Untitled Part 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 16: Người ích kỷ luôn kiên cố hơn

Bữa cơm ngày hôm ấy, về sau ngẫm nghĩ lại thì đó là lần cuối cùng Chu Toản ngồi chung một bàn ăn với bố mẹ anh. Nhà hàng Quảng Đông kia có món cơm tay cầm lạp vị chính tông nhất trong mắt Chu Toản, nhưng mà mãi đến bảy năm sau nhà hàng này vì kinh doanh không tốt mà đóng cửa, anh cũng chẳng ghé qua lần nào nữa.

Ngày thi đại học đầu tiên, đất trời âm u dường như muốn chuẩn bị đổ một trận mưa lớn, khí áp thấp đến nỗi những chú muỗi cũng không thể nào cất cánh bay lên, con người ở trong hoàn cảnh này, giống như đặt chính mình vào một cái lồng hấp đậy nắp lại rồi nấu. Các thí sinh đang đứng đợi ở bên ngoài, Kỳ Thiện tựa vào bồn hoa bên cạnh, đang không ngừng cầm tấm bảng quạt phe phẩy, muốn mang đến chút gió mát cho mình. Bên cạnh tay của cô đặt một chai nước, đã uống được hơn một nửa. Vừa mới bỏ xuống vài phút, cô nhịn không được lại cầm bình nước kề lên miệng.

Mắt thấy nắng hạn chuẩn bị gặp được mưa rào, ai ngờ cái chai bị người nào đó giật phắt đi.

"Bạn học Kỳ Thiện, cậu mà còn uống tiếp, đợi chút nữa vào phòng thi, cậu định dùng toàn bộ thời gian làm bài để đi nhà vệ sinh sao?" Chu Toản giơ cao chai nước của cô lên. Kỳ Thiện có một tật xấu, mỗi khi cảm thấy căng thẳng, thì sẽ không ngừng uống nước.

"Đừng kiếm chuyện nữa, đưa nước cho tôi." Kỳ Thiện phụng phịu nói.

Chu Toản dễ dàng tránh được cánh tay đang giơ ra để đòi lại chai nước của cô, cười tủm tỉm đáp: "Còn nói là bạn tốt, thế mà đã sắp vào phòng thi rồi cũng chẳng nghe thấy cậu tặng tôi mấy câu động viên."

"Nói cái gì? "Thuận buồm xuôi gió"." Kỳ Thiện qua loa đáp.

"Cám ơn "Thiện phu tử"... Không đúng, là "chị Bảo"!" Chu Toản trêu đùa.

Đây không phải là lần đầu tiên Chu Toản chọc Kỳ Thiện là "chị Bảo". Tuy rằng anh chẳng lúc nào chịu ngồi yên một chỗ, nhưng lại xem được hơn nửa cuốn "Hồng Lâu Mộng". Đó là bởi vì Kỳ Thiện "dỗ" anh, nói chẳng khác "Kim Bình Mai" là bao. Sau khi ném sách đi, ngoài việc còn nhớ "Nào ba hôi, nào tiểu thúc" ra, anh chỉ nắm bắt được một điểm tinh túy: Theo như anh thấy Kỳ Thiện có vài phần tương tự với Bảo Thoa, đều là cô gái biết lấy đại cục làm trọng, tuân thủ quy tắc, ổn trọng ôn hòa, dễ dàng khiến trưởng bối vui lòng.

Chú thích (người dịch): "Ba hôi" ở đây là mắng bố chồng ăn nằm với con dâu, còn "Tiểu thúc" có người nói là bố chồng loạn luân với con dâu sinh ra nghiệt chủng, cũng có người nói là em chồng ăn nằm với chị dâu.

Kỳ Thiện nghe thấy hơi chướng tai. Bảo Thoa có "hiền" mấy chăng nữa, thì trong lòng Bảo Ngọc vẫn luôn nhớ mãi Lâm muội muội tính khí quái đản, "mượn từ châm chọc" của cô đối với Bảo Ngọc chỉ là "lời khốn nạn". Lại nói, anh còn thật sự xem mình là Giả Bảo Ngọc à?

Kỳ Thiện đáp: "Cậu đừng có mà gọi bậy bạ. Tuy rằng tôi phát triển khỏe mạnh từ trong bụng mẹ, nhưng cậu sinh sớm hơn, tôi chẳng phải là "chị" của cậu."

Chu Toản bỗng cảm thấy vui vẻ, thấy Kỳ Thiện nghiêm mặt châm chọc đả kích mình đối với anh mà nói là một chuyện rất thú vị, dù sao cũng tốt hơn là cô chẳng thèm ngó ngàng đến.

Anh bèn rút luôn tấm bảng trên tay cô, nịnh nọt quạt cho cô, mồm miệng phụ họa đáp: "Đúng vậy, thật ra cậu chẳng giống "chị Bảo" chút nào. Bây giờ tôi phát hiện ra rồi, cậu giống Diệu Ngọc, là trái tim của chị ba!"

Kỳ Thiện hoài nghi nhìn về phía Chu toản, không nhịn được tỉ mỉ phân tích ý tứ của anh. Anh đây là đang khen cô hay mắng cô vậy?

Đợi đến khi tiếng chuông reo báo đã đến giờ vào phòng thi, cô mới lấy lại tinh thần, phát hiện Chu Toản đang lắc lắc chai nước đắc ý cười với cô. Hóa ra anh nói nhăng nói cuội chẳng qua là để di dời sự chú ý của cô, để cô không còn nghĩ đến việc uống nước nữa mà thôi.

Kỳ Thiện cúi đầu thu dọn đồ đạc. Chu Toản và cô bị phân vào hai phòng thi khác nhau, cô đi sau lưng anh, bỗng nhiên nói một tiếng: "Này, thi cho tốt nha, cố lên!"

Chu Toản quay đầu mỉm cười với cô. Trước khi thi tuy rằng Kỳ Thiện có hơi căng thẳng, nhưng khi đề thi vừa được phát ra, cô liền bình tĩnh làm bài, cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Viết xong chữ cuối cùng, cách thời gian nộp bài vẫn còn nửa tiếng, trước khi kiểm tra lại bài thi, Kỳ Thiện xoa xoa cổ, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không kìm được ngạc nhiên. Chu Toản đã đi ra từ phòng thi bên cạnh, men theo bồn hoa ra bên ngoài.

Mấy buổi thi sau đó, không môn nào mà Chu Toản không ra sớm. Theo như Kỳ Thiện để ý, môn anh làm xong sớm nhất là môn Hóa, chỉ chưa đến bốn mươi phút liền nộp bài. Kỳ Thiện không tin anh thi môn học mà mình ghét nhất cũng được thần linh phù hộ.

Trong lòng Kỳ Thiện có lo lắng, nhưng khi môn thi cuối cùng kết thúc, Chu Toản lập tức giống y như ngựa hoang đứt dây cương chơi bời chẳng thấy tung tích. Kỳ Thiện có gặp dì Gia Nam mấy lần, hình như bà cũng muốn cho Chu Toản thả lỏng mấy hôm. Kỳ Thiện chậm rì rì hỏi tình hình thi cử của Chu Toản, dì Gia Nam vui mừng nói: "Chu Toản nói mấy bài tập con đoán phạm vi ra đề rất chuẩn, nó phát huy tốt hơn những lần trước rất nhiều. Tiểu Thiện, con đúng là phúc tinh của A Toản!"

Kỳ Thiện nghe vậy càng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tiện nói gì, dù sao thi có tốt hay không, chuyện quan trọng nhất của ba năm học cấp ba bây giờ đã xác định rồi.

Hôm đến trường nộp đơn nguyện vọng, Kỳ Thiện mới gặp lại Chu Toản. Anh hẹn cô lúc về đi ăn chè ở tiệm bánh ngọt của bà cụ. "Tiệm bánh ngọt bà già" không có bảng hiệu đàng hoàng, mở ngay ở con đường mà bọn họ đi từ trường về nhà bắt buộc phải ngang qua, chỉ có một cửa tiệm nho nhỏ và ba chiếc bàn thấp, quanh đây không phải là tiệm sửa ô tô thì cũng là tiệm rửa ô tô, hoàn cảnh xung quanh chẳng ra làm sao. Tiệm bánh ngọt suốt ngày chỉ có một mình bà cụ buôn bán, năm năm trước Chu Toản thấy bà ấy già đến nỗi sắp không bước đi được nữa, đến hôm nay bà ấy vẫn run run rẩy rẩy mở tiệm mỗi ngày. Nghe nói bà ấy là góa phụ, tính tình không tốt lắm, Chu Toản thường nói, chỉ e mua một trăm bát chè cũng chẳng đổi được lấy một nụ cười của bà ấy. Nhưng bởi vì Kỳ Thiện thích ăn chè đậu đỏ hoa quế ở tiệm này nên cứ cách một khoảng thời gian bọn họ lại ghé đây một lần.

Chu Toản ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa mà anh ghét nhất, cả nửa người phải phơi ở ngoài nắng. Ghế ngồi quá thấp nên chỉ còn cách cuộn chân lại mà ngồi, rồi còn phải chịu đựng lá cây ngô đồng bên cạnh có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Nhưng hôm nay anh không hề lải nhải hay càm ràm, vẻ mặt lạnh lùng của bà cụ cũng bị anh phớt lờ.

Kỳ Thiện yên lặng bưng bát chè đậu đỏ lên uống hơn phân nửa, dùng cái thìa bị sứt mẻ quấy phần còn thừa trong bát, mở miệng hỏi: "Nghe nói nguyện vọng một cậu điền vào học viên quản trị kinh doanh của đại học G, dì Gia Nam nom bộ vui lắm."

"Vui là được rồi." Bát chè đậu đỏ của Chu Toản căn bản vẫn chưa đụng đến, nhưng lại gọi cho Kỳ Thiện thêm bát nữa.

"Không ăn nữa đâu." Kỳ Thiện xua tay nói.

Chu Toản mặc cô từ chối vẫn cứ tự chủ trương lấy thêm một bát chè đậu đỏ ở chỗ bà cụ, đặt xuống trước mặt Kỳ Thiện, nói: "Hôm nay là ngày vui, không ăn thì thôi... cứ coi như chúc mừng cho tôi!"

"Chúc mừng cái gì?" Kỳ Thiện chẳng hiểu làm sao, cho dù anh vô cùng tự tin với mục tiêu trên đơn nguyện vọng, nhưng vẫn chưa đến lúc phải chúc mừng. Hơn nữa chuyện này không giống với phong cách của Chu Toản.

"Mau ăn đi!" Chu Toản thúc giục.

Anh đặt tay trên đầu gối, nói với Kỳ Thiện đang do dự, "Sáng hôm nay bố mẹ tôi chính thức li hôn rồi! Quả thật là làm khó cho bọn họ đã phải chịu đựng cho đến khi tôi điền xong nguyện vọng, ngay cả một ngày cũng không thể tiếp tục đợi thêm được nữa. Đây là chuyện tốt, mọi người đều được giải thoát, bao gồm cả tôi."

Kỳ Thiện chầm chậm đặt chiếc thìa xuống. Cô có thể đoán được kết cục này, nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh như thế, mà còn ở ngay trước mắt, người ngoài cuộc như cô khó tránh được cũng cảm thấy buồn bã. Cô có thể dùng lời lẽ nào để khuyên nhủ anh đây? Kỳ Thiện nghĩ, hôm nay Chu Toản gọi cô ra đây cũng chẳng phải vì muốn nghe mấy luận điệu cũ rích kia! Cô im lặng ngồi cùng anh, bà cụ đang cầm vỉ đập ruồi ở phía bên kia của cửa hàng, mặt mày vẫn buồn bã nhưng không thúc giục bọn họ. Tiệm rửa xe bên cạnh vang lên tiếng nước chảy, khuôn mặt của Chu Toản nửa trong tối nửa ngoài sáng, đám ve sầu đang nhàm chán kêu la inh ỏi.

Sau này Kỳ Thiện len lén nghe được bố mẹ cô trò chuyện mới biết, buổi tối thi xong đại học, Phùng Gia Nam "Tâm huyết dâng trào" đi "ghé thăm" Chu Khởi Tú đang tăng ca, kết quả bắt gặp ông và cô gái họ Lý kia đang ở tư thế thân mật. Phùng Gia Nam giận tím mặt, lập tức đề nghị ly hôn.

Trên thực tế Chu Khởi Tú và cô Lý kia chẳng hề xảy ra chuyện gì cả, chí ít thì lần bị bắt gặp kia là không. Thực ra bọn họ đang bàn bạc về chi tiết hạng mục đấu thầu tuần sau, chẳng qua là cô gái họ Lý kia làm nũng, dựa hơi gần một chút.

Phùng Gia Nam dùng lý do ngoại tình trong hôn nhân để bức ép, Chu Khởi Tú cũng mặc nhận mình là bên sai ký đơn ly hôn. Cho dù trước đó Phùng Gia Nam đã giành được cho con trai rất nhiều quyền lợi, nhưng cuối cùng ông vẫn cố gắng hết sức thoả mãn yêu cầu của bà. Trong lòng Chu Khởi Tú biết rõ lần này đã không thể vãn hồi được nữa, điều Phùng Gia Nam cần chỉ là một lý do. Kết cục thực sự được quyết định vào lúc bà biết được Tử Khiểm đã nhận tổ quy tông, hoặc có lẽ là sớm hơn nữa. Là Chu Khởi Tú tự ảo tưởng, tự lừa mình dối người xem những yêu cầu hà khắc trước kia của Phùng Gia Nam là điều kiện dùng để vãn hồi hôn nhân của họ, nhưng trong mắt bà, đó chỉ là sự thanh toán cho việc đường ai nấy đi mà thôi.

Theo bảng niêm yết thành tích thi đại học, một tin tức xấu cũng từ đó mà đến, số điểm thi của Chu Toản thấp đến bất ngờ, đừng nói là điểm sàn thấp nhất của đại học G, cho dù là đại học tuyến hai cũng với không tới. Tuy rằng anh không chú tâm vào học hành, nhưng dựa vào chút khôn vặt, bình thường thành tích miễn cưỡng cũng đạt mức trung bình. Trường của bọn họ là trường trọng điểm, tỷ lệ học sinh đậu các trường đại học tuyến một là 87.5%, đây tuyệt đối không phải là năng lực phát huy thông thường của anh. Kỳ Thiện rất khó để không liên tưởng với tất cả những lần anh rời khỏi phòng thi sớm.

Phùng Gia Nam rất nhanh sau đó cũng hiểu rõ nguyên do. Chẳng phải là bà ép anh phải nghe lời sao? Anh nghe lời điền nguyện vọng vào trường học bà muốn, chỉ là "phát huy thất thường", còn có cách gì nữa đây?

Dường như Chu Toản không hề bị thành tích thi cử quấy nhiễu, mỗi ngày đều ra ngoài đi chơi đến tối muộn mới về nhà.

Hôm nay anh dò dẫm đi lên cầu thang, bật công tắc đèn phòng mình, trước giờ anh vốn to gan nhưng cũng suýt chút nữa bị bà mẹ đang ngồi ở bàn học dọa cho một trận.

Phùng Gia Nam nheo mắt thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng trong phòng, vẫy tay bảo con trai đến bên cạnh, bà làm như không ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Chu Toản, ngay cả lông mày cũng chẳng buồn nhăn lại.

Chu Toản cà lơ phất phơ đứng một bên, chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn bão ập đến sau những tháng ngày yên ả, nhưng Phùng Gia Nam chỉ nhìn chằm chằm anh một lúc, bèn đẩy thứ trên bàn học đến trước mặt anh.

"...Đại học ngôn ngữ? Mẹ chịu để con đi Canada, một mình?" Chu Toản nhìn tờ đơn và thư đảm bảo, không thể nào giấu nổi sự kinh ngạc từ tận đáy lòng. Trong suy nghĩ của anh, chuyện có thể xảy ra chính là, mẹ anh sẽ nổi trận lôi đình, cấm túc anh mấy tháng hè, cắt đứt viện trợ kinh tế của anh, rồi lại tìm trung tâm luyện thi tốt nhất, để anh chuẩn bị sang năm thi lại.

Phùng Gia Nam gật đầu, nói: "Con muốn cách xa mẹ một chút, vậy thì con đi đi, càng xa càng tốt."

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Chu Toản, trong lòng anh nhất thời loạn cào cào, "Nếu con không đi thì sao?"

"Không đi cũng được." Sắc mặt Phùng Gia Nam vẫn như cũ, dường như sớm dự liệu được anh sẽ nói như vậy, "Con đã đủ mười tám tuổi rồi, sự tự do mà con muốn, bây giờ mẹ có thể cho con. Mẹ sẽ không ép buộc con làm bất cứ chuyện gì nữa, sang năm có đơn tuyển gửi về. Mẹ có một người cô họ ở bên đó, bà ấy có thể giúp đỡ con ít nhiều, nhưng con phải bắt đầu học cách tự chăm sóc bản thân. Nếu không muốn đi... mẹ cũng không ép buộc con, số tiền vốn dĩ định làm tiền đảm bảo và sinh hoạt phí, đều cho con tự mình tính toán chi tiêu, sau này sống tốt hay không tốt, con cũng đừng đến tìm mẹ nữa. Đương nhiên, bố con nếu đồng ý quản con, thì đó là chuyện của ông ấy."

Chu Toản bất động, dường như muốn dùng ánh mắt để nhìn xuyên thấu tờ đơn mỏng manh kia.

Lúc Phùng Gia Nam rời khỏi phòng anh có nói: "Trên thế gian này có rất nhiều con đường, nhưng điều này không đại biểu cho việc con có thể tung hoành ngang dọc, trước sau gì con cũng phải chọn một con đường mà đi. Nếu như con vẫn xem mẹ là mẹ của con thì hãy nghe mẹ lần này nữa thôi."

Sau khi Chu Toản làm xong thủ tục visa, nguyện vọng chuyển đến chi nhánh Hồng Kông làm việc của Phùng Gia Nam cũng được phê chuẩn. Mấy ngày liên tiếp, Thẩm Hiểu Tinh vừa tan ca liền vội vàng đến giúp bạn thân dọn dẹp thu xếp đồ đạc. Bọn họ bầu bạn với nhau nửa đời người, nay chuẩn bị chia xa, tuy rằng không phải là vĩnh biệt, nhưng cũng buồn bã không thôi.

Phùng Gia Nam sắp xếp xong chiếc va li cuối cùng, thở dài một hơi, đứng thẳng lưng. Thẩm Hiểu Tinh cũng mệt đứt hơi, ngã người lên sô pha bên cạnh, cảm thán bảo: "Đều là phụ nữ với nhau, mình cũng không thể nào hiểu nổi tại sao cậu lại cần nhiều quần áo như thế!"

"Chẳng trách bố Kỳ Thiện dưới sự hun đúc của cậu càng ngày càng lôi thôi." Phùng Gia Nam đáp trả. Trước đây Kỳ Định sống cùng một con phố với bọn họ, tuy rằng không quen thuộc, nhưng từ nhỏ cũng chẳng còn lạ gì. Bố ông là một người có học vấn đức cao vọng trọng, sau khi trở thành thư hương vọng tộc ở địa phương, bị giày vò rồi qua đời bởi "Văn cách". Kỳ Định còn nhỏ, trong quá trình trưởng thành phải chịu không ít cực khổ, nhưng sau khi bố ông được sửa lại án sai, chính phủ lấy danh nghĩa trợ cấp cho danh nhân, trả về cho nhà họ Kỳ một số sản nghiệp tổ tiên và vật phẩm sưu tầm. Hai chị gái và một anh trai của Kỳ Định đều ở nước ngoài, cho nên nghiêm khắc mà nói, Kỳ Định là một họa sĩ "nổi tiếng" có nguồn thu nhập chủ yếu dựa vào tiền thuê nhà và chi phí phá dỡ di dời.

Thẩm Hiểu Tinh cười, "Bây giờ chẳng phải nhìn ông ấy càng hòa ái dễ gần hơn ư?" Bà và chồng quen biết nhau từ thuở thiếu thời, so sánh với bộ dạng khổ đại thâm thù khi xưa, bà càng mong muốn nhìn thấy ông mặc đồ ngủ đi mua sữa đậu nành hơn.

Phùng Gia Nam cũng không thèm để ý đến hình tượng mà ngồi lên va li da, nói: "Cậu còn nhớ không? Hồi còn đi học, cậu bảo mình cầm đũa ăn cơm cách đầu đũa quá gần, sau này sẽ đến sống ở một nơi rất xa. Sau này mình gả cho Khởi Tú, lại sống ngay bên cạnh nhà cậu, mình còn cho rằng cậu đoán không chuẩn, hóa ra là đến bây giờ mới linh nghiệm."

Thẩm Hiểu Tinh nghe ra được trong lời nói của Phùng Gia Nam có sự buồn bã, bà nói: "Cậu từ nhỏ đã có chính kiến hơn mình, nghĩ đến cái gì thì sẽ đi làm ngay, đi xa hơn mình cũng chẳng có gì kỳ lạ. Lúc mình vẫn còn đang suy nghĩ thì cậu đã làm xong vài chuyện rồi."

"Nhưng chuyện mình làm hỏng cũng nhiều hơn cậu." Phùng Gia Nam không hề che giấu sự tự giễu, "Hiểu Tinh, Khởi Tú là do cậu giới thiệu cho mình, mình biết giữa hai người chẳng có gì, nhưng bởi vì cậu quen biết ông ấy trước mình, trong lòng mình vẫn luôn nín nhịn. Phụ nữ ấy mà, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cái ngữ ấy. Cho dù cậu là bạn tốt nhất của mình, mình cũng muốn chuyện gì cũng phải làm tốt hơn cậu. Gả cho ông chồng có tiền đồ hơn cậu, thu nhập cao hơn cậu, còn sinh con trai... Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, mình mới là kẻ thất bại nhất!"

"Nói nhiều lời lẽ chán chường thì không giống cậu nữa rồi. Sau này ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra, cậu trông còn trẻ hơn mình ít nhất là năm tuổi, có lẽ phía trước còn có hoa đào tốt hơn đang đợi cậu thì sao? Còn về A Toản, sớm muộn gì nó cũng sẽ hiểu chuyện." Thẩm Hiểu Tinh an ủi đáp.

"Mình vẫn luôn cho rằng chúng ta sẽ trở thành thông gia... Bây giờ nghĩ lại, cách cậu xử lý quan hệ của bọn trẻ quả thật là đúng đắn. A Toản nó không xứng với Tiểu Thiện...Đáng tiếc nhỉ!"

"A Toản giống như con trai của mình. Không làm thông gia thì sau này khi nghỉ hưu vẫn có thể cùng nhau dạo phố ăn cơm, cậu phụ trách mua, còn mình phụ trách ăn!"

Bạn tốt cố ý điều tiết bầu không khí, Phùng Gia Nam thu lại sự chua xót nơi khóe miệng, cười nói: "Hy vọng có ngày như vậy."

Lúc này có tiếng gõ cửa, Kỳ Thiện đứng ở cửa phòng, cô nhìn thấy mẹ mình cũng ở đây, bước chân không khỏi có vài phần chần chừ, những lời muốn nói cũng không biết nên nói thế nào.

"Mẹ, dì Gia Nam..."

Thẩm Hiểu Tinh đứng dậy nói: "Tiểu Thiện, con nói chuyện với dì Gia Nam đi. Mẹ đến thư phòng xem có còn sót thứ gì không."

Bấy giờ Kỳ Thiện mới bước vào, nhìn bốn xung quanh, khắp nơi đều là vật phẩm cá nhân của nữ chủ nhân đã đóng gói xong.

"Dì Gia Nam, dì phải đi thật sao? Lúc nào mới trở về vậy ạ!" Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lần đầu tiên Kỳ Thiện hiểu được mùi vị của sự biệt ly mà trong sách thường nhắc tới. Thẩm Hiểu Tinh là một người mẹ tốt, nhưng bà quá lý trí, Kỳ Thiện cũng là người có tính tình ổn trọng dịu dàng, đôi lúc cô thích tâm sự chuyện thiếu nữ với người có tính tình quả quyết và có cái tôi mạnh mẽ như Phùng Gia Nam hơn.

"Đợi dì ổn định ở bên đó xong, con đi tìm dì chẳng phải tốt hơn sao?" Phùng Gia Nam liếc thấy khóe mắt Kỳ Thiện hơi ửng đỏ, miễn cưỡng cười đáp: "Đứa bé ngốc!"

Kỳ Thiện ủ ê, chìa tay về phía Phùng Gia Nam, mở lòng bàn tay ra, thấp giọng nói: "Dì Gia Nam, hôm nay con đến để trả nó cho dì."

Phùng Gia Nam cầm lấy mặt dây chuyền dương chi bạch ngọc trong tay Kỳ Thiện, nó được xâu vào trong chuỗi bồ đề.

"Phối thế này trông đẹp lắm." Phùng Gia Nam dùng ngón cái miết nhẹ lên dòng lạc khoản trên khối bạch ngọc, có chút đăm chiêu nói với Kỳ Thiện: "Tiểu Thiện, con cũng xem như một nửa người trong nghề, nhất định đã từng nghe nói đến "Ngọc đẹp chẳng cần chạm khắc."

Kỳ Thiện ngẩn người, liền gật đầu. Câu "Tình này ngừng phiêu bạt, tâm này khả ký thác" trên mặt ngọc khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, nhưng khối ngọc sáng bóng tự nhiên này tương đối hiếm gặp. Ngọc tốt không chạm khắc, cho dù là lạc khoản của danh gia khắc lên đó cũng khiến người khác khó lòng yêu thích nổi. Dì Gia Nam không phải là người không hiểu biết, quả thực Kỳ Thiện đã từng nảy sinh nghi hoặc đối với vấn đề này.

"Khối ngọc này là bà ngoại dì cho dì, dì đã đeo bên mình rất nhiều năm. Năm A Toản năm tuổi, có một lần chú A Tú của con... những lời đàm tiếu ngoài kia truyền đến tai dì, bọn dì đã cãi nhau một trận ra trò, lần đầu động tay động chân. Ông ấy một mực tránh nhưng bị dì dồn ép quá nên đã đẩy dì một cái. Sợi dây trên cổ dì bị lỏng, khối ngọc này rớt xuống đất, lúc bấy giờ xuất hiện một vết nứt mảnh." Phùng Gia Nam đáp lại ánh mắt nuối tiếc của Kỳ Thiện, bảo, "Bấy giờ dì khóc òa lên. Chú A Tú con rất ít khi nhìn thấy bộ dạng kia của dì, ông ấy cũng hiểu rõ ý nghĩa của khối ngọc này đối với dì là như thế nào. Sau đó ông ấy cầm khối ngọc này đi tìm rất nhiều danh gia chạm khắc ngọc, đề lạc khoản dưới khối ngọc là phương pháp tốt nhất đề che giấu tỳ vết, cho nên mới có tám chữ này. Dì cũng xem như đây là lời hứa của chú A Tú con với dì, ông ấy nói sẽ không bao giờ khiến dì phải rơi nước mắt nữa, dì tha thứ cho ông ấy... Sau đó dì chưa từng rơi nước mắt vì ông ấy, không phải là ông ấy đã thay đổi, mà là sau này dì hiểu rõ, nước mắt không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì cả."

Kỳ Thiện cúi đầu không đáp lời. Chuyện của dì Gia Nam và chú A Tú cô ít nhiều có từng nghe qua một ít, nhưng bất luận chú A Tú đóng vai gì trong cuộc hôn nhân này, thì trước mặt Kỳ Thiện ông ấy vẫn luôn là một vị trưởng bối hiền hòa. Trắng trợn nghe những chuyện khó xử của ông như vậy, ít nhiều gì cũng khiến Kỳ Thiện cảm thấy khó xử.

Phùng Gia Nam sao lại không hiểu tâm tư của Kỳ Thiện cơ chứ, bà bật cười, lại bảo: "Đối với dì mà nói chú A Tú con không phải là một người chồng tốt, nhưng suy cho cùng thì ông ấy không phải là một người xấu, thậm chí có rất nhiều ưu điểm, thông minh, ôn hòa, lương thiện,..."

Kỳ Thiện rất khó để mà tưởng tượng, người phụ nữ như dì Gia Nam khi miêu tả về người đàn ông khiến bà đau thấu tim gan, khóe môi vẫn cong lên rất dịu dàng. Cô hiếm khi xúc động một lần, thốt lên: "Dì Gia Nam, trước đây chắc chắn là dì rất yêu chú A Tú!"

Phùng Gia Nam nắm khối ngọc kia vào lòng bàn tay, trầm mặc trong phút chốc, mới đáp: "Bây giờ dì cũng yêu ông ấy. Ngạc nhiên hả? Nói thế này đi, Tiểu Thiện, nếu như đứng trước cửa ải sinh tử, dì và ông ấy chỉ có thể được phép sống một người, nói không chừng dì thà rằng người chết đi là dì. Dì tin rằng đổi lại là chú A Tú của con, ông ấy cũng sẽ liều chết để bảo vệ dì chu toàn. Trong lòng ông ấy luôn luôn có dì, dì chưa từng hoài nghi điều đó. Nhưng trong cuộc sống hiện thực của chúng ta làm gì có nhiều cửa ải sống chết như thế, thêm một ngày thì lại nhiều thêm một ngày để dày vò tiêu hao. Quá trình quá gian nan vất vả sẽ làm tan vỡ hết tất thảy những điều đẹp đẽ. Đến lúc này, yêu hay không yêu, có điều khổ sở gì hay không, hoặc là ai phải trả giá nhiều hơn đều chẳng còn quan trọng nữa, khiến người ta nhớ được chỉ còn sự đau đớn lúc bị tổn thương, và còn sự sợ hãi đối với lần bị tổn thương tiếp theo. Dì và ông ấy giống y như một bộ nhông, rõ ràng là gắn bó mật thiết, nhưng đáng tiếc nếu như chất liệu không giống nhau, sớm muộn gì cũng bị đối phương mài mòn. Tiểu Thiện, người ích kỷ luôn là người kiên cố hơn! Trước đây dì luôn trông mong con và A Toản có thể ở bên nhau, lúc nào cũng nghĩ chỉ cần con chịu được, thì nhất định có thể khống chế được kiểu người như nó. Thật ra con cách xa nó một chút cũng tốt, dì không muốn con lại dẫm lên vết xe đổ của dì."

Kỳ Thiện nghe vậy chợt ngẩng đầu, vẻ mặt luống cuống, "Không, con không có... Con đã...."

"Tiểu Thiện, con thông minh hơn dì." Phùng Gia Nam cười cười, lại đặt khối dương chi bạch ngọc kia vào tay Kỳ Thiện, "Cầm đi, tặng cho con thì là của con. Con nuôi nó tốt như vậy, có thể thấy ngọc đã nhận chủ rồi."

Kỳ Thiện vội vàng từ chối, "Khối ngọc này quan trọng với dì như thế, con không thể nhận được!"

Phùng Gia Nam mím môi cười, "Ai biết được sau này A Toản sẽ tìm người một phụ nữ như thế nào, chỉ nghĩ đến tính tình chống đối của nó với dì, lòng dạ độc ác của bà mẹ chồng này chắc sẽ không sửa được. Con cứ như nhận thay dì... Sau này A Toản tìm được người thực sự phù hợp với nó, con trả cho nó cũng không muộn."

Trước ngày Chu Toản rời đi một hôm lại đến trèo cửa sổ phòng Kỳ Thiện. Kỳ Thiện đang mặc đồ ngủ, xõa tung mái tóc, vừa để ý đến động tĩnh dưới lầu, vừa thấp giọng mắng anh: "Nhà tôi không có cửa chính hả? Đã nói không được như thế nữa rồi mà!"

Chu Toản thờ ơ ngồi trên bàn học của cô, nói: "Yên tâm, sau này muốn thế này cũng khó."

Câu nói này khiến bầu không khí trong phòng bỗng chốc ngưng trệ. Bọn họ đều giả vờ như đã quên, lần ly biệt này là lần dài nhất từ trước đến nay, một lần là hồi cấp hai Chu Toản đi du lịch mười nước Châu Âu với bố mẹ, lần khác là Chu Toản đến chỗ bà ngoại bị ốm vào kỳ nghỉ hè, đều là mười một ngày.

"Ở bên kia cậu muốn thế nào cũng được, không phải rất tốt sao?" Kỳ Thiện nghiêm mặt nói.

"Cậu cũng cảm thấy tốt?"

"Ừ."

Chu Toản tự giễu bĩu môi. Trong lòng Kỳ Thiện nghĩ, anh có lý do gì mà không vui đây? Chẳng lẽ là vì sắp phải xa Chu Yến Đình? Cô biết trong kỳ nghỉ này Chu Toản và Chu Yến Đình vẫn luôn thân thiết với nhau, nói không chừng vừa mới đây thôi, hai người họ vừa lưu luyến từ biệt lẫn nhau.

Kỳ Thiện lấy khối dương chi bạch ngọc dưới gối đưa cho Chu Toản, có lẽ anh đã có người để tặng rồi.

Chu Toản không nhận, nhướng mày nói: "Lúc mẹ tôi đưa cho cậu đã nói gì?"

Kỳ Thiện thành thật đáp: "Dì bảo tôi tạm thời giữ giúp cậu, đợi đến khi cậu gặp được người thích hợp. Hay là cậu tự mình giữ đi."

"Tôi không cảm thấy đây là đồ của tôi." Chu Toản trở mặt không nhận, "Bảo bối của mẹ tôi giao vào tay cậu, bảo cậu giữ thì cậu giữ, liên quan gì đến tôi?"

Ngữ khí của anh gắt gỏng, Kỳ Thiện bèn xoay người nhét lại dưới gối, không để ý đến anh nữa.

Chu Toản yên lặng ngồi một lúc, tự mình cũng cảm thấy nhạt nhẽo, nhàm chán dùng ngón tay gõ lên bàn.

"Kỳ Thiện!" Anh gọi cô một tiếng, lại không nói gì nữa. Kỳ Thiện xem như không nghe thấy.

"Sáng sớm mai tôi phải đi rồi, trơ mắt đến tìm cậu, cậu ngay cả "tạm biệt" cũng không nói?" Chu Toản đột nhiên lớn giọng.

Kỳ Thiện ngoảnh đầu, hô hấp có chút dồn dập, nhưng giọng nói vẫn bình thản như thường, "Tạm biệt!" Cô ngừng một chút, lại bổng sung, "Thượng lộ bình an, Chu Toản."

Chu Toản xanh mặt, dường như trong đại não đang liều mạng muốn phản kích lời nói của cô, sau cùng hậm hực đáp một câu: "Sau này cậu còn muốn uống chực sữa miễn phí, nằm mơ đi!"

Anh nói xong, tự mình cũng cảm thấy hoang đường, cười nhạt.

"Kỳ Thiện... Tiểu Thiện, cậu cũng cảm thấy tôi sai rồi sao?"

Rất lâu sau, Chu Toản mới mở miệng lần nữa, hạ giọng nói, trong mắt ngập tràn vẻ mờ mịt. Sự trầm mặc của Kỳ Thiện khiến anh thân thuộc đến nỗi không thể thân thuộc hơn nữa, nhưng ánh mắt của cô đã đưa ra đáp án.

Chu Toản móc nửa gói thuốc lá từ trong túi quần ra, thuần thục tìm thấy bật lửa cô thường dùng để đốt đoạn dây thừa trong ngăn bàn học, không nói lời nào châm thuốc.

Kỳ Thiện nhanh như chớp chạy đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, sợ khói thuốc sẽ bay xuống dưới nhà. Cô vốn dĩ muốn nói: "Cậu điên rồi hả, ở trong phòng tôi mà cũng dám hút!" nhưng khi cô muốn giằng lại điếu thuốc trên tay Chu Toản, anh lắc mình tránh đi. Một cỗ cảm giác thất bại mãnh liệt và sự mất mát khó khiểu bỗng đầy ắp trái tim trống rỗng của cô. Cô buồn rầu ngồi trên cạnh giường, nhìn thẳng vào Chu Toản.

Chu Toản khiêu khích, "Nhìn gì, có muốn một điếu không?"

"Được." Giọng nói hữu khí vô lực của Kỳ Thiện truyền đến.

Anh cho rằng lỗ tai của mình bị hỏng, hoặc là hiểu sai ý của cô, "Cậu nói gì?"

"Chẳng phải bảo cho tôi một điếu còn gì?" Kỳ Thiện không đợi Chu Toản động, tự mình rút ra một điếu từ gói thuốc lá anh đặt trên bàn, vụng về châm lên.

"Được rồi, cháy quá rồi đó, cậu tưởng đang châm lửa à?" Chu Toản nhìn không nổi nữa, nhắc nhở.

Kỳ Thiện bắt chước bộ dáng của anh đưa thuốc đến bên miệng, rồi dùng sức hút một hơi, bị nghẹn đỏ bừng mặt. Chu Toản châm chọc không chút lưu tình, đáy mắt toàn bộ là vẻ chế nhạo "Sớm biết như thế". Anh không ngờ đến là, Kỳ Thiện còn dám hút lần thứ hai, chỉ là chau mày ho vài cái... đến khi cô hút đến hơi thứ năm, từ từ phun ra một ngụm khói thuốc, trên mặt thế mà xuất hiện một loại cảm giác say mê mơ hồ.

Chu Toản khẽ nhếch miệng, trước mắt nhanh chóng xuất hiện một bức tranh: Kỳ Thiện mặc một bộ cẩm y thời xưa ngồi dựa trên giường La Hán khắc hoa, cả thân hình tỏa ra hơi thở lười biếng, ánh mắt mơ hồ, miệng ngậm một tẩu thuốc bằng đồng thau, nuốt mây nhả khói trong tiếng nhạc lượn lờ...hòa hợp vô cùng.

Anh nên sớm nghĩ đến mới phải, dưới bộ dạng nghiêm chỉnh của cô cất giấu một trái tim tà ác.

Chu Toản chi lo ngạc nhiên và tưởng tượng, suýt nữa bị điếu thuốc đang hút dở làm bỏng tay. Anh chẳng nói chẳng rằng rút điếu thuốc trên tay Kỳ Thiện xuống, gộp chung với nửa điếu thuốc của mình dụi tắt rồi ném ra ngoài cửa sổ, cứng rắn nói: "Đứa nào còn hút đứa đó không phải người!"

Kỳ Thiện không cãi lại, trong mắt còn sót lại một chút nuối tiếc, trước đây cô không hiểu lắm tại sao lại có nhiều người chìm đắm vào thứ này như vậy, mùi vị thuốc lá hôi muốn chết, hóa ra bản thân nó còn có chỗ kỳ diệu. Cô cầm một cuốn sách, quạt không ngừng về phía cửa sổ, muốn khiến mùi vị "tội ác" mau chóng tiêu tán. Chu Toản lại chuyên tâm nghịch bật lửa, tắt mở liên tục. Tiếng trang sách ma sát vào nhau và tiếng đóng mở của bật lửa không ngừng bên tai, buồn tẻ mà lâu dài, dường như không có điểm dừng.

"Cậu nói xem, sau này tôi sẽ trở thành người như thế nào? Chúng ta rồi sẽ ra sao?"

Có người hỏi, nhưng không có người đáp.

Ngày hôm sau, Chu Toản đáp máy bay từ Trung Quốc Hồng Kông đi Vancouver. Kỳ Thiện không xuất hiện trong hàng ngũ đi tiễn, cô đến nhà cậu của mình. Máy bay xuyên qua tầng mây, trong một màu xanh thẳm, rõ ràng đang về phía trước, nhưng lại yên lặng không tiếng động.

Chu Toản mở cuốn sổ ghi chép nhỏ của Kỳ Thiện đưa cho anh, nét chữ xinh đẹp ngay ngắn viết đầy mấy trang giấy, bên trong có đủ loại ghi chú bằng tiếng Anh và tiếng Trung về sân bay, trạm xe buýt, chú thích hướng dẫn thủ tục nhập cảnh, giới thiệu nơi ăn chốn ở tại địa phương, còn có mấy câu chuyện cười không biết chép từ đâu. Chu Toản lướt qua những trang giấy trắng dày cộp, giở đến trang cuối cùng, trang giấy kia chỉ có một hàng chữ nhỏ:

Người lương thiện trong quá trình truy cầu dù cho hoang mang, nhưng cuối cùng sẽ ý thức được có một con đường đúng đắn – < Faust>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tonton