CHƯƠNG 2: MẢNH NGỌC PHÁT SÁNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi Lan soi đèn pin ở từng góc tường, cô nhìn thấy một chiếc giường đã có dấu hiệu mục nát, bên trên có một chiếc hộp nhỏ. Chi Lan dè dặt đứng nhìn chiếc hộp một lúc lâu, rồi quyết định đến gần xem thử. Chi Lan vừa chạm tay vào thì chiếc hộp lập tức mở ra, cứ như đã chờ đợi cô từ lâu vậy. Chi Lan nhìn thấy bên trong hộp là một miếng ngọc bội, nhưng nó đã bị vỡ mất một nửa và có dạng nửa hình trái tim. Đó đúng thật là mảnh ngọc mà Chi Lan cần tìm.

    " Tìm thấy rồi... may thật, mình có thể về nhà rồi. Chuyến này mình sẽ giàu to, 70 phần trăm giá trị sẽ thuộc về mình ha ha...". Chi Lan vui mừng gửi tin nhắn cho sếp và cầm lấy mảnh ngọc rời đi.

    Nhưng vô tình lại phát hiện ra, mảnh ngọc này rất giống với bùa bình an mà bà nội đã tặng cho cô. Để chắc chắn hơn, Chi Lan lấy từ trong túi ra một mảnh ngọc có dạng nửa hình trái tim. Thật trùng hợp là cả hai mảnh ngọc này đều giống nhau như đúc đến từng chi tiết nhỏ. Đã vậy mảnh ngọc kia lại là phần còn thiếu của mảnh ngọc cô đang giữ.

   Chi Lan thử ghép hai mảnh ngọc lại với nhau và nó thật sự đã trở thành một miếng ngọc bội hoàn chỉnh. Đang cảm thấy thật khó hiểu về chuyện này, thì đột nhiên có một tia sáng loé lên, làm chói hết cả mắt, Chi Lan không còn nhìn thấy gì nữa và ngất đi.

    Đến khi tỉnh dậy, Chi Lan nhìn thấy mình đang nằm trong một khu rừng tối om. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì có mấy tên áo đen lao vun vút đến, đánh vào sau gáy khiến Chi Lan tiếp tục ngất xỉu.

    Lần thứ hai mở mắt ra, Chi Lan nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường có thiết kế thời cổ đại, quần áo đang mặc cũng có thiết kế thời cổ đại. Vừa mới tỉnh dậy thì một cô gái trẻ hối hả xông vào, quỳ xuống trong trạng thái vô cùng lo lắng, cô ta vừa mếu máo vừa nói.

   - Tiểu thư… người tỉnh rồi. Hoa Hoa rất lo cho người…

   - Hoa Hoa… cô là ai vậy?

   - Tiểu thư… người không nhận ra em sao?

   - Lần đầu gặp cô, nhưng đây là đâu vậy? Sao giống hoàng cung trong mấy bộ phim cổ trang ta hay xem?

   - Tiểu thư… có phải đêm qua mấy tên thị vệ đánh người, trúng vào điểm nào rồi không? Sao hôm nay người ăn nói kì lạ vậy?

   - Mấy tên thị vệ sao?

     Chi Lan còn đang ngơ ngác, cố gắng hiểu vấn đề thì đột nhiên đầu cô đau nhức dữ dội. Sau đó là một đống kí ức không biết từ đâu ào ào xuất hiện trong tâm trí.

     Hoá ra Chi Lan đã vô tình xuyên không vào nguyên chủ ở thời cổ đại. Với thân phận là nhị tiểu thư phủ Hạ. Cô tiểu thư này là nữ tử của phi tần thất sủng, mẫu thân cô là một nô tì được vương gia sủng hạnh trong một lần say rượu, nên cô và mẫu thân luôn bị Hạ Phu Nhân chèn ép, bắt nạt, phải sống như một nô tì ở trong phủ. Ngay cả phụ thân của cô là Hạ Vương Gia, cũng không đoái hoài đến, mặc cho bọn người Hạ Phu Nhân ức hiếp.

     Vài ngày nữa ở kinh thành tổ chức tuyển Thái Tử Phi. Tất cả các hoàng tộc và các vương phủ có công với Hoàng Thượng, nếu có nữ tử đều phải đến ứng tuyển, đó là bắt buộc. Phủ Hạ cũng nằm trong danh sách đó, vì vậy đại tiểu thư của Hạ phủ bắt buộc phải tiến cung.

    Nhưng lúc bấy giờ, Thái Tử nổi tiếng là một kẻ tàn bạo, ngạo mạn và không có nhân tính. Dù cho Thái Tử rất khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn. Nhưng không một nữ nhân nào dám tiến cung, chỉ vì họ muốn được bảo toàn tính mạng.

    Đại tiểu thư phủ Hạ cũng vậy, cô nằng nặc đòi đổi người tiến cung cho nhị tiểu thư. Chi Lan bị rẻ lạnh từ nhỏ, nên không thể phản kháng và bị ép phải tiến cung. Nguyên chủ của Chi Lan vì không muốn, giữa đêm đã âm thầm bỏ trốn ra bên ngoài. Nhưng với sức lực yếu ớt, đi chưa được bao xa thì vấp phải một tản đá to, ngã đập đầu mà mất đi. Đúng lúc này thì Chi Lan xuyên không đến.

     Những kí ức này đã khiến Chi Lan hiểu ra mọi chuyện. Cô có chút hoang mang, nhưng vì rủ lòng thương với nguyên chủ, Chi Lan quyết định vừa trả thù vừa tìm cách để quay trở về thời hiện đại.

   - Này… cô Hoa Hoa, ta hỏi một chút...

   - Tiểu thư… người muốn hỏi em chuyện gì?

   - Ta là nhị tiểu thư của phủ Hạ à?

   - Thưa… đúng là như vậy. Có phải là do tiểu thư bị ngã đập đầu vào đá, nên lúc nhớ lúc quên không?

   - Ai da… chắc là như vậy rồi, cô có thể nói sơ lược về cha của ta không?

   - Cha của tiểu thư... Là vương gia có phải không?

   - À… đúng rồi, là vương gia đó.

   - Vương gia là một người có công với Hoàng Thượng, được người vô cùng yêu quý. Ban cho cai quản cả một khu vực ở phía Tây kinh thành. Em nói như vậy, người đã nhớ được chút gì chưa, tiểu thư?

   - À… có, ta nhớ được một chút rồi.

   - Vậy tốt quá rồi, Hoa Hoa rất vui.

   - Mà… buổi tuyển Thái Tử Phi là như thế nào vậy?

    - À... Cái này một năm sẽ tổ chức một lần. Thái tử đã bắt đầu tuyển phi được 2 lần rồi.

    - Hả... Tuyển vợ gì mà 1 năm 1 lần. Thái tử có bao nhiêu cô vợ chứ?

    - Em không biết rõ, nhưng nghe nói là mỗi năm chỉ tuyển hai tú nữ vào cung. Nhưng cả hai đều qua đời một cách bí ẩn, không ai điều tra được nguyên nhân. Cho nên đến bây giờ Thái Tử vẫn chưa có Thái Tử Phi. Tất cả các thị nữ cũng không muốn tiến cung vì sợ qua đời không rõ nguyên nhân.

     - Thật sự là không ai biết nguyên nhân sao?

    - Có người đồn đoán là do các thị nữ không làm hài lòng Thái Tử, cho nên đã bị hành hạ cho đến chết.

     - Nếu thật vậy thì cái tên Thái Tử này quá tàn bạo rồi. Vậy nếu ta mà vào cung thì không phải ta sẽ chết ở thời cổ đại à?

     - Tiểu thư… người đang nói cái gì vậy?

     - Không được rồi, ta phải đi trốn thôi. Ta không thể chết ở đây được, ta phải quay trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro