Chương 1 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bị muộn mười năm phút , vội vội vàng vàng chẳng kịp ăn sáng lên cứ thế đến trường .
Ra đến cửa , Mạc Uyên vẫn đứng đợi cứ như một đứa con gái đứng đợi chờ hoàng tử bạch mã đến hẹn hò vậy . Mạc Uyên lại không phải là công chúa .

Sao cậu còn chưa đi ?

" Tôi đợi cậu . "

Đợi tôi làm gì ? Không sợ muộn sao ?

Cái dáng người nhỏ bé , chiếc môi anh đào đỏ mọng , mím chặt chẳng hở nổi một kẽ răng . Cô ấy không càu nhàu , không vội vàng cũng không bao giờ đi trước mà luôn cố gắng đợi tôi kể cả muộn giờ đến trường .

Tôi đi trước cô ấy đi theo sau , chân tôi dài hơn lên lúc nào cũng bước nhanh hơn cô ấy . Chốc chốc lại quay người châm chọc vài câu nhưng cũng mặc kệ .

Nếu để nói về nhiều đứa con trai , con gái thì cái tuổi chập chững chưa trưởng thành nhưng lại luôn muốn thể hiện cái tôi . Chúng nó đều biết yêu , thậm chí còn mạnh dạn mà thể hiện với đối phương .
Còn tôi không phải là không biết yêu đương , chỉ là chưa thích yêu đương , nói đúng hơn là chưa gặp được nàng juliet của mình .

Năm lớp chín , tôi có để ý một bạn nữ khác lớp . Bạn nữ ấy đúng nghĩa là một cô công chúa nhỏ , vừa dịu dàng , hiền hậu lại còn học giỏi nữa .
Thế mà đời lại không như ý muốn , chưa kịp tỏ tình thì công chúa nhỏ ấy đã chuyển trường đi mất, còn tôi thất tình , buồn bã dòng dã mấy tháng trời .
Rồi thời gian qua đi tôi cũng chẳng còn nhớ nổi hình dáng , khuôn mặt của mấy bạn nữ sinh đẹp đã từng lướt qua tôi . Cho đến tận sau này khi nhận ra người trong lòng mình lâu nay chẳng phải quá muộn .

Tôi và Mạc Uyên cùng nhau đi bộ đến trường , vừa bước vào trong sân thì tiếng trống vang lên thúc giục . Ba chân bốn cẳng , cả hai cùng chạy vào lớp học .

Mạc Uyên lấy ra từ trong balo hai chiếc bánh vị xoài , vị mà tôi khá thích . Tôi nhướn người lên .

" Cậu chưa ăn sáng à ? "

Cô ấy chỉ " ừ " nhỏ một tiếng rồi bóc chiếc bánh từ từ đưa lên miệng .

Tôi liền than vãn . " Tôi cũng chưa ăn gì ? "

Cô ấy có hai chiếc liền đưa tôi một chiếc , tôi lại chẳng khách khí mà từ chối liền " Cám ơn . "

Mạc Uyên đặt lên bàn một hộp sữa đậu lành " Uống với sữa sẽ ngon hơn . "

Nói rồi cũng lấy ống hút chọc vào hộp sữa tu liền một hơi , trong lòng có lẽ đang rất vui .

Cô chủ nhiệm bước vào ngay sau đó .

" Hôm nay chúng ta bắt đầu ôn thêm phần giao tiếp .
Would you mind if I ask the quétion ? "

Mạc Uyên rất sợ môn tiếng anh . Tôi thì không .
Sao tôi phải sợ môn tiếng Anh chứ . Tôi bình thường , và rất niềm nở nếu cô hỏi đến tôi cũng có thể trả lời .

Yes, very happy.

Mạc Uyên không giám ngủ nhưng có vẻ cô ấy không có hào hứng khi nghe cô Trương giảng bài , miệng như trực ngáp ngáp , chỉ cần có tấm chiếu trải ra cô ấy liền có thể lăn quay ra ngủ .
Hào Du Du tôi luôn luôn cười mỉa .

May sao tiết học qua nhanh , Mạc Uyên uể oải đi ra lấy nước , tôi chẳng tha hành hạ Mạc Uyên liền dí ngay chiếc bình cho cô ấy .

Ngay lập tức tôi có một bình nước nóng để uống , nhưng không quên trả công bằng một gói bò cay cay .

Cậu cho tôi thật đấy à ?

Ánh mắt dò xét thái độ của Mạc Uyên , cô ấy vốn chẳng hề tính toán với tôi nhưng mỗi khi tôi đột xuất đối xử tốt với cô ấy y như rằng có chuyện nhờ vả , cô ấy rất hiểu tôi mà .

" Đúng , đúng . Cậu rất thông minh lên tôi không ngại nói ra . "

Cậu giúp tôi cắt cái đuôi lớp bên được không ?

Mạc Uyên nhìn tôi , ánh mắt nghi ngờ nhưng vô cùng thuần khiết . " Có phải bạn nữ trắng như trứng gà bóc hay tặng quà cho cậu đúng không ? "

Mắt tôi sáng lên . " Phải , phải . Cậu giúp tôi đi , cậu muốn gì cũng được . "

Mạc Uyên lắc đầu không đồng ý , tôi liền dụ dỗ bằng vô số thứ bắt mắt hơn . Sau đó còn hứa hẹn về mấy cuốn truyện tranh mà cô ấy thích . Cuối cùng Mạc Uyên cũng phải gật đầu đồng ý , tôi đắc ý quay đi ra hướng cửa lớp , khoác vai Thẩm Xương ra sân trường . Trong lòng hiểu thấu , lại càng đắc ý , đúng là sống gần nhau quá lâu âu cũng dõ chân tướng của một con người .

Mạc Uyên luôn giữ một khoảng cách vừa phải đối với tôi , không quá lỗ mãn . Nhiều lúc quay lại nhìn cô ấy , gương mặt non nớt trở lên trầm mặc , mặc kệ mọi thứ xung quanh chỉ quan tâm đến tờ giấy và cây bút vẽ bỗng nhiên lại tự mỉm cười .

Cũng có lúc cô ấy vô tư với tôi , tôi vô tư lại với cô ấy . Chỉ là tôi vô tư đến độ chẳng thể nhận ra thứ tình cảm trong từng tháng năm ấy là thứ cảm xúc gì . Để rồi năm tháng mệt mỏi , vật lộn mưu sinh bỗng nhận ra một nửa còn thiếu lại chính là người bên cạnh ta năm mười sáu tuổi .

" Sắp đến thi giữa kì rồi , cậu ôn bài được nhiều chưa? "

" Bình thường , đừng bảo là bắt tôi ôn bài cùng cậu đấy nhé . "

" Bài khó như vậy , tôi không hiểu . Hay là cậu ..... "

Tôi không hẳn đồng ý , vẫn giữ thái độ lạnh lùng từ chối .
Hai đứa đi bộ trên đường , đi qua con phố Nhị Đông , quán xá đông vui , tiết trời lại càng trở lên dễ chịu .

Tôi đoán được ý đồ của Mạc Uyên , mặc dù cô ấy không nói dõ . Tiện thể rẽ qua mua sách tôi đưa luôn vở ghi chép của tôi cho cô ấy rồi dặn dò .

" Cậu về xem qua , những phần tôi gạch chân tức là cần lưu ý nhiều hơn còn lại cứ học bình thường là được . "

Mạc Uyên cất cuốn vở đi , cũng chẳng cần cám ơn . Tôi nói tiếp . " Ngày mai thứ bảy tôi không bận , tôi sẽ qua nhà cậu cùng học vậy lên ở nhà đừng có đi đâu đấy . "

Cô ấy không nói gì chỉ gật đầu tức là đồng ý với tôi .

Tôi nói Mạc Uyên không hề giống dì Linh , tính cách hai mẹ con hoàn toàn trái ngược . Mẹ của Mạc Uyên rất nhanh nhẹn , lại nói nhiều nữa . Có lẽ Mạc Uyên giống bố , trầm tính , không nói quá nhiều . Đặc biệt là với những người xa lạ cô ấy lại càng ít nói hơn , trở lên trầm mặc không quan tâm mọi thứ xung quanh . Chỉ với tôi cô ấy mới dễ dàng nói cười vô tư đến thế , cũng có thể là do tôi hay pha trò cũng như ở gần tôi lâu dần trở lên thân thuộc hơn .
Nhưng cũng có lúc trở lên bướng bỉnh , suy nghĩ mạnh mẽ nhất quyết không thay đổi theo người khác . Điều này thì tôi công nhận giống dì Linh thực sự , nhiều lúc tức lắm , giận đùng đùng bỏ mặc mấy hôm không thèm nói chuyện , xong rồi lại chủ động làm hoà " À mà thôi là tôi bắt nạt cô ấy nhiều hơn . "

Nói đến mẹ của Mạc Uyên , bà Mạc Linh , chúng tôi gọi bà là dì Linh .
Dì Linh rất nhanh nhẹn , sốc vác . Tất cả mọi thứ từ nhỏ đến to dì đều làm rất nhanh , nhoắng cái là dì đã làm xong không cần đến đàn ông . Cũng phải thôi , dì Linh là vì cuộc sống phải xông pha . Một mình đối diện với mọi thứ , lại một mình nuôi Mạc Uyên vất vả biết bao nhiêu .

Nói chung là dì Linh hoạt bát hơn mẹ tôi rất nhiều , ba cái trò danh ma của đám tiểu thương hay mấy người mua hàng danh mãnh dì đều bất chấp .
Còn mẹ tôi không thể sốc vác đến vậy , thế lên chỉ mở một quán ăn nho nhỏ , buôn bán nhỏ ở gần nhà mà thôi .
Ba tôi thương mẹ tôi lắm nhưng mấy đồng lương của ông cũng chẳng thể lo tất tần tật chi phí cho một gia đình bốn người nhà chúng tôi , chính vì vậy mà mẹ tôi có làm gì thì ba tôi cũng chỉ lặng lẽ mà ủng hộ .

Sáng thứ bẩy , tôi vác sách sang nhà Mạc Uyên , dì Linh đã dời khỏi nhà từ rất sớm , trước khi đi để lại cho Mạc Uyên ít tiền rồi dặn dò vài ba câu , tôi cũng đã từng nghe thấy .

Mạc Uyên lấy nước cam , hoa quả trong tủ ra đặt xuống bàn . " Nhà tôi không có táo chỉ có nho thôi cậu có muốn ăn không ? "

Tôi gật đầu .

Tôi nhìn đĩa nho rồi liếc lên nhìn Mạc Uyên , chiếc áo hoạt hình màu hồng ngộ nghĩnh , chiếc quần rộng thùng thình kéo chiều cao vốn đã thấp bé của cô ấy xuống đến khó tả , nhưng càng nhìn càng thấy một dáng vẻ đáng yêu nhưng không giống ai hết .
Tôi " ờ " nhưng cũng không có ý định ăn hoa quả , cứ thế ngồi xuống bàn tập chung vào việc học và chỉ dẫn Mạc Uyên mấy câu hỏi trắc nghiệm của môn hoá .
Cô ấy tỏ ra rất chậm chạp , tôi cố giảng còn cô ấy dù chưa hiểu ngay nhưng vẫn cứ kiên trì . Một lần , hai lần , giảng đi giảng lại rồi cũng mang máng hiểu ra chứ để hiểu theo nghĩa của tôi thì hoàn toàn bất lực bó tay .

Đến tối , cô ấy lại mang sách sang nhà tôi , có một số câu không hiểu muốn tôi giảng lại . Quả thực tôi hơi bất lực trước một đứa con gái có đầu óc chậm lên não như thế , một hai lần không hiểu thì thôi đi , đằng này có cố gắng hơn nữa cũng cảm thấy dư thừa .
Tôi mặc kệ , cao giọng đuổi cô ấy về .
Thấy vậy mẹ tôi liền mắng .

" Mạc Uyên có chí cầu tiến lên mới muốn con giúp ôn bài , không giúp bạn thì thôi đi còn dùng lời lẽ thô lỗ . Đúng là không lên sinh con trai mà . "

Đã vậy thôi đi , ba tôi còn thêm dầu vào lửa ." Ba mày đâu có ích kỉ , nhỏ mọn như thế cơ chứ . Chẳng hiểu mày giống ai nữa . "

Tôi mặc kệ cho ba mẹ đang dè bỉu mình , liền ăn thêm mấy miếng táo rồi chui ngay vào phòng nằm nghe nhạc , cuộc đời chỉ lấy đó làm niềm vui .

Hôm sau , Mạc Uyên vẫn đứng trước cửa nhà đợi tôi . Hai tay cầm hai chiếc bánh bao , chân đá qua đá lại trên sàn bê tông có mấy vạch màu trắng .

Lúc chưa bước ra đến cửa tôi còn nghĩ , chắc hôm nay Mạc Uyên sẽ chẳng thèm đợi tôi đâu nhỉ ? Vì hôm qua tôi nói cô ấy như thế .
Tôi cố tình như thế , lắm lúc cũng thấy cô ấy phiền hà , lắm lúc lại thấy tội tội vì luôn chạy theo sau tôi . Đã thế lại còn hay mua đồ ăn sáng cho tôi , cùng tôi làm mấy chuyện mà tôi thích .

Tôi mặc kệ , thản nhiên bước đi chẳng nói , còn chẳng thèm gọi Mạc Uyên . Vậy mà cô ấy lại chẳng tỏ ra giận dữ gì cứ thế bám theo sau lưng tôi .

Cậu không thấy phiền à ? Tôi lên giọng .

Mạc Uyên ngây ngô hỏi lại " Phiền gì cơ ? "

" Phiền khi ngày nào cũng bám theo tôi , thay vì cả ngày chạy theo tôi sao cậu không chịu khó ôn bài vở đi , như thế não cậu sẽ bớt trì trệ hơn đấy . "

Tôi như vừa ném một một bịch nước lạnh vào người Mạc Uyên giữa mùa đông lạnh giá , lại khiến cô ấy trạnh lòng , hậm hực .
Kiểu như aaaaaaaaaaaaaa , tại sao Hào Du Du lại nói đầu óc Mạc Uyên trì trệ đi chứ , chẳng qua là chưa phát huy hết nội lực bên trong ra mà thôi .

Có gì đâu chỉ là trong hoá học thì có nguyên tử , khối nguyên tử , electron hay hạt nhân ....... trong toán học thì có đại số , phương trình , lượng giác ..... hay sao ?
Còn tiếng Anh ôi thôi , không thể nói .
Có mỗi mấy từ như Hello , goodbye , you với me thì còn nhớ chứ cao siêu hơn nữa chắc là....... khỏi nói nữa đi , mất mặt lắm .

Mạc Uyên luôn lơ mơ , đôi mắt to tròn của cô ấy sáng long lanh nhưng kiến thức lại chẳng thể thâm nhập vào não được bao nhiêu , đối nghịch , đối nghịch hoàn toàn .

Có lẽ , một con người trông trừng ăn nói lưu loát , lý sự cũng chẳng kém ai lại có vẻ đẹp khiến người khác phải thèm muốn giống như tôi . Ông trời lại mang đến một cô bạn thanh mai trúc mã hoàn toàn sụp đổ theo trí tưởng tượng của một số người , cũng có lẽ vẻ hoàn hảo của tôi được lấp đầy cuộc sống bên một người con gái như thế .

Mạc uyên nhìn kĩ cũng đáng yêu , rất ít khi cười mà cười lên thì đẹp hơn biết bao nhiêu . Thiếu niên mảnh mai , hai gò má hồng hồng , đôi môi anh đào chín mọng . Một thiếu nữ như thế chỉ nhìn thôi chứ chẳng nói lên điều gì vì trong học tập cô ấy lại chỉ có thể đứng thứ ba mươi tám , đấy là cô Trương còn nhân nhượng lắm lắm .

Sau khi nghe từ chính miệng tôi nói ra câu phiền hà đó Mạc Uyên nhìn tôi đầy ấm ức , đúng là tức muốn chết .

" Cậu chê tôi ngu si chứ gì ? Đã vậy tôi chả thèm làm bạn với cậu nữa , cũng chả thèm nhờ cậu kèm tớ học , cậu cứ chống mắt lên coi đi , coi tôi sẽ thăng hạng lúc đó xem cậu còn có thể coi thường tôi nữa không . "

Nghe câu này cả tỉ lần , đến hai lỗ tai cũng thấy nhàm chán , tôi thở dài nhìn Mạc Uyên giận dỗi đi trước .
Lại nhếch miệng cười vì thấy vui , ít nhất đây là một nghìn lẻ mấy lần tôi thành công chọc tức cô ấy .

Thời tiết khá là lạnh , lại sắp đến noel tình hình là tôi đã chẳng có hứng thú đi chơi , hơn nữa những ngày như thế mẹ tôi khá là bận thế lên ba tôi chắc chắn cũng bận chẳng kém . Vẫn là tôi một tiểu ca ca ở nhà trông thằng em trai đầy phiền nhiễu .

Thời điểm thi giữa kì .
Cả lớp lúc chuẩn bị vào thi thì vô cùng nháo nhác , đến lúc chính thức trống đánh , giờ thi bắt đầu thì mọi gương mặt đều hiện lên một nét lo lắng .
Tôi hết sức bình tĩnh , hơn cả khi lắp mấy mảnh lego của thằng em Hào Dương , rồi cũng như một điều hiển nhiên là mình chẳng có gì lo sợ vì vốn dĩ đã lắm chắc kiến thức trong lòng bàn tay kia mà .

Chả biết Mạc Uyên ra sao , mấy hôm nay chúng tôi không nói chuyện , đi học cũng chẳng hề đi cùng nhau . Có khi cô ấy giận tôi .
Chuyện đó không đáng quan tâm , đáng quan tâm hơn cả là kết thúc kì thi tôi lại được vùi đầu trong mấy cuốn truyện mà tôi vừa đặt mua tuần trước .

Tôi không hề nhầm , đề thi khá là dễ . Tôi nhanh chóng hoàn thành , lại còn hoàn thành xuất sắc theo suy nghĩ của mình .
Rồi khi đã làm xong tôi liền đặt tờ đề của mình xuống dưới quyển sách , lại vô tư mà ngồi nhìn
mấy bạn phía trên vẫn đang miệt mài làm bài .

Mạc Uyên ngồi cách tôi một bàn , tôi ngồi chót lớp , vị trí khiến tôi thấy thoải mái nhất , lại cộng thêm cái chiều cao tương đối của tôi nữa ngồi đó là điều đương nhiên .
Có lẽ Mạc Uyên cũng hiểu rằng một tên con trai như tôi , thông minh có thừa , bài thi chắc chắn sẽ làm tốt . Còn cô ấy , lúi ha lúi húi , chắc chắn sẽ chẳng có tương lai gì .

Ông trời cũng thật khéo sắp đặt , một đứa con gái chẳng có điểm gì xuất sắc , chẳng ôn nhu , dịu dàng lại luôn bên tôi thời điểm đẹp đẽ nhất của thanh xuân .
Và ông trời cũng thật ác , chẳng để chúng tôi dễ dàng gì mà vượt qua tuổi thanh xuân một cách đẹp đẽ theo cách của chính mình .
Cho lên , khi mà bạn trải qua nó . Đằng đẵng một quãng thời gian đủ dài lại thêm bao tác động xáo trộn của môi trường , xã hội bạn chợt nhận ra rằng thứ quan trọng đối với bạn không phải chiếc oto đời mới mà bạn thích , cũng chẳng phải một căn nhà mà bạn dành dụm bấy nhiêu năm để có được .
Thực sự quan trọng nhất là vòng tay ấm áp , một lời động viên khi bạn mệt mỏi và hơn cả là những nụ cười vô tư năm ấy khiến cuộc sống của bạn đầy ý nghĩa hơn .

Nộp xong bài thi , tôi tự tin vỗ vai Mạc Uyên . " Cậu làm bài có được không ? "

Mạc Uyên không gật cũng chẳng lắc đầu , tôi càng thấy thế lại càng hỏi thêm . " Không phải cậu không làm được câu nào đấy chứ . "

Cô ấy vẫn không nói gì , mặc kệ tôi đối thoại một mình . Liền đứng phắt dậy đi ra ngoài , Doãn Hồng đi cùng nói chuyện gì đó rất nhỏ với Mạc Uyên , cứ thế bóng dáng ấy khuất hẳn sau cánh cửa gỗ màu xanh .

Cậu khao tôi nhé ? Thẩm Xương vịn vai tôi , hắn lại bắt đầu điệp khúc của kẻ ăn xin đấy .

Sao tôi phải khao cậu ăn ? Tôi lạnh lùng hỏi Thẩm Xương .

Ở đâu ra thêm tên đen xì xì cùng vào hùa với hắn . " Tôi nữa nè , Hào công tử khao anh em một chầu đi . "

Tên đen xì xì ấy là Mã Nhã Khiêm , một thằng con trai trơ trẽn , cộng thêm độ vô duyên có thừa thì cả lớp tôi . À không ! Phải nói là cả khối mười bọn tôi cậu ta không có đối thủ .
Nhưng cậu ta rất chân thành với bạn bè , lại còn nhiệt tình nữa .

Mã Khiêm nhao nhao chạy đến , miệng thì hớn hở cười toe toét . Ngay lập tức tôi đá cho hắn một cú , hắn né mà không né được , trúng phóc dõ dàng có hơi đau mà vẫn cố bám theo tôi .

" Cậu keo kiệt với anh em vậy , chẳng phải đám fan nữ của trường mua tặng cậu rất nhiều đồ ăn vặt hay sao ? Mau , mau đem ra chia sẻ cùng anh em đi chứ . "

" Cậu mơ à , cậu tự mình đi mua đi . "

Tôi mặc kệ hắn , bước ra khỏi lớp . Thẩm Xương không thèm theo tôi quay sang mấy tên con trai đang bày trò gì đó .

Mã Nhã Khiêm chưa chịu thua " Tôi biết rồi , cậu giấu nhiều đồ ăn vậy định cho em nào đó phải không ? "

" Tôi thèm chắc . "

Hắn quả là trơ trẽn , như mấy đứa con gái bám dai hơn đỉa . Tôi với hắn ngày nào cũng thế , tranh luận , cãi nhau nhưng vẫn là anh em trí cốt . Sau đó hắn cùng tôi đi vào nhà vệ sinh nam , hí ha hí hửng cười sảng khoái khiến đám con gái nghuýt lườm liên tục .

Tôi trở lại lớp , ngồi đúng chỗ của mình . Trong ngăn bàn có biết bao nhiêu đồ ăn vặt của đám con gái khác lớp , mặc kệ tôi không quan tâm . Mạc Uyên từ bên ngoài bước vào , trên tay đã cầm cuốn truyện tranh doremon tập mới nhất .
Cứ thế im lặng ngồi xuống , từ phía sau lưng tôi luôn nhìn ngắm cô ấy một cách thầm lặng .

Mã Nhã Khiêm lại từ đâu bay tới , nhanh như một cơn gió đứng trước mặt Mạc Uyên càu nhàu .

" Mạc Uyên , tôi nói với cậu chuyện này . Hào Du Du không xứng đáng là soái ca của lớp 10A5 , cậu ta chiếm chọn vẹn mấy chục nữ sinh của trường là fan cứng , đã vậy còn giữ cho riêng mình không chia sẻ cho ai hết . "

Mạc Uyên không đáp lời hắn , hắn vẫn lải nhải không ngừng . Tôi ghét cái thái độ của hắn liền thò tay vào ngăn bàn vơ hết toàn bộ đồ ăn vặt trong đó đặt lên bàn của Mạc Uyên .

Cô ấy nhìn tôi . " Gì thế ? "

Tôi hất mặt lên , tỏ ra rất hào phóng . " Tôi không ăn nữa cho cậu hết . "

" Cám ơn . "

Giữa tôi và cô ấy có nhiều kỉ niệm để nhắc lại chứ lời nói của ấy tôi có thể đếm được theo năm tháng .
Mã Nhã Khiêm đứng hình , miệng cứng đơ không thốt lên một lời . Tôi bước về chỗ của mình , ung dung ngồi như một soái ca vừa làm được một việc tốt .
Hắn lườm tôi đến cháy hai con ngươi , hậm hực với tôi . " Hào Du Du , cậu trọng sắc khinh bạn . Cậu được lắm . "

Lại quay sang Mạc Uyên cười nhạt nhẽo . " Mạc Uyên , cậu có cần người ăn hộ không ? "

Mạc Uyên cầm lên mấy bịch giấy , là hạt hướng dương , là ô mai gì đó đưa cho Mã Nhã Khiêm rồi nói .

" Cậu có thể về chỗ của mình được chưa ?"

Hắn bay ngay về chỗ của mình , không làm phiền chúng tôi thêm phút giây nào nữa .

Hôm sau , hắn cùng Thẩm Xương đứng chặn tôi ngoài cửa . Thẩm Xương tra khảo tôi .

" Hào Du Du , cậu thích Mạc Uyên phải không ? "

Tôi nói : " Ai nói với cậu là tôi thích cậu ta . "

Thẩm Xương lườm tôi : " Thế tức là cậu không thích Mạc Uyên . "

Tôi gạt hai người ra , đi ra ngoài . Mã Nhã Khiêm nhìn tôi chằm chằm, thăm dò thái độ . Cộng thêm cái tên lỗ mãn Thẩm Xương quả là đám đàn ông nhiều chuyện .

Tôi đi , hai tên cũng đi theo . Tôi đang bước , đứng phắt lại quay người nhìn cả hai . Thế là cả hai đứng im , tôi nhanh chóng bước nhà vệ sinh nam , sau đó là tới thư viện tìm sách .
Còn hai tên đó ở lại làm gì tôi chẳng buồn quan tâm .

Mấy ngày sau đó có điểm thi .

Có kết quả , tôi cũng rất bình thường . Cứ nghĩ kết quả như mình nghĩ vậy mà không phải .
Một chút thất vọng , tôi chỉ được có 89 điểm , tụt hẳn sáu điểm như mình dự tính . Thật là không thể ngờ .

Cũng biết môn toán tôi đạt một trăm điểm tròn , là mức điểm tối đa thế nhưng môn văn dở tệ lại luôn là bộ môn kéo tất cả mấy môn tự nhiên của tôi xuống . Tôi có chút thất vọng , cũng chẳng dám bàn tán nhiều về số điểm của mình .

Rồi bất chợt nhìn thấy Mạc Uyên , sau khi nhận kết quả cô ấy nằm úp mặt xuống bàn , mặt mày ủ rũ chẳng còn chút khí thế như trước hôm thi .

Tôi tiến đến chỗ Mạc Uyên .

Điểm thi không tốt sao ?

Cô ấy chẳng thèm trả lời , tôi vẫn cố gặng hỏi. " Không phải điểm quá thấp đấy chứ "

Đột nhiên cô ấy đứng lên , mặt mũi ủ rũ . Vẫn cái dáng vẻ mỗi khi nhận điểm thi chẳng thay đổi .
Mạc Uyên đẩy tôi sang một bên .

" Cậu tránh ra . Đừng cản đường tôi . "

Có cần phải thô lỗ như vậy không chứ , đúng là Mạc Uyên .

Cô gái bé nhỏ , thân hình mảnh mai đã vậy còn hay sớm nắng chiều mưa  . Vậy mà tôi lại chẳng thể dời mắt bỏ qua .
Hơn nữa Mạc Uyên vốn là cô bạn thanh mai chúc mã của tôi , trong suy nghĩ luôn luôn vô tư đến lạ kì .

Cô ấy đi vệ sinh , tôi quay về chỗ ngồi . Mã Nhã Khiêm đi tới .

Ê ! Hào công tử . Tuần sau có trận thi bóng rổ với lớp A8 cậu có muốn tham gia không ?

Tuần sau tức là hai mươi năm tháng mười hai , là ngày lễ giáng sinh . Tôi chẳng có dự kiến gì , thêm nữa tham gia đội bóng rổ cũng là ý hay , giúp lớp dành lấy thành tích vậy .

Tôi luôn tự mãn về bản thân như thế , bởi tôi giỏi mà , lại rất thông minh ứng phó không sai sót bao giờ .
Mà nếu như có trường hợp xảy ra ngoài ý muốn , tôi lại có thể tự mình an ủi bản thân , chỉ là không phảy một phần trăm thiếu chút may mắn , chắc chắn không phải do tôi không biết gì . Đúng là tự luyến vô cùng .

Có vẻ lưỡng lự một lúc tôi gật đầu đồng ý , ngay lập tức Mã Nhã Khiêm nhăn nhăn , nhở nhở kéo tôi ra sân trường .

Sau khi hết tan học , tôi cùng mấy anh chàng trong lớp , trong đó có Mã Nhã Khiêm chơi bóng rổ , cũng gọi là luyện tập trước ngày thi đấu .

Thời tiết tuy là lạnh , lại thêm bộ thể thao đích thị là quần áo mùa hè đương nhiên có hơi lạnh .
Thế nhưng chỉ khởi động chút xíu ngay lập tức liền nóng lên , mồ hôi nhễ nhại lại còn thấy hưng phấn .

Cả đám chơi hăng say lắm , chẳng để ý mấy thời gian . Khi đó cũng đã muộn liền giục nhau ra về , thế là tôi cũng khoác balo cùng Mã Nhã Khiêm ra về .

Chúng tôi nhà chẳng hề gần nhau , đường cũng chả tiện lên sau khi ra ra đến cổng trường , cậu ta chào tôi , tôi cũng chào cậu ta một tiếng , đường ai lấy đi rẽ hai ngả .

Tôi tưởng mình hoa mắt , có hoa mắt đâu nhỉ ?
Mạc Uyên đứng trước cổng trường , chẳng hiểu đứng đó bao lâu rồi chứ .

Cậu chơi bóng xong rồi hả ?

Tôi ngạc nhiên , đưa ánh mắt dò xét về phía cô ấy , đúng là chỉ có Mạc Uyên mới luôn đối sử với tôi như vậy . Thật là tôi lại chẳng để tâm , coi cô ấy như chiến hữu mà thôi .

Sao cậu còn ở đây ? Chưa về sao ?

Chưa , đợi cậu .

Bao nhiêu cái gọi là giận hờn hay ấm ức mà theo như tôi suy đoán giờ đây đã biến đi đâu mất rồi , con gái đúng là kì lạ .

Vừa đi vừa nhát một nói chuyện , cô ấy luôn ít nói hơn tôi , tốc độ nói cũng chậm hơn tôi , lại có thể nhẫn nhịn mọi thứ thuộc về tôi . Cứ thế theo sau tôi không nói câu gì . Tôi liền kể cô ấy nghe chuyện bóng rổ , rồi quay đi quay lại quay trở về đề tài thi cử .

" Môn toán cậu bao nhiêu điểm ? "

" Bốn mươi bảy . "

" A....... vậy còn môn văn ? "

" Bảy mươi ba . "

" Không quá tệ , môn hoá thì sao ? "

" Bốn mươi ba điểm , không thể hơn . "

Hả ? Bốn mươi ba điểm thôi sao . Mạc Uyên ơi là Mạc Uyên cậu định tiến vào tương lai như thế nào với số điểm này đây , thật là mất mặt quá đi .

Trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi , lại như vừa đổ thêm chút dầu nguội , có thể chưa bùng cháy , vì vốn đầu óc củ Mạc Uyên cũng khá đơn giản . Cô ấy không hỏi thêm kết quả môn nào nữa , lặng lẽ cúi đầu đi tiếp .

Tôi cũng chẳng phải hiền lành gì , chỉ là giữ ở mức độ vừa phải . Thấy Mạc Uyên hỏi gì về tôi thế là tôi lại nói tiếp .

" Cậu không muốn biết kết quả của tôi sao ? "

Cô ấy lạnh nhạt . " Không cần hỏi cũng biết là cao hơn tôi rồi . "

Đối với Mạc Uyên có lẽ kết quả dù cho có tụt thêm mấy hạng cô ấy cũng chẳng lo lắng hay nghiêm trọng đến mất ăn mất ngủ , chỉ khi nào co Trương mắng mỏ thì cái mặt lại cụp xuống như chú cún , à như con Mun nhà tôi lúc mệt mỏi .

Thứ làm cô ấy buồn nhất , thê lương nhất lại chính là mấy cái đĩa game bị dì Mạc Linh ném vào xọt rác , mấy món quà vặt bỗng nhiên mất tích trong ngăn bàn hoặc ai đó cướp mất .

Tôi biết là cô ấy xấu hổ , nhưng tôi vẫn cố tình trọc vào điểm đen của đối phương , giống như trọc vào đúng niềm kiêu hãnh của người đó .

Về gần đến nhà Mạc Uyên bước nhanh hơn , tiến lên phía trước bước song song với tôi , miệng lí nhí hỏi .

" Vậy điểm kiểm tra của cậu là bao nhiêu ? "

" Toán tám bảy , văn bảy ba , anh tám chín còn hoá thì ....

Thì sao ?

" Điểm tối đa . "

Mạc Uyên gật gật , ánh mắt lé tránh , đúng là niềm kiêu hãnh bị vùi dập ngay giây phút đó , giây phút chìm sâu xuống bùn đen .

Tôi liền nói tiếp . " Sao nào , tôi nhớ có người nói rằng sẽ không để tôi phải khinh bỉ và thất vọng , xem ra . "

Chiệp . chiệp ..... Tôi chậc lưỡi chế nhạo .

" Cậu thôi đi , đừng có mà chế nhạo tôi . "

" Cậu đúng là cao siêu , đầu óc chắc cũng bằng Hào Dương đấy nhỉ ? "

Hào Du Du .........

Lúc đó tôi đã đi cách xa Mạc Uyên cả một mét , còn cô ấy lầm lũi , cúi đầu bước vào trong sân khu tập thể . Tôi về đến cửa nhà cũng là lúc cô ấy đứng trong sân khu tập thể chửi rủa tôi .

" Cậu cùng cái môn hoá học của cậu đi chết đi , cái gì mà luật cân bằng , cái gì mà lực hấp dẫn chứ ...... Cậu về với hành tinh của cậu đi , đừng ở trái đất mà sỉ nhục những sinh vật bé nhỏ như tụi tôi nữa . " Tức quá mà đang nói đến môn hoá lại thành ra môn lý đúng là Mạc Uyên mà .

Buổi tối vì đã thi giữa kì xong vậy lên tôi vô cùng rảnh rỗi , một mình nghiếm ngấu cuốn sách đến tận khi mẹ tôi gọi to bên ngoài .

" Du Du , sang nhà dì Linh gọi em về . "

Theo sau đó mẹ tôi còn lẩm bẩm " Giờ này còn chưa tự giác về , cứ bám hoài nhà người ta như nhà mình vậy , thằng bé này . "

Ba tôi thêm lời " Em xem thế nào để ý thằng Hào Dương , anh là anh thấy nó mải chơi lắm đấy . "

" Thì nó chỉ loanh quanh bên nhà chị Linh thôi chứ có đi đâu đâu , với lại thằng bé có sao nhãng việc học hành đâu , vẫn tốt mà . "

" Em cứ bênh con , không thể chủ quan được . "

Đấy đấy , cả mẹ và bố đều biết là Hào Dương dính lấy nhà dì Linh không dời vào lúc ở nhà . Thêm nữa , cuối tuần còn ăn trực bên nhà người ta , cứ như thể đấy mới là nhà nó còn đây là nơi trú ngụ những ngày đi học vậy .

Tôi lại nghĩ tại sao Hào Dương không sang ở quách luôn bên nhà Mạc Uyên đi , làm em trai của Mạc Uyên cũng được vì dù sao nhà dì Linh cũng ít người .
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi , tôi đâu dám nói ta mấy cái suy nghĩ trẻ con đến vậy . Dù sao nó cũng là em trai của tôi cơ mà , chả nhẽ tình cảm chẲng thể bằng một con mèo hay sao ?

Tôi sang nhà Mạc Uyên , lại thấy Hào Dương đang ngồi luyên thuyên kể chuyện ở trường cho Mạc Uyên và dì Linh nghe , rồi cũng thắc mắc trong lòng . Tại sao mà tôi thì không ưa lắm cái thằng em trai hay gào mồm ăn vạ này mà Mạc Uyên lại có thể ngồi chơi với nó cả tối , lại còn có thể luyên thuyên với nó đủ thứ chuyện . Phải chăng nó và Mạc Uyên ở cùng hành tinh , khác với hành tinh của tôi hay sao ?

Tôi chào dì Linh rồi cất giọng đàn anh gọi Hào Dương về , thằng bé vẫn đang dang dở câu chuyện lên có chút tiếc nuối . Rồi cũng dặn dò lại với Mạc Uyên .

" Mai em qua em sẽ kể nốt nhé , xong chị cho em ý kiến . Giờ em về đây , chào chị Mạc Uyên , chào dì Mạc Linh con về . "

Sao nó lại có thể ngoan ngoãn đến thế , hay là chỉ với tôi nó mới ngỗ nghịch . Không thể ngờ được rằng nó lại giống như đứa em trai ngoan ngoãn nhà họ Mạc chứ không phải con cái nhà họ Hào chúng tôi .

Chào dì Linh tôi ra về , còn cố liếc xem thái độ của Mạc Uyên , xem cô ấy đang như thế nào . Chẳng hiểu sao cô ấy lại quay mặt đi , không thèm nhìn tôi lấy một cái .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro