc Mã Nhã Khiêm không để ý tôi bưng nguyên cả khay cơm của cậu ta chút hết một lượt sườn rán có trong khay , sau đó gắp hết sang cho Mạc Uyên không chừa một miếng .

Mấy đứa bạn đứa nào cũng cười , cho chừa cái tên háu ăn lại muốn dành hết phần người khác . Hắn đành lòng ăn cơm với canh nhưng miệng vẫn cười tươi như hoa nở trong vườn .

Mã Nhã Khiêm thấy tôi ăn khá nhanh , lại luôn bám theo tôi mỗi giờ ra chơi , chợt nhận ra chúng tôi cũng gọi là bạn từ bao giờ . Mà hắn ta lì lắm , chai lì đến độ chẳng có chút lòng tự trọng nào hết . Đứa con gái nào mà làm người yêu hắn chắc úp mặt cười cả ngày .

Tiết cuối kết thúc , có vẻ tôi hơi đói . Chắc tại lúc trưa ăn ít quá lên giờ đói là phải thôi .  Tôi ra căng tin trường mua hộp mỳ ăn liền , đổ nước ngồi tại đó ăn .

Sau khi ăn xong cũng là giờ tập trung cho cuộc thi , đám nữ sinh của cả hai lớp , rồi thêm đám nữ sinh của cả khối tập trung đông đủ .

Chúng tôi hôm nay khí thế hừng hực , hồi hộp tham gia trận thi đấu bóng rổ đầu tiên của khối mười .
Hơn ai hết , cô Trương cũng rất ủng hộ , lại càng hứng khởi khi đám học sinh của mình đoàn kết như vậy .

Trận thi đấu cũng đã bắt đầu được mười phút , chúng tôi liên tiếp áp đảo rồi lại bị áo đảo lại , liên hồi qua lại hiếp thứ nhất chúng tôi thua .

Rồi hiệp thứ hai diễn ra , một màn thi đấu kịch tính , ấy thế mà tôi lại xao nhãng . Trong giây phút ngắn ngủi tôi nhận ra , đôi mắt của tôi tìm kiếm một người , mãi vẫn không thấy xuất hiện .

Hiệp hai được mấy phút , mọi người vẫn hò hét không ngừng . Thêm vào đó , mấy nữ sinh lớp bên cạnh đều hô to tên tôi , như đám fan cuồng cổ vũ cho thần tượng của họ .

Nói qua một chút về hình tượng của tôi ở trường Đông Đô nhé .

Tôi mới chỉ là học sinh lớp mười , một tân binh mới toanh chưa làm lên vẻ vang gì cho lớp cho trường hết . Ấy vậy mà đám con gái , xinh có , xấu có mà tàm tạm cũng có . Ở đâu ra mà lại biết chích ngang về tôi , lại còn viết thư , tặng quà liên tục .
Chính vì điều này mà tôi luôn tránh ra sân trường mỗi khi vắng vẻ , lại thêm rắc rối .

Cũng biết là mình đẹp trai , lại học giỏi . Thêm vào đó tài lẻ không ít , lẽ nào con gái không bu quanh . Tôi luôn tự tin là vì như thế , nhưng cũng chẳng phải quá đáng đến mức nhận quà của mấy bạn nữ , vẫn là không lên .

Và rồi , khi đang cầm trái bóng trong tay , tôi được phen bất ngờ , quả đúng là bất ngờ không tưởng .
Từ đâu Mạc Uyên chạy tới , tay cầm tấm biển lớn , viết chữ lớn , từ xa thôi cũng đọc được .
Tấm biển viết .

" Hào Du Du , cậu là số 1 . Cố lên !

Không phải một mình tôi bất ngờ mà ngay cả cô Trương và đám bạn trong lớp đều bất ngờ .

Hơn thế nữa , mấy đứa con gái thích tôi . Thay vì nhìn tôi chơi bóng rổ thì họ lại nhìn sang phía Mach Uyên , đưa ánh mắt thù hằn .

Cứ như kiểu .
" Đứa con gái kia ở đâu ra đấy , không phải là bạn gái của Hào Du Du đấy chứ ? "

Lại thêm sự tò mò của cả đám nam nữ , cứ ngỡ rằng chúng tôi đích thị là một đôi vậy đó .

Tôi thì không nghĩ nhiều đến vậy , trong đầu lúc đấy chỉ nghĩ được rằng , đứa bạn cạnh nhà , miếng khô bò chia đôi lại không thấy xuất hiện cổ vũ cho mình , cho lớp mình . Khi xuất hiện vô cùng khác người , vô cùng đặc biệt .
Tôi lại có thể thấy vui , niềm vui ấy tiếp thêm sức mạnh như con mãnh hổ hồi sức trở lại , liền trở mình xoay chuyển mọi tình thế .

Cả lớp tôi đều vui , hét ầm ĩ lên vì chúng tôi thắng .Thế là tôi , một tiểu ca ca đẹp trai lại năng ghi điểm , đương nhiên tôi sẽ là tâm điểm chú ý , chúng nó ném tôi lên mà tung hô .

Tôi nhìn thấy Mạc Uyên , thấy tấm bảng hiệu . Đột nhiên lại thấy cô ấy thật sự đáng yêu , một vẻ ngây ngốc nhưng toát lên vô vàn ánh kim sa , lấp lánh không ngừng .

Tôi đi ra phía Mạc Uyên , đỡ lấy chai nước mà cô ấy đưa cho rồi uống một hơi hết luôn nửa chai , chẳng thấy ăn nhằm gì .
Rồi cô ấy cười , nụ cười toả nắng như mùa thu vừa ngang qua . Tôi lại thấy có chút bồi hồi trong lòng trong khoảng khắc ấy .

Cô Trương cùng cả lớp , lúc trước khi thi đấu đã cùng nhau trang trí lớp , chỉ đợi chúng tôi thi đấu xong là quay trở về phòng học ăn liên hoan .

" Cô Trương , vậy nếu chúng em không thắng thì có được ăn liên hoan không ạ ? "

Mã Nhã Khiêm ngồi dưới lớp , ăn thì ăn đi còn hỏi linh tinh . Cô Trương rất niềm nở , lại luôn dùng thái độ nghiêm túc khi trên bục giảng , ngoài ra cô rất dễ tính .

" Thắng cũng ăn mà thua cũng vẫn sẽ ăn , các em là niềm tự hào của cô . Cô mong rằng trong học tập các em cũng luôn cố gắng như thế . "

Đấy , đấy . Có một bà giáo vốn tuổi tác chẳng hề trẻ trung , lại còn khá đơn điệu trong những bộ quần áo . Nhưng lại có thể hiểu và quan tâm đến học sinh của mình đến thế , chúng tôi thực sự cảm thấy may mắn hết sức .
Thế nhưng điều đó có lẽ phải đến năm cuối cấp , những ngày tháng học sinh sắp hết chúng tôi mới nhận ra điều đó , một giáo viên dành cả cuộc đời mình cho những cô cậu học sinh .

Nỗi lòng của cô chúng tôi dần dần thấu hiểu nhưng lại thoáng quên đi những điều ngay trước mắt cô muốn dạy dỗ , đột nhiên lại trở thành những rắc rối mà cô luôn phải đứng đằng sau chúng tôi mà  chống đỡ . 

Sau khi ăn liên hoan ở lớp , chúng tôi nhanh chóng ra về , cũng khá muộn lên không một ai dám lằng nhằng mà ở lại .

Tôi cùng Mạc Uyên cùng nhau ra về , thấy xung quanh phố xá vẫn còn rất nhộn nhịp , ngay cả mấy cửa hàng nhỏ cũng mở nhạc giáng sinh .

" Năm nay giáng sinh chẳng có tuyết , chẳng thú vị gì hết . "

" Tuyết thì có gì vui , lạnh chết đi được . "

" Phải có tuyết mới là giáng sinh chứ . "

Mạc Uyên rất thích tuyết , thích ngắm tuyết rơi . Tôi lại có thể tưởng tượng ra cảnh tuyết rơi đầy con phố , rơi ngập cả con đường . Rồi tôi lấy chiếc chăn cuốn trọn Mạc Uyên vào đó đem vùi sâu trong tuyết , cứ thế để cô ấy ở trong đó mà mơ mộng hão huyền . 
Lại thấy mình thật quá đáng , bỉ ổi làm sao . Nhưng cũng lại nhận ra thời tiết khá là lạnh , mà Mạc Uyên lại chỉ khoác mỗi chiếc áo đồng phục mỏng manh , có lẽ chẳng đủ ấm .

Mạc Uyên co do , cố gắng gồng mình lên bởi lạnh . Tôi không lỡ liền tháo chiếc khăn quàng bằng len dầy cộp , rồi quay sang cô ấy .

" Cậu không xem thời tiết hôm nay sao ? Lạnh như thế này mà ăn mặc phong phanh ."

" Sáng nay tôi đi sớm , với lại mải mua đồ rồi vẽ tấm biển hiệu lên quên khăn quàng ở ngoài cửa hàng tạp hoá mất rồi . "

" Đúng là đồ ngốc mà . "

Nói đến đó , cũng đã gần tới nhà rồi . Lại nghe thấy Mạc Uyên nhắc đến bảng hiệu lúc chiều , tôi nhớ ra ý định của mình .

" À , cái bảng hiệu đâu rồi ? "

Tôi hỏi đến Mạc Uyên liền trả lời lơ đãng " Tôi để ở lớp rồi , dù sao cũng có dùng nữa đâu . "

" Ai bảo không dùng nữa , tôi rất thích cái tấm bảng hiệu đó . "

" Sao cậu không nói sớm , có phải tôi đưa luôn không . Mà thôi để tôi vẽ cho cậu cái khác . "

" Không thích cái khác . Tôi chỉ thích cái đó . "

Mạc Uyên giật mình ngạc nhiên vì thái độ khác thường của tôi . Chắc cô ấy đang thắc mắc , sao tôi lại thích tấm bảng hiệu đấy chứ , chẳng phải tấm bảng hiệu hêta sức là bình thường sao ? Muốn bao nhiêu chiếc chẳng có . 
Là tôi đoán thế , nhưng Mạc Uyên lại hành động còn kì lạ hơn cả suy nghĩ của tôi . Cô ấy đột nhiên quay người lại , rồi dặn dò tôi .

" Cậu về trước đi , tôi sẽ gọi điện cho cậu .,"

Nghe mà như thể hai người trong buổi gặp gỡ , đến lúc chia tay hẹn nhau gọi điện nói chuyện , tình cảnh này thật sến súa làm sao .
Mà nữa nhé , tâm tư tôi chưa bao giờ xao động . Càng không thể xao động trước một đứa con gái cả ngày nói nhiều , đầu óc lại lơ tơ mơ cả ngày chỉ nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn không đâu .

Thế là tôi về nhà trước , Mạc Uyên đi đâu tôi cũng không dõ , chỉ đến lúc gần đi ngủ tôi nhận điện thoại cô ấy gọi mới biết được , thì ra cô ấy đã quay lại trường lấy tấm bảng mang về đưa cho tôi .

Cậu định làm gì ?

" Để kê vào chỗ ngủ của con mun , nó thích màu mè . "

Tôi tỉnh bơ trả lời , thế là Mạc Uyên giằng lại tấm bảng trên tay tôi nhưng không giằng nổi . Tôi cầm rất chặt .

" Nếu chỉ để con mun làm giường nằm thì cậu trả lại cho tôi đi . "

" Cậu tiếc sao ? Vậy trả lại cậu . "

Tôi trả vờ giơ tấm bảng ra đưa cho Mạc Uyên , ngay lập tức cô ấy cầm lấy . Nhưng chẳng lấy được vì tôi lắm chắc lắm , đâu có thể nói cầm lại là cầm lại được .

" Ê , trả cho tôi . "

" Giờ tôi không muốn trả nữa , đem về nghịch chơi . Mà sao cậu vẽ tôi xấu vậy ? 

" Cậu vốn dĩ đâu có đẹp trai đâu , với lại tôi vẽ vội vàng lên chỉ được như vậy thôi . Mà cậu cứ chê hoài , nếu không thích thì trả lại tôi . "

Mạc Uyên tỉnh bơ , trêu lại tôi . Nhưng nói thực tôi rất ấn tượng với tấm biển hiệu bởi nó có cả khuôn mặt của tôi khi đang cười mỉm , Mạc Uyên vẽ rất có hồn .

Mà cô ấy biết tất cả mọi cử chỉ , hành động của tôi từ bé cho đến bây giờ thế lên nét vẽ phải nói là thấu hiểu nhân vật .

Tôi thủng thẳng . " Không nói nhiều , giờ nó là của tôi rồi cậu đừng hòng đòi lại được . Thế nhé , tôi vào nhà đây . "

Tôi nói xong liền cầm tấm bảng hiệu đi vào trong nhà , Mạc Uyên chưa đi còn đứng đó mấy giây , có lẽ chẳng hiểu được tôi vì sao xin cô ấy tấm bảng hiệu đó . Nhưng nói thật tôi vui vì hành động dứt khoát của cô ấy , chạy ba cây số chỉ để đem về cho tôi niềm vui đó .

Cô ấy có ngốc thật không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro