Mạc Uyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi là Mạc Uyên . Họ Mạc tên một chữ Uyên .

Nói đến tôi chẳng có gì đặc sắc , chỉ là một cô gái vô cùng vô cùng bình thường . Nhan sắc bình thường , gia cảnh bình thường , học hành lại càng bình thường nốt . 

Được cái tính tình hiền lành , hoà đồng hơn nữa lại thích giúp đỡ người khác mặc dù cũng có lúc nằm ngài khả năng . Mẹ tôi thường nói tôi lên quản mình tốt rồi mới có thể quản chuyện người khác , nếu không người ta sẽ nói lo chuyện bao đồng không kết quả .

Năm nay tôi mười sáu tuổi , là học sinh của trường cấp ba Đông Đô . Tôi học cùng lớp với Hào Du Du , lại còn là bạn thanh mai chúc mã với cậu ta nữa . Đúng là thứ tình bạn đến chết cũng chẳng thể nào quên .

Ở trường tôi luôn thích tham gia mấy cái phong trào tình nguyện , mấy cái hoạt động tập thể và cả mấy cái trò mà bọn tiểu quỷ thứ ba đám học sinh chúng tôi thường làm ( A dua theo thôi chứ không đầu trò )

Học hành thì lẹt đẹt , lớp có  58 bạn tôi đứng thứ 38 .  Không dốt đặc thì cũng là thứ hạng chẳng ra gì , chỉ hơn mấy đứa cắn cỏ cả buổi không ra nổi một chữ mà thôi , tôi thở dài ngao ngán .

" Mạc Uyên , tuần này thành tích của em không những không lên mà còn tụt xuống là sao ? Em giải thích cho tôi . "

Đấy cô chủ nhiệm Trương Di luôn lấy tôi làm tấm gương bêu xấu , mặc dù có những hai mươi bạn thành tích còn sau tôi . Tôi như thứ sao chổi , xuất hiện là đem lại một màu đen tối cho tập thể vậy , tôi là đứa vậy sao ?
Oa oa oa ! Thật là bất hạnh cho tôi , đứa con gái chẳng có gì ngoài một tấm lòng nhiệt huyết .

Đấy là ở trường .
Còn ở nhà .

Tôi thích chơi game , bất kể trò cũ mới gì tôi đều thích . Có trò mới cái là tôi rình rình gom tiền mua liền , bất chấp mẹ tôi càu nhàu cả ngày lẫn đêm .
Hơn nữa tôi lại thích các nhân vật hoạt hình , vô cùng thích . Tôi có thể vẽ được tất cả những nhân vật hoạt hình đơn giản mà tôi thường xuyên xem trên truyện tranh , trên tivi .

Chỉ có một người luôn đồng cảm với tôi , đó chính là Hào Dương cậu bé em của Hào Du Du , cũng là hàng xóm sát nhà của tôi .

Hào Dương là học sinh cấp một , độ dễ thương luôn ăn đứt Hào Du Du , lại thêm tính tình hoạt bát , đáng yêu . Còn Hào Du Du , có lúc tưởng như dễ gần mà có lúc lại thấy vô cùng quái đản , chỉ muốn ném cậu ta xuống biển sâu làm mồi cho cá mập .

Hu hu ! Ấy thế mà chỉ nhìn lại cái mặt lạnh lùng ấy , thêm độ căng tràn sức sống bởi thứ nước da trắng hơn con gái ấy , tôi lại nhụt chí , nhắm mắt cho qua rồi như u mê bởi thứ sắc đẹp mơ hồ đó . Thứ con gái mê muội mà , tỉnh ngộ đi Mạc Uyên ơi là Mạc Uyên .

Nói đến hoàn cảnh gia đình .
Tôi là con một , đứa con gái chỉ có mẹ không có cha . Cha tôi là ai tôi không biết , chỉ có một điều là tôi đã vô tình thấy được tấm ảnh của một người đàn ông trong túi đồ bí mật của mẹ tôi đặt trong tủ . Tôi nghĩ đó là cha tôi .

Mẹ con tôi sống tại căn nhà trong khu tập thể hai mươi tư căn nhà liền kề nhau trong khu phố Tiểu Đông .
Tuy là có hai mẹ con nhưng mẹ tôi vốn là người phụ nữ hoạt bát , biết tính toán lên chẳng cam chịu cảnh khổ sở xoay soắt .
Lúc còn là công nhân mẹ tôi cũng đã tìm thêm cách buôn bán , kiếm thêm thu nhập . Bây giờ mẹ tôi về nghỉ không làm ở xí nghiệp nữa thì xoay hẳn sang buôn bán , và còn mua luôn một quầy hàng tại chợ bên phố Tam Đông .
Buôn bán ngày một khấm khá , lại lo cho có một mình tôi lên cũng dư giả tiền bạc , thế là mẹ luôn chiều theo sở thích của tôi .

Năm lên lớp sáu , cả lớp tôi ngoài chừ Chử Tình Niên ra thì chưa ai có di động cả . Ấy thế mà mẹ tôi đã sắm ngay cho tôi một chiếc di động đen trắng , như vậy thôi đã oai lắm rồi .

Cả lớp luôn nhìn tôi bằng con mắt ngưỡng mộ , thèm khát . Có đứa cả ngày theo sau nịnh nọt , còn có đứa nguyện làm đệ tử theo sau lấy nước , mua đồ ăn vặt giúp tôi ý chứ , nghĩ lại thấy mình cũng giống đại ca ra phết .

Nhà tôi cách trường khoảng ba cây số , qua hết khu phố Nhị Đông là đến .

Trường cấp ba Đông Đô là một ngôi trường bình thường nhưng tôi lại thích học ở đó , tại sao ư ? Đơn giản vì nó gần nhà , không phải ở lại trường , hơn nữa tôi có một bí mật bắt đầu từ cuối năm cấp hai .
Tôi thích bên cạnh bạn học Hào Du Du , chỉ cần bên cạnh nói mấy câu chuyện lãng xẹt , nhạt nhẽo , và thêm vài miếng bò cay zai zai là thấy vui lắm rồi .

Cậu lại chơi game đó hả ?

Hào Du Du đứng ngoài cửa , hai tay khoanh lại nhìn vào trong nhà thấy tôi đang chơi trò gấu trúc cứu con với Hào Dương , cậu ta mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó khó coi như vậy đó .

Tôi chẳng quan tâm , tay vẫn thoăn thoắt bấm bốn nút nhỏ trên chiếc điều khiển game . Lại thêm thằng bé Hào Dương nữa , ăn ý với tôi vô cùng lên độ ham chơi càng tăng cao .

" Ừ , game này mới ra hay lắm . "

" Hay cái con khỉ , chỉ có trẻ con mới chơi loại game này . Đúng là đầu óc bã đậu , không cải thiện nổi . "

" Cậu nói ai đầu óc bã đậu . " Tôi gân mặt lên cãi lại .

" Cậu chứ còn ai , chẳng nhẽ là tôi chắc . "

Hư ! Cậu ta nói tôi là đồ bã đậu , chẳng phải còn có một người nữa ở đây hay sao ? Đúng là máu mủ ruột già sao thể nói em cậu ta , tức là nói mình .

Tôi lập tức đuổi Hào Du Du về .
" Cậu về đi , thứ đầu óc bã đậu như tôi không tiếp nổi cậu đâu . "

" Hây , tôi cũng chẳng thèm nói chuyện cả cậu . Tôi qua là để gọi thẳng tiểu yêu này về . "

Nói xong với tôi Hào Du Du liền quay sang Hào Dương quát lớn .

" Mau về ngay , mẹ đang tìm mày đấy . "

Hào Dương ngay lập tức đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Hào Du Du , thằng bé học nhanh thật . Cái ánh mắt ấy là của tôi luôn dùng với Hào Du Du , ấy vậy mà thằng bé học lỏm nhanh hơn và còn đáng sợ hơn cả thầy dạy là tôi đây .

" Mày còn dám nhìn anh mày như thế à ? Nhanh đi về . "

Nói rồi Hào Du Du bước vào , một tay tóm lấy cái điều khiển trên tay Hào Dương , dứt khoát dựt ra rồi đặt xuống bàn , tay kia tóm lấy cánh tay yếu ớt của thằng bé , kéo đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro