Chương 12: Gặp gỡ trong cung + Chương 13: Đến thỉnh an muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phàn Nguyệt làm tân tấn phi tần, muốn tới Trường Xuân Cung hành lễ bái đại lễ. Hôm qua một chuyện phát sinh lúc sau, nàng quyết định lưu tại Minh Tương và Tiểu Lộ Tử ở tẩm cung nghỉ ngơi, một mình đi trước.

Không khí ẩm ướt sáng sớm, bình minh hé lên. Phàn Nguyệt đi trong con hẻm yên tĩnh, có cảm giác nhẹ nhàng hơn.

Lúc cô đang ưu tư, bỗng nhiên có kẻ ôm chậu hoa đến trước mặt, cố ý để chậu hoa ấy đổ vào cô.

Phàn Nguyệt xoay mình né tránh nhưng lại bị té ngã. Những nghẹn khuất trong khoảng thời gian qua đều trào ra.

"Đau quá, đáng hận, sao ta lại xui xẻo thế này!" Lúc này cô cũng không bận tâm thân phận mình mà phát tiết cảm xúc đè nặng trong lòng. Cô đã phải vượt không biết bao nhiêu khó khăn mới có manh mối về Bạch Sơn Tú Uyển, vậy mà lại không nghĩ đến nguy hiểm trùng trùng.

Nhìn đáy bồn hoa vướng dưới chân, cô tức giận vứt giày đi.

"Giày ai lại vứt ở chỗ này?!" Cô ngước lên nhìn thì đập vào mắt là một nam tử mặc thường phục, nhìn khí chất cao quý lễ độ, giọng nói không giận không dữ, không phải thân vương thì cũng là quan lớn, là nhân vật không đắc tội được! Cô tạm thời không biết phải làm sao.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Phàn Nguyệt nghĩ vậy chuẩn bị bất chấp giày nơi đó định đứng lên bỏ chạy.

Tuy nhiên trời không chiều lòng người, nam tử nhanh chóng đến trước mặt cô.

Cô sợ quá a! Sợ hắn tìm mình tính sổ, cô vội vã che mặt, tránh ánh nhìn dò xét của hắn.

"Ngươi là ai? Dám dùng giày đánh trẫm... ta!"

"Xin lỗi, xin lỗi... Ta không cố ý!" Phàn Nguyệt cũng chưa nghe rõ lời hắn nói mà chỉ là ra sức xin lỗi.

Nam tử nhìn trang điểm của cô, lập tức hiểu ra "Nàng là phi tần mới?"

Nghe nam tử nói vậy, cô chợt nghĩ ra điều gì vội nói "Ta và ngươi hai người cô nam quả nữ ở cùng nhau thật không ổn, ngươi tốt nhất xem như không nhìn thấy ta đi."

Nói xong cô không quay đầu lại chạy đi một mạch, để lại nam tử đứng lẻ loi, đến giày cũng quên mang.

Hoằng Lịch nhặt giày lên, trông có vẻ như suy tư gì.

Lúc này Lý Ngọc công công đã tìm thấy hắn "Hoàng Thượng, người sao lại ở chỗ này? Hả? Giày này?"

Trước ánh mắt hoài nghi của Lý Ngọc, Hoằng Lịch cũng không biểu hiện gì mà chỉ phân phó "Giày này giữ lấy, giao cho Nội Vụ Phủ."

--

Phàn Nguyệt chạy ngay đến Trường Xuân Cung nhưng Hoàng Hậu và các phi tần đã ngồi ngay ngắn. Trong chốc lát, mọi người nhìn về phía mình làm cô cảm giác như học sinh đến trễ bị cả lớn nhìn. Cảm giác thật xấu hổ.

Nhất thời chột dạ và căng thẳng khiến trong lòng lo lắng, bởi vì Phàn Nguyệt đã nhạy bén cảm giác được ngoài Hoàng Hậu ra, mọi người đều không hài lòng.

Phàn Nguyệt bèn đứng lên giải thích lý do đến muộn "Xin Hoàng Hậu nương nương và các vị phi tần thứ tội, thần thiếp đến muộn là do trên đường đi bị dơ đồ, phải quay về thay bộ đồ khác để tránh làm mất thể diện hoàng cung."

"Thỉnh an cũng đến trễ, ra thể thống gì. Biết quy tắc không..." Vân Hương nhanh miệng trách cứ cô.

Lúc này một vị phi tần váy áo lộng lẫy, được nô tì dắt tay dẫn vào. Thấy người này phô trương như thế, cô trong lòng thầm nghĩ [Đây nhất định là Tuệ Quý Phi.]

"Thần thiếp biết tội, nhưng ta là vì có lý do mới đến trễ, mong các vị tha thứ."

Vân Hương không biết tại sao vẫn không buông tha cho Phàn Nguyệt "Thỉnh an phải đúng giờ, Hoàng Hậu nương nương còn phải đến sớm. Không lẽ ngươi còn được sủng ái hơn Hoàng Hậu?"

Tuệ Quý Phi vừa vào cửa đã nghe câu nói của Vân Hương, hiểu lầm là nàng ta đang nói mình liền nổi trận lôi đình "Láo xược! Bổn cung hôm nay không khỏe mới đến muộn, ngươi là hạ nhân mà cũng dám chỉ trích bổn cung?"

Vân Hương vừa nghe đến đây liền sợ hãi quỳ xuống. Người này điển hình chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đụng phải người khó chơi liền không dám làm càn.

"Nô tì không có ý này, xin Quý Phi nương nương tha tội."

Hoàng Hậu thấy tình hình đi quá xa rồi bèn lên tiếng can ngăn "Được rồi, hôm nay là ngày phi tần mới lần đầu thỉnh an, cũng xem là đại hỉ, chuyện này bỏ qua."

Tuy nói vậy nhưng Hoàng Hậu cũng không thể dễ dàng tha tội cho Vân Hương, cuối cùng cô ta bị cho nhịn đói hai ngày.

Các phi tần thành thật cho Hoàng Hậu và nương nương các cung thỉnh an, Hoàng Hậu dặn dò qua về những vấn đề liên quan đến bữa tiệc sắp tới, liền cho lui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro