Hào Du Du .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Ở khu phố Tiểu Đông , trong một dãy nhà tập thể bao gồm hai mươi tư căn nhà san sát nằm cạnh nhau .
Nói là khu tập thể là bởi vì tất cả mọi người ở đây trước kia hoặc bây giờ đều là công nhân của xí nghiệp bao cấp nhà máy nước , một xí nghiệp sập sệ hết thời .

Lúc còn bé tôi luôn ghen tị với đám bạn học cùng lớp , chúng nó đều vô cùng tự hào về ba mẹ mình . Có đứa ba làm bác sĩ mẹ làm giáo viên , có đứa ba mẹ đều là giáo sư nhưng lại rất giàu , còn có đứa ba đi công tác cả tháng về đến nhà không đem theo thứ gì ngoài tiền cho vợ con , đúng là nghĩ thôi cũng thấy  ngưỡng mộ chúng nó rồi .  
Rồi cứ cái hoài niệm đó cho đến năm lên cấp hai lâu dần tôi không còn để ý đến nó nữa , thay vào đó tôi lại có những câu chuyện đáng để quan tâm hơn .

Tôi là Hào Du Du ,  mười sáu  tuổi .
Là học sinh  của trường cấp ba Đông Đô , sở thích là nghe nhạc , học môn hoá và yêu động vật nữa .
Nghe thì có vẻ hơi hướng nhẹ nhàng bởi tính cách của tôi cũng luôn nhẹ nhàng , không ưa quá mạnh bạo , nhất là bạo lực lại càng không .

Tôi học thì cũng tàm tạm , lớp có 58 học sinh thì tôi đứng trong tốp mười , không quá giỏi nhưng cũng gọi là được . Hơn nữa tôi thường đặt trọng tâm vào mấy môn tôi thích thế lên mấy môn học thuộc lòng như văn hay sử tôi đều lơ là mà bỏ qua , đâm ra thành tích cũng kéo xuống một bậc đáng kể .

Ở trường tôi luôn là một thằng con trai điềm đạm , không quá tăng động . Khi cần nói thì đương nhiên là phải nói , nói đúng trọng tâm , đúng lý và đúng ý mọi người thế nhưng khi tôi đã im lặng thì thôi đi , đừng ai làm phiền , khi ấy tôi lại luôn tỏ ra kì lạ , lại tưởng rằng khinh người . Mọi người thường gọi tôi là nam thần kinh .

Bạn biết vì sao không ?

Tôi đẹp trai , phải nói là trời cho tôi một tướng mạo hơn người . Gương mặt nam thần tượng , baby , lạnh lùng mà lại toát lên vẻ khí chất . Tôi không cười thì thôi chứ chỉ cần nhếch môi cười lên một cái là con gái trường Đông Đô cứ gọi là đổ rạp hết trong sân trường .

Đấy là ở trường .
Còn ở nhà thì ......

Ở nhà tôi thường chôn chân trong phòng một mình nghe nhạc , rồi lại một mình chơi đùa với chú mèo nhỏ đáng yêu của tôi , tôi gọi nó là Mun vì toàn thân nó có độc một màu đen nhánh .
Thằng em tôi , nó ghét con mun lắm , ngày nào cũng lườm nghuýt đến vài chục bận , chưa kể lúc tôi không có nhà nó còn đánh trộm  con mun nữa chứ . Đúng là thứ vũ phu mà . 

Hào Dương em thích chết hả ? Tại sao em lại bắt nạt con Mun ?

Em bắt nạt hồi nào ?

Thằng em tôi gào mồm lên cãi lại tôi như thế đấy , dõ dàng vừa về đến nhà tôi liền nhìn thấy nó củng đầu con Mun một cái , ấy vậy mà chối bay chối biến . Tôi cũng chẳng vừa bước tới , mặt đằng đằng sát khí . Chưa kịp làm gì thì Hào Dương đã lại gào mồm lên .

Mẹ ơi anh bắt nạt con , anh đánh con .

Thế là tôi lại bị một trận mắng tơi bời hoa lá của mẹ tôi ,  cứ thế Hào Dương vênh mặt lên rồi lè lưỡi trọc tôi thêm tức .

Đấy là lúc chẳng ưa nhau thôi nhé , còn những lúc tình cảm anh em đi lên lại vô cùng thắm thiết . Có que kem còn mút chung , cái bánh cũng bẻ đôi và còn có những lúc tôi giảng bài tập cho nó , nó liền chăm chú nhìn sách , nhìn bài tập rồi lại nhìn tôi nói .
Tôi lại có thể tưởng tượng ra là nó đang nghĩ đến " Sao lại có một người anh trai vừa đẹp trai , lại vừa học giỏi . Đúng là Hào Du Du đây mà . "

Một lát sau nó ngủ khèo ra rất nhanh , chả kịp khiển trách . Tôi vội bế nó lên giường rồi đắp chăn cẩn thận , sau đó gấp sách vở của nó lại . Bỗng nhiên tôi phát hiện ra một bí mật .

Đúng là máu mủ đây mà . Chỉ có em trai là tốt với ông anh nam thần kinh này nhất mà thôi .
Tôi đoán không sai .
Nó vẽ một khuôn mặt điển trai , nụ cười phóng khoáng lại thêm một đôi mắt long lanh , đích thị là tôi rồi . Tuy rằng nét vẽ chưa được chuyên nghiệp , hơi nghệch ngoạc một chút , thế nhưng so với đám trẻ cùng tuổi nó là thiên tài rồi .

Hào Dương đi học là tôi đưa đi , mẹ tôi ở nhà cả ngày bận bịu bên cửa hàng không có thời gian , ba tôi lại đi làm sớm lẽ dĩ nhiên ông em không thể đi một mình .

Việc ăn uống cũng vậy , tôi nấu ăn cho hai anh em , ăn uống , rửa dọn là tôi , rồi việc quán xuyến , đốc thúc nó học hành cũng là tôi ấy vậy mà .

Nó quả là dở mặt như bàn tay , đúng là thứ con nít không biết điều .

Hào Dương tính tình hoạt bát , lại hay thích mấy trò chơi tăng động . Thêm nữa mấy trò game cũ , mới gì nó đều thích cả . Mà mấy trò game đấy bên nhà cô hàng xóm lại không thiếu , có đủ cả mới đau chứ .

Thằng bé ngoài lúc đi học , khi về đến nhà là chạy tót sang nhà cô hàng xóm , ăn trực nằm lì ở bên đấy không chịu về , đúng là không biết xấu hổ . Tôi có sang gọi nó năm lần bảy lượt nó cũng chẳng về , đã thế lại còn vác cả sách sang đấy để học bài .
Không thể để như thế được , phải chỉnh đốn lại .

" Hào Dương , em có về ngay không hả ? "

" Em không về , về nhà chán chết đi được . Ở đây vui hơn . "

" Em mà không về anh mách mẹ đánh đòn em đấy nhé , lúc đấy đừng có nói là anh không nhắc trước . "

Kệ anh , lêu lêu .

Tôi mách mẹ thật sự . nhưng mẹ chẳng ủng hộ tôi mà lại còn quay ra khiển trách .

" Con xem con suốt ngày tranh đua với em , không dạy dỗ em nó để nó phải vác sách vở sang nhờ Mạc Uyên , mẹ thật thất vọng về con . "

Đấy đấy , không biết nó nói cái gì với mẹ mà mẹ lại lỡ nói tôi như thế , nghe đúng như kiểu tôi vô tâm với nó lắm . Nghĩ thật đáng thương , chẳng hiểu giữa hai thằng tôi có còn là con của mẹ tôi đẻ ra nữa hay không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro