CHƯƠNG 1: SĂN CỔ NGỌC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- A lô... Sếp à... Tôi đã tìm rất nhiều lần ở Vạn Hoa Thành rồi, nhưng không tìm thấy cổ ngọc mà ông nói. Bây giờ trời sắp tối rồi, tôi về đây. Ngày mai lại đến tìm nhé!

  - Ai da... Không được, cô cố gắng tìm cho đến khi nhìn thấy mảnh ngọc bội đó đi. Nếu tìm được tiệm đồ cổ của chúng ta sẽ giàu to đó.

  - Biết là như vậy rồi. Nhưng sắp tối rồi, tôi phải rời khỏi cái thành cổ này. Ông không biết là những nơi có cổ vật thường rất đáng sợ khi về đêm sao?

  - Đó chỉ là những lời đồn thôi, đã có ai chứng minh được những thứ mơ hồ đó đâu.

  - Chưa chứng minh được, nhưng tôi chắc chắn là có.

  - Tôi không cần biết, cô phải tìm cho tới khi nhìn thấy và mang về đây cho tôi. Nếu không tìm được trong đêm nay, thì cô thu dọn đồ rời khỏi tiệm đồ cổ của tôi đi.

  - Ngày mai tôi lại đến tìm không được à? Nhất định phải là đêm nay sao?

  - Phải... đêm nay phải tìm cho ra. Đám người ở các tiệm khác đã biết về sự tồn tại của mảnh ngọc bội cổ. Ngày mai bọn họ sẽ lũ lượt kéo đến Vạn Hoa Thành. Vì vậy cô không được về, ở đó mà tìm tiếp đi, biết chưa?

  - Sếp... ông như vậy là quá đáng lắm đó...

   "Tút... tút" còn chưa thương lượng xong thì sếp đã ngắt điện thoại. Cô gái chỉ có thể đứng cầm chiếc điện thoại rồi lẩm bẩm một mình. " Cái tiệm đồ cổ bé tí bằng cái lỗ mũi, mà cũng đòi đuổi việc tôi sao? May cho ông là sếp tôi, nếu không còn lâu tôi mới nghe theo. Cái Vạn Hoa Thành này rộng như vậy, tìm đến bao giờ đây chữ? Tại sao chỉ có một mình tôi đi tìm mảnh ngọc đó vậy? Ông không thể cử thêm người cho tôi được à? Lão sếp già đầu hói, bụng bự đáng ghét..."

   Cô gái vừa mắng sếp dữ dội đó tên là Hạ Chi Lan, là một chuyên viên khảo cổ học, một ngành nghề phổ biến ở những năm 3128. Công việc của Chi Lan là tìm kiếm những món đồ cổ có giá trị, càng cao càng tốt. Sau đó mang về cửa hàng đồ cổ của sếp cô và tại đây, món đồ sẽ được mang ra đấu giá với số tiền cao ngất ngưởng. Chính vì như vậy, nên ở thời đại này người người thi nhau đi săn đồ cổ.

   Vạn Hoa Thành là một nơi đã được xây dựng cách đây 7000 năm trước. Ở đây đã từng tìm thấy rất nhiều món đồ có giá trị cao. Có rất nhiều tiệm đồ cổ trở nên giàu có, chỉ với một món đồ tìm được ở nơi này.

   Vài ngày trước, một dân chơi đồ cổ đã thông báo sẽ trao thưởng lên đến 50 tỷ, cho ai tìm được một mảnh ngọc bội có dạng nửa hình trái tim. Đó là vật định tình của thái tử Phó Cát Tinh dành cho ái phi. Vì lý do đó mà các chuyên viên khảo cổ ào ạt kéo về Vạn Hoa Thành để săn bảo ngọc.

   Ở thời điểm hiện tại, tìm việc làm là một vấn đề nan giải, mọi người hầu như thất nghiệp rất nhiều. Chi Lan không muốn mất đi công việc này, nên quyết định ở lại và một mình tìm kiếm bảo ngọc.

   Mặc dù rất sợ hãi với những lời đồn tâm linh nhưng Chi Lan vẫn không bỏ cuộc, cố gắng vượt qua nỗi sợ với hi vọng được đổi đời.

   Chi Lan tay phải cầm điện thoại di động, tay trái cầm đèn pin, vừa di chuyển vừa niệm phật. Bước từng bước đến từng ngõ ngách, vẫn không có chút manh mối nào.

   Tuyệt vọng đến nơi, bỗng Chi Lan nhìn thấy một căn phòng được khép hờ, bên trong có một chút ánh sáng yếu ớt, chỉ loé sáng trong chớp nhoáng rồi vụt tắt. Lúc này Chi Lan bắt đầu cảm thấy sợ hãi, " Xung quanh tối đen như mực, tự nhiên lại có một tia sáng quỷ quái gì thế kia, không phải là mình xui xẻo gặp tâm linh rồi chứ? Ôi! Mẹ ơi, chân mình tê cứng rồi, không chạy được nữa, sợ chết mất."

   Trong giờ phút căng thẳng thì điện thoại reo lên, khiến Chi Lan giật bắn mình. Người gọi đến không ai khác đó chính là sếp cô.

    - Chi Lan... tìm đến đâu rồi, đã thấy gì chưa?

   - Sếp à... gọi người đến đón tôi về được không? Tôi sợ lắm rồi...

   - Có chuyện gì xảy ra ở đó sao?

   - Tôi... Tôi nhìn thấy có một căn phòng đột nhiên nháy sáng một cái rồi vụt tắt. Hình như tôi gặp tâm linh rồi... bây giờ tôi sợ lắm hu hu...

   - Ai da... đi tìm đồ cổ mà cô nhát gan vậy không được đâu. Mau vào trong xem đi, có khả năng đó là ánh sáng của cổ ngọc.

   - Ông tự đi đến mà tìm... đồ sếp xấu xa. Không biết suy nghĩ cho nhân viên...

   - Cô đừng có nhiều lời, mau vào trong đó đi. Nếu đúng là cổ ngọc, tôi trả cho cô 70 phần trăm luôn đó.

   - Ông nói thật đấy nhé! Tôi đã ghi nhớ rồi.

   - Được... tôi hứa với cô. Mau vào tìm đi.

   Chi Lan lấy hết can đảm bước từng bước rón rén vào bên trong căn phòng. Vừa đến trước cánh cửa thì một luồng gió lạnh thổi qua, có một chút lành lạnh ở sống lưng. Tiếp theo là cánh cửa đột ngột mở toang ra, Chi Lan chưa hề chạm vào cánh cửa. Điều đó khiến Chi Lan giật nảy mình, cô è dè đứng quan sát một lúc lâu rồi mới dám đặt chân vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro