Untitled Part 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Ánh trăng bị nghiền nát

Kỳ Thiện đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cái bóng của chính mình phản chiếu trên cửa kính. Trong phòng cô không có bàn trang điểm, thậm chí ngay cả một tấm gương cũng không. Chẳng lẽ thật sự giống như lời dì Gia Nam nói, với tư cách là một cô gái, cô quá mức chây lười đối với chuyện ăn mặc sửa soạn?

Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định đã đến nhà cậu của Kỳ Thiện. Tối hôm qua, Thẩm Hiểu Tinh lại hỏi con gái thêm lần nữa rốt cuộc là có muốn đi cùng không, Kỳ Thiện ngập ngừng chưa trả lời ngay. Sáng ngày hôm sau, Kỳ Thiện phát hiện bố mẹ đã đi rồi, bọn họ không gọi cô.

Buổi sáng Kỳ Thiện và dì Gia Nam đi mua đồ dùng cần thiết cho bữa tiệc sinh nhật, không biết Chu Toản đã chạy đi đằng nào. Vừa ăn xong cơm trưa, dì Gia Nam liền giục Kỳ Thiện về nhà tắm rửa sửa soạn, chốc nữa các bạn trong lớp sẽ đến.

Sau khi học xong tiểu học, đây là lần đầu tiên bọn họ tổ chức sinh nhật mà có sự xuất hiện của các bạn cùng trang lứa, đại đa số đều là bạn cùng lớp. Lần này bất kể là ý muốn của ai, thì chuyện Chu Toản và Kỳ Thiện là hàng xóm và có quan hệ thế giao đã không thể nào giấu giếm được nữa. Kỳ Thiện mặc bộ váy liền mà hôm qua dì Gia Nam cứ nằng nặc đòi mua cho cô, màu xanh đậm, được làm từ vải lanh, phần ngực váy cắt may vừa phải, làn váy hơi phồng, lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn, đoan trang lại không mất đi sự hoạt bát của thiếu nữ. Theo cách nói của Phùng Gia Nam, ăn mặc như thế này sẽ làm nổi bật thân hình yểu điệu và làn da trắng muốt của Kỳ Thiện.

Kỳ Thiện gỡ mái tóc đuôi ngựa xuống, dùng lược chải xuôi mái tóc thẳng dài đến vai. Cùng một dáng người dong dỏng cao, cùng một mái tóc dài ngang nhau, nhưng tại sao ở trên người Chu Yến Đình lại đẹp đẽ sinh động đến thế, còn bản thân mình cớ sao lại giống một cuốn từ điển thế này? Cô cầm một lọn tóc tết chúng lại, rồi nhìn vào tấm kính thủy tinh cắn cắn môi, thử nhếch nhếch khóe miệng. Đúng rồi, ánh mắt phải linh hoạt hơn một chút, liếc xéo, chuyên chú mà nóng bỏng, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời, giống như đôi mắt dưới đầm nước sâu... Cô không tự chủ được bắt chước Chu Yến Đình, thần thái của một cô gái mà cô không mấy thân thuộc. Kỳ Thiện ý thức được điểm này, bỗng nhiên có vài phần bi ai, nhưng cuối cùng lại thành thật với chính bản thân mình: Cô đố kỵ với Chu Yến Đình, đố kỵ với vẻ đẹp không cố kỵ của cô ấy, đố kỵ... với hình ảnh của cô ấy lưu lại trong mắt Chu Toản.

Là một nửa chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay, Kỳ Thiện cũng mời mấy người bạn khá thân thiết với mình, trong đó có bạn cùng bàn của cô Tạ Dĩnh Dĩnh, và Trình Hân người cùng phụ trách bộ môn tiếng Anh với cô nàng. Sáng nay bọn họ mới biết mình được mời đến tham dự bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 của Kỳ Thiện và Chu Toản, cứ tưởng hai người bọn họ đại bác bắn mười tám ngày chưa tới thế mà lại là bạn từ thuở nhỏ, phát hiện này khiến hai cô gái cảm thấy vừa cổ quái vừa hưng phấn.

Trong phòng khách nhà Chu Toản, bọn Mạc Hiểu Quân và mấy tên con trai đã đến rồi, đương nhiên, còn có cả Chu Yến Đình mà Kỳ Thiện chỉ cần liếc qua là thấy. Càng châm chọc hơn là, hôm nay hiếm lắm Kỳ Thiện mới ăn vận trang điểm một phen, thế mà Chu Yến Đình lần đầu tiên xuất hiện tại nhà Chu Toản lại ăn mặc khác hẳn với phong thái kiều diễm thường ngày của cô ấy, chỉ mặc áo sơ mi ca rô phối với quần jean, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng, đơn giản mộc mạc cứ như một người khác vậy.

"Kỳ Thiện, trước đây tớ không biết eo cậu lại nhỏ thế đấy." Tạ Dĩnh Dĩnh cố ý cười hì hì nhéo vào eo của Kỳ Thiện.

Trình Hân cũng đáp: "Đúng thế, hôm nay Kỳ Thiện nom chẳng giống ủy viên học tập, giống y như ủy viên văn nghệ á!"

Mạc Hiểu Quân thu lại biểu tình kinh ngạc sau khi nhìn thấy Kỳ Thiện, ôm vai Chu Toản, hâm mộ bảo: "Hèn gì cậu chơi bời kiểu đấy, mà bài tập chả bao giờ thiếu, thì ra là có vũ khí bí mật giấu trong nhà."

"Nói cho rõ ràng." Chu Toản cười mắng đáp: "Cô ấy sống ở kế bên nhà tôi."

Chu Khởi Tú và Phùng Gia Nam cùng nhau xuất hiện đón tiếp bạn của Chu Toản, dẫn đến sự ngưỡng mộ của đám thiếu nam thiếu nữ.

"Chu Toản, bố cậu đẹp trai thiệt đó, mẹ cậu cũng trẻ quá đi thôi."

Phùng Gia Nam mỉm cười tao nhã mà thân thiết, Chu Khởi Tú khoác tay lên vai vợ mình, vẻ mặt cưng chiều. Khiến người ta làm thế nào cũng không nhìn ra được, vừa nửa tiếng trước, bọn họ mới tiến hành phân chia tài chính ở trên lầu. Chu Khởi Tú đã thỏa hiệp ký tên theo như ý nguyện của Phùng Gia Nam, lúc ông đưa bút máy cho Phùng Gia Nam, bà kìm nén sự chán ghét, cẩn thận né tránh tất cả sự tiếp xúc thân thể với ông.

Chu Yến Đình quy củ gọi một tiếng: "Cháu chào chú, dì."

Phùng Gia Nam lướt qua đánh giá cô nàng, ý cười không đổi, đáp: "Các con đừng khách sáo nha. Hôm nay là sinh nhật của A Toản, cũng coi như chúc mừng cùng Kỳ Thiện. Dì không biết người trẻ tuổi các con thích gì, đều là Tiểu Thiện giúp dì sắp xếp. Các con đều là bạn học thân thiết, cứ chơi thoải mái nha."

Chu Khởi Tú áy náy nói bản thân hôm nay có cuộc họp quan trọng. Trước khi đi nói cho bọn họ biết địa điểm đặt bàn vào buổi tối, tới lúc đó mọi người đi thẳng đến đó là được, không có trưởng bối ở đó, mọi người sẽ được tự nhiên hơn.

Tạ Dĩnh Dĩnh nói: "Chu Toản, bố mẹ cậu thật sáng suốt. Hèn gì lá gan của cậu lớn thế."

Chu Toản cười cười, nhưng không đáp lời.

Phùng Gia Nam ôn tồn đáp: "Con là Tạ Dĩnh Dĩnh, bạn cùng bàn với Tiểu Thiện đúng không... Trình Hân, dì đã gặp rồi, lần trước dì đến trường đón Tiểu Thiện, lúc ấy bọn con đang đi cùng nhau."

"Đúng vậy, con chào dì. Lần trước con còn tưởng dì là mẹ của Kỳ Thiện". Trình Hân vội vã tiếp lời.

"Bố mẹ Tiểu Thiện hôm nay có việc, nên giao cho dì lo liệu. Thật ra hai nhà bọn dì thân thiết như người nhà, bình thường cũng không phân biệt nhà anh nhà tôi." Phùng Gia Nam làm như lúc này mới nhìn thấy Chu Yến Đình ngồi bên cạnh các cô gái, thân thiết hỏi: "Cô bé này cũng là bạn của Tiểu Thiện nhỉ?"

"Cậu ấy là do con mời đến." Chu Toản mỉm cười đáp, "Cậu ấy là Chu Yến Đình, là bạn của con."

"À... Con là cô gái luyện tạp kỹ rất giỏi mà Chu Toản từng nhắc đến." Phùng Gia Nam giật mình, ngừng một chút rồi nói, "A Toản thường hay tò mò với những người và sự việc mới mẻ, điểm này giống dì. Dì nghe nói con đã đạt được rất nhiều giải thưởng, nhất định là không dễ dàng nhỉ, tuổi nhỏ như thế đã phải bôn ba bên ngoài. Đáng tiếc nhà dì không đủ rộng, nếu không quả thật là muốn con bộc lộ chút tài năng."

"Mẹ..." Trong giọng nói của Chu Toản lộ chút không kiên nhẫn và cảnh cáo.

Chu Yến Đình cúi đầu cười cười, phòng khách nhà bọn họ rộng lớn vô cùng, đáng tiếc hôm nay cô ấy đến không phải để "biểu diễn xiếc ảo thuật". Bèn đáp, "Ngại quá, dì à, con đang còn bị thương, đã rất lâu không luyện tập rồi."

"Phải không?" Phùng Gia Nam nghe vậy thì kinh ngạc, bèn an ủi nói: "Không sao đâu, con xinh đẹp như thế, làm gì mà chẳng được?"

"Ôi, dì Gia Nam, không phải là dì có hẹn đi spa sao? Sắp đến giờ rồi kìa." Kỳ Thiện cũng có chút đứng ngồi không yên, cô có một tật xấu, nhìn thấy người khác rơi vào cảnh khó xử, thì bản thân mình dường như cũng cảm thấy khó xử thay, ngay cả lập trường vốn đã xác định cũng chẳng thể giữ vững được nữa. Cô nửa đùa nửa thật nói với Phùng Gia Nam, "Chú A Tú cũng biết người lớn không có mặt ở đây thì bọn con mới thoải mái được kìa dì."

"Được, được, được."

"Đến con cũng đuổi dì." Phùng Gia Nam bất đắc dĩ đứng lên, lại nói vài câu đại khái như "Các con chơi vui vẻ", "Buổi tối đừng quên đi ăn cơm", rồi mới đeo túi xách ra cửa.

Phùng Gia Nam vừa lái xe đi khỏi, Mạc Hiểu Quân vội vỗ vào ngực Chu Toản nói: "Mẹ cậu ở công ty 80% là làm lãnh đạo đúng không?"

Tạ Dĩnh Dĩnh cũng nói: "Kỳ Thiện, quan hệ của cậu và mẹ Chu Toản tốt thật đó, dì ấy nhất định rất quý cậu." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô nàng lướt về phía Chu Yến Đình đang yên lặng.

Sự mất tự nhiên trong lòng Kỳ Thiện vẫn chưa biến mất, hàm hồ đáp: "Cũng không phải đâu, chẳng qua là quen biết đã lâu. Chứ dì ấy đối với ai cũng tốt như vậy cả."

Chu Toản làm như không quan tâm đến bọn họ đang nói gì, anh bóc quả quýt, kiên nhẫn tách sợi gân màu trắng trên quả quýt ra. Muốn lột sợi gân này thật sạch sẽ, lớp vỏ mỏng trên múi quýt không hề bị rách ra, điều này cần phải có kỹ năng mới được, lực tay không được quá nhẹ cũng không được quá nặng. Bố mẹ Kỳ Thiện thường quở trách cô, nói rằng sợi gân màu trắng trên quả quýt là nơi có nhiều chất dinh dưỡng nhất. Nhưng mỗi khi Chu Toản chọc cho cô nổi giận xong lại bóc quả quýt thành như vậy để dỗ dành cô.

Kỳ Thiện đã từng nghĩ, đôi tay từng bóc vô số quả quýt cho cô lẽ nào sẽ có một ngày phục vụ cho người con gái khác. Nếu như nhất định phải là như thế, cô cũng ích kỷ cầu mong rằng anh đừng bóc sạch như thế, lười biếng một chút cũng tốt.

Động tác của Chu Toản thành thục, lát sau đưa trái quýt đã bóc sạch sẽ bóng loáng như em bé mới sinh cho Chu Yến Đình đang ngồi cách anh không xa. Kỳ Thiện im lặng cúi đầu, Tạ Dĩnh Dĩnh, Trình Hân thì đang nói chuyện rôm rả.

"Quả quýt đang yên đang lành, tại sao phải làm như vậy?" Chu Yến Đình lộ vẻ cảm kích, nhưng lại không hiểu được, "Ăn cái lớp bên ngoài đó mới tốt cho sức khỏe, cậu không thích à?"

Chu Toản giơ quả quýt đó lên xem, nói: "Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, không ăn thì thôi, dù sao thì cũng chua loét, không thích hợp với cậu."

Anh nói xong bèn ném quả quýt đã lột vỏ xong vào thùng rác. Thật ra Chu Yến Đình chỉ hiếu kỳ, ngoài miệng chỉ nói vài câu chứ không phải có ý định từ chối, nhìn thấy như vậy có chút đau lòng, nhưng lại không tiện nói gì nữa.

Không có người lớn ở đây, đại đa số đều là thanh niên mới lớn, rất nhanh liền có người không ngồi im được nữa. Mạc Hiểu Quân và một nam sinh khác nói chỉ ăn uống chẳng có gì thú vị, chi bằng mọi người cùng nhau chơi trò "sát nhân". Bọn Tạ Dĩnh Dĩnh cũng gia nhập, mọi người ngồi vây quanh bàn trà, không bao lâu, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười đùa. Rất nhanh trời đã chập tối, cả đám người lại chuyển căn cứ chiến đấu đến nhà hàng mà bố mẹ Chu Toản đã đặt sẵn, lúc dùng tiệc thì mấy người thường chơi bóng với Chu Toản cũng đến, thêm cả đám người trong tổ mô hình máy bay, ồn ào náo nhiệt ngồi đầy bàn.

Bấy giờ thần sắc của Chu Toản trông có vẻ không tệ. Rượu trắng bị bố mẹ anh hạ lệnh cấm, bia thì bọn họ không nói, cho nên liền gọi lên mười mấy chai.

Lúc Chu Toản gọi phục vụ mang bia lên lần thứ hai, Kỳ Thiện phát hiện mặt anh đã đỏ lắm rồi, sợ chút nữa về nhà khiến mẹ anh không vui, lúng ta lúng túng nhắc nhở một câu: "Đủ rồi đó... uống nhiều quá không tốt đâu."

Chu Toản chẳng nói năng gì, Chu Yến Đình lại lấy chai bia còn dư cuối cùng trước mặt anh đổ vào ly, cười với Kỳ Thiện, nói: "Không sao đâu, Kỳ Thiện. Cậu ấy say rồi, uống không nổi nữa, tôi uống thay cậu ấy."

Mấy nam sinh vừa nghe, làm sao có thể bỏ qua cơ hội chọc ghẹo này. Mạc Hiểu Quân trước đây từng ức hiếp Chu Yến Đình, bây giờ lại đang đau đầu với mối quan hệ mờ ám của cô ấy và Chu Toản, mượn cơ hội này liền luôn miệng khen Chu Yến Đình thú vị. Anh chàng mượn men rượu lâng lâng nói với mọi người: "Các cậu xem đi, thái độ của thanh mai trúc mã và bạn gái chính thức khác hẳn nhau, tôi đã hiểu vì sao Chu Toản lại chọn như vậy!"

Kỳ Thiện ngẩn người, may mà cô có thói quen cho dù trong lòng trời long đất lở thì ngoài miệng cũng vẫn im như thóc, nên mới không khiến người khác nhìn ra sự thất vọng của mình. Lời của Mạc Hiểu Quân quả đúng là sự thật. Hèn gì cô đã chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ duy nhất trái tim của anh thì không có được.

Chu Toản làm động tác muốn tẩn cho Mạc Hiểu Quân một trận, nửa thật nửa giả đáp: "Cậu biết cái khỉ gì!"

Mãi đến khi cắt bánh kem, Kỳ Thiện cũng không nói năng gì. Mọi người ai nấy phụ giúp cắm nến, đẩy đến trước mặt hai "thọ tinh", bảo bọn họ thổi nến cầu nguyện.

Kỳ Thiện không có thói quen trở thành tiêu điểm của mọi người, nên ngại ngùng khoát tay nói: "Để Chu Toản thổi là được. Thật ra ngày mai mới là sinh nhật của tớ."

"Đều như nhau cả thôi." Tạ Dĩnh Dĩnh đẩy vào lưng cô một cái.

Kỳ Thiện lảo đảo, vừa ngẩng đầu liền vừa vặn đối diện với ánh mắt của Chu Toản đứng đối diện. Anh đang nhìn cô. Đây là lần thứ hai trong hôm nay bọn họ có sự trao đổi qua ánh mắt với nhau. Lần trước là khi Kỳ Thiện mặc váy mới đi vào nhà Chu Toản, anh nhếch mày đánh giá, trong mắt có hơi kinh ngạc.

Anh đang đứng trước mặt cô, chỉ cách nhau vài ngọn nến đang nhảy nhót. Lúc này đây dường như Chu Toản trở về với bộ dáng quen thuộc trong trí nhớ của Kỳ Thiện, ánh mắt đang nhìn cô, có bỡn cợt, có thân thuộc, có vài phần thấu hiểu. Dường như giữa bọn họ trước giờ chưa từng xảy ra khoảng thời gian chiến tranh lạnh dài nhất trong mười tám năm qua, và dường như xung quanh chẳng có một ai, ngay cả Chu Yến Đình cũng không tồn tại.

Bọn họ còn có thể "như nhau" sao?

"Lề mề cái gì, tôi thổi giúp cậu!" Chu Toản cúi người thổi nến.

Ăn bánh kem xong mọi người tạm biệt lẫn nhau. Kỳ Thiện vừa về đến nhà, vẫn chưa kịp thay quần áo thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Chu Toản.

"Xuống dưới, có chuyện muốn nói với cậu."

Trong đầu Kỳ Thiện bỗng hiện lên ánh mắt của anh khi nhìn cô trước lúc thổi nến, trái tim không tự chủ được đập thình thịch. Anh sẽ nói gì với cô đây? Cô ở trong phòng lượn lờ hai vòng trong vô thức, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, lúc này mới hít sâu một hơi, vội vàng xuống lầu.

Không có một cơn gió nào lướt qua, cây cối bên đường yên lặng tĩnh mịch. Kỳ Thiện đi đi lại lại giữa khoảng trống của hai nhà, làn váy vuốt ve cẳng chân trần, cảm giác đó không hề khiến người ta ghét bỏ, chỉ khiến người ta cảm thấy thấp thỏm bất an. Sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân.

Kỳ Thiện quay đầu, muốn hỏi Chu Toản làm cái quái gì vậy, nhưng nhìn thấy Trương Hàng lớp bọn họ đang ôm một chậu cây lá măng, đứng cách cô mấy bước chân. Kỳ Thiện hoảng hốt quay người, bên kia vẫn không thấy bóng dáng của Chu Toản.

Sắc mặt Trương Hàng xuất hiện sự co quắp hiếm thấy, tư thế ôm chậu cây dường như có chút ngốc nghếch. Anh chàng bỗng nhiên tiến lên phía trước vài bước, đưa chậu lá măng đến trước mặt Kỳ Thiện, nói: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu, tôi, tôi muốn nói riêng với cậu một câu "Sinh nhật vui vẻ!"

Vốn dĩ Kỳ Thiện muốn nói, không, không, hôm nay không phải là sinh nhật của tôi! Nhưng tại sao cô lại phải ăn vận trang trọng như vậy? Tại sao trong lòng lại âm thầm cầu nguyện?

Cô đờ đẫn tiếp nhận "món quà" của Trương Hàng.

"Tôi không biết cậu thích gì." Trương Hàng gãi đầu, ngượng ngùng chỉ vào chậu lá măng, "Sáng nay tôi nhìn thấy nó trong tiệm hoa trước cổng trường, có phải rất phù hợp với cậu không... Kỳ Thiện, tôi cảm thấy cậu rất đặc biệt."

Đúng vậy, cô đặc biệt giống như cây lá măng. Toàn bộ là lá màu xanh, là thứ dùng để tô điểm có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Kỳ Thiện hỏi: "Là Chu Toản bảo cậu đến à?"

Trương Hàng chú ý đến biểu tình của Kỳ Thiện, anh chàng không hiểu bộ dạng bây giờ của cô rốt cuộc là muốn khóc hay là muốn cười. Anh chàng nói: "Tôi nhờ Chu Toản gọi cậu ra đây, cậu đừng tức giận nha."

"Ừ." Kỳ Thiện gật đầu. Cô ôm chặt chậu cây vào lòng, lùi một bước, nhẹ giọng bảo: "Cảm ơn cậu."

Bộ dạng nói lời cảm ơn của Kỳ Thiện vẫn nghiêm túc như thường, thậm chí còn trịnh trọng đến mức cúi gập lưng xuống.

Trương Hàng rốt cuộc cảm thấy ngượng ngùng, nhưng không đợi anh chàng kịp nói gì thì Kỳ Thiện đã mở miệng chào tạm biệt: "Tôi phải về nhà rồi. Tạm biệt."

Cô vừa dứt lời liền quay người bước đi. Trương Hàng có chút buồn bực, còn có chút không cam tâm, gọi với theo bóng lưng của cô: "Kỳ Thiện, đợi đã!"

Kỳ Thiện quay đầu, khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa, y như ánh trăng chiếu rọi dưới đáy hồ.

Trương Hàng bỗng quên mất ban nãy mình định nói gì, ngây ngốc đáp: "Hôm nay cậu mặc chiếc váy này, trông không giống cậu chút nào... không, ý của tôi là, váy rất đẹp, cậu, cậu cũng rất đẹp..."

"Vậy sao?" Kỳ Thiện lùi về phía sau vài bước, lại lần nữa biểu lộ sự cảm kích của mình, "Thật đó, cảm ơn cậu."

Kỳ Thiện tăng nhanh cước bộ, chạy từng bước nhỏ về đến sân nhà mình, rốt cuộc không đợi được đến lúc mở cửa chính, trong tay vẫn cầm xâu chìa khóa ôm lấy đầu gối ngồi sụp xuống. Cảm xúc của Kỳ Thiện vẫn giống như những gì cô biểu đạt, lúc nào cũng trầm tĩnh và chậm rãi, ngay cả bi thương cũng bình thản đến vậy, yên lặng không một tiếng động, giống như ánh trăng bị nghiền nát.

Chu Toản là người cuối cùng rời khỏi nhà hàng, anh đưa Chu Yến Đình đi bắt xe buýt. Chu Yến Đình đã phát hiện, Chu Toản uống rượu sẽ bị đỏ mặt, mới nhấp vài ngụm thì gò má liền bắt đầu đỏ bừng. Đối với cô ấy đây vốn dĩ là một tật xấu đáng yêu, nhưng sau khi uống rượu vào Chu Toản lại trở nên trầm mặc hơn bình thường, ý cười nơi đáy mắt dường như cũng tiêu tan không còn dấu vết.

Đúng là thú vị, rõ ràng là chuyện anh cố ý muốn làm, vậy mà khi đã làm xong rồi thì lại chẳng cảm thấy vui vẻ. Giống như người khác hút thuốc là vì yêu thích, còn anh mỗi lần hút một điếu đều giống như đang có một câu trả lời cho bản thân. Chu Yến Đình từng cho rằng Chu Toản thích ca hát, cô ấy cho rằng anh trời sinh là người thuộc về thế giới đó, tình nguyện mạo hiểm trốn học, buổi tối đưa anh đến quán bar mà bạn cũ ở đoàn nghệ thuật của cô ấy làm quản lý. Chỉ cần anh muốn, thì anh có thể hát thử ở đây, thậm chí là đến đây làm thêm. Nhưng liên tục vài ngày sau đó, Chu Toản đều chỉ làm khách ngồi ở phía dưới sân khấu.

Chu Yến Đình không hề hiểu rõ về người con trai mà cô ấy yêu thích. Nhưng vào độ tuổi này của cô ấy, "hiểu" không hề nằm trong điều kiện tiên quyết của tình yêu. Mặc kệ nó, cho dù cô ấy không biết gì về anh, cho dù tên của anh không phải là "Chu Toản", thế thì cũng chẳng gây trở ngại gì đến sự say mê của cô ấy.

"Mẹ cậu không thích tôi." Chu Yến Đình nhăn mũi cười với Chu Toản, giống như trần thuật lại một câu chuyện rất bình thường, "Là do trước đây tôi luyện tạp kỹ sao?"

Người con trai đầu tiên cô ấy thích, bởi vì gia đình người đó cảm thấy con gái luyện tạp kỹ chẳng khác gì với đi giang hồ, đều là phường thấp kém. Cho nên anh ta đã cự tuyệt cô ấy, tuy rằng bản thân anh ta cũng là thành viên của đoàn nghệ thuật.

"Không phải." Chu Toản phủ nhận. Mẹ anh không thích Chu Yến Đình chẳng liên quan gì đến chuyện luyện tạp kỹ cả, sự chú ý của bà đối với Chu Yến Đình vẫn chưa đến mức độ cần phải suy xét đến xuất thân của đối phương. Chỉ dựa vào sự lựa chọn cố chấp bướng bỉnh của con trai thôi, thì đã đủ cho Phùng Gia Nam đánh dấu "gạch đỏ" đối với cô gái này rồi.

"Con người bà ấy chính là như vậy. Tôi không nên đưa cậu đến đây." Chu Toản nói.

"Không trách cậu, là tự tôi muốn đến." Chu Yến Đình dùng bả vai huých vào người Chu Toản, vẻ mặt thoái mái cười đáp. Cô ấy không muốn mình chỉ cùng anh hút thuốc ở nơi không người, cũng không muốn chỉ yên lặng ngồi cạnh anh nghe người ta hát trên sân khấu cả đêm. Cô ấy muốn tiến tới gần anh thêm chút nữa, muốn xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh, chỉ có như vậy, cô ấy mới cảm thấy chính mình được khẳng định, được tiếp nhận, cho dù không có những lời hứa hẹn thì cũng chẳng sao, "Cô gái mà mẹ cậu thích quả nhiên phải giống như Kỳ Thiện. Cậu thì sao?"

Chu Yến Đình bỗng nhiên nhắc tới Kỳ Thiện, Chu Toản không nhịn được nghĩ, lúc này chắc là Trương Hàng đã gặp được Kỳ Thiện rồi nhỉ. Cậu ta sẽ nói với Kỳ Thiện những gì?

"Ê, tôi đang nói chuyện với cậu đó!" Chu Yến Đình trừng mắt liếc Chu Toản một cái.

Chu Toản ngữ khí tự nhiên, "Kỳ Thiện chính là Kỳ Thiện, cậu ấy là bạn tốt."

"Ai tin!" Chu Yến Đình và Chu Toản sóng vai đứng ở trạm xe buýt, đợi xe buýt đến. Cô ấy cười đáp: "Cậu còn dám giúp Trương Hàng hẹn cậu ấy!"

"Không được sao?" Chu Toản hỏi ngược lại, "Con gái có được càng nhiều sự theo đuổi của con trai, không phải là một việc đáng vui mừng sao?"

Chu Yến Đình vốn dĩ muốn nói: "Cậu không sợ Kỳ Thiện đau lòng sao?" Nhưng lời đến miệng lại nuốt vào. Nếu như Kỳ Thiện thật sự vì chuyện này mà đau lòng, vậy cậu ấy chính là đối thủ của mình. Vì sao mình phải lo lắng cho buồn vui của đối thủ chứ.

"Lỡ như Kỳ Thiện và Trương Hàng thành đôi thì sao?" Chu Yến Đình đổi một cách nói khác.

Chu Toản giống như nghe thấy một câu chuyện cười hết sức nhàm chán.

"Kỳ Thiện sẽ không đâu." Anh lắc đầu, "Đó là chuyện không thể nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tonton