CHƯƠNG 21: ÁC QUỶ BỊ THƯƠNG RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm sau, sau khi trở về, Vương Nhất Bác không gặp cậu lấy một lần, có vẻ như hắn bận. Tối hôm đó, nghe nói hắn ở thư phòng sẽ không đến, Tiêu Chiến cũng thoải mái đôi chút nhưng lại có cảm giác thiếu cái gì đó, có lẽ là hơi e sợ vì Tiêu Chiến chẳng phải đã bị bắt cóc một lần khi không có hắn đó thôi. Đến tối đến, khi Tiêu Chiến cùng cái tay gãy của mình đang lần mò đến giường chuẩn bị một giấc ngủ không bị quấy phá thì hắn tự nhiên xuất hiện ập vào y như cơn gió đóng ập cửa phòng lại. Nhìn vẻ thản nhiên đường hoàng của Điện hạ y chang như đây là phòng của hắn, Tiêu Chiến chỉ bĩu bĩu cái môi của mình rồi an phận đi ngủ.

Cái liều thuốc an thần đó làm cậu ngủ say như chết. Hắn ngược lại vô cùng không hài lòng, cậu mở miệng một câu cũng không nói; bây giờ lại ngủ say không biết trời đất gì. Tiêu Chiến có biết là cậu ta bây giờ chẳng khác nào "mỡ" treo miệng "mèo" không hả. Cậu nằm tận góc trong cách hắn khá xa, một tay ôm cái tay gãy. Hắn bước đến nhướn chân mày lên nhìn vào cái "thành quả" của mình. Đèn trong phòng đã tắt hết, sao lại dám ăn mặc hớ hênh thế này mà ngủ cùng giường với hắn. Hắn đã không ít lần thấy cái kiểu hớ hênh của cậu, tuy là nam nhân với nhau nhưng có lần nào hắn cưỡng lại được đâu. Tính ra hắn đã sống hơn sáu trăm năm con người. Tuy nhiên, hắn có một đặc ân về khả năng bất tử, trừ phi có một kẻ đủ mạnh để giết hắn, hắn vẫn sẽ bất tử với bề ngoài như thiên sứ và giáng thế và sức cuốn hút của ác ma, nhờ thế hắn trong mắt bọn nữ quỷ luôn là một niềm khao khát bởi hội tủ đủ : gia sản, quyền lực, vẻ bề ngoài đủ cho tất cả đàn bà sẵn sàng chết vì hắn,vậy mà bây giờ hình như hắn lại hơi có cảm giác mình có cảm giác với nam nhân, nhất là cái thằng nhóc nửa người nửa quỷ này. Vậy mà kẻ đó lại vô tư ,thờ ơ ,dửng dưng với hắn. Và kẻ đó đang nằm ngủ ngay trên chiếc giường này, nên nhớ, hắn cũng là đàn ông, hắn lạnh lùng rất giỏi khống chế song không phải lúc nào cũng làm được; điển hình là mấy ngày hôm nay hôm nào hắn cũng phải đè Tiêu Chiến ra hôn đến tắc thở mới thôi,hơn nữa quỷ giới là nơi gieo rắt dục vọng vô độ, nam nhân thì đã sao, chỉ cần hắn có cảm giác thì kẻ nào dám kháng lại. Tuy rắng hắn đối với Tiêu Chiến những ngày hôm nay là thủ đoạn, âm mưu tiêu diệt Lâm Doanh, Hậu duệ của Chúa Trời. Với khát vọng điên cuồng san bằng Thiên Đàng, biến thế giới loài người thành thế giới giống Địa ngục, song hắn vẫn không chấp nhận thái độ của đứa nhóc này. Suốt bao nhiên năm qua, hắn đã quá quen với việc được phục tùng, mệnh lệnh là của hắn là điều hiển nhiên chính xác; quen thói chà đạp kẻ khác và được cung phụng. Nhưng hắn bây giờ trong mắt một đứa con trai mà theo định nghĩa của hắn là không-còn-gì-để-tiếc-nuối thì thành một kẻ hiển nhiên bị phớt lờ. Và điều đó làm hắn rất không vui lòng.

"Sao ngươi có thể ngủ ngon lành như thế hả ?" - Nếu hắn là một tên đồi bại thì sao, ở thế giới loài người chắc chắn cậu sẽ không có đường thoát - Hắn nghĩ song nhìn cái con người ngủ ngon kia lại thấy có chút không vui, có lẽ là vì....quá yên tĩnh. Thường ngày nghe cậu làu bàu chửi rủa hôm nay lại hiền lành say ngủ thế lại có chút không quen đi .
Hắn búng nhẹ vào má cậu, Tiêu Chiến không phản ứng ! Hắn búng thêm một cái nữa có phần mạnh hơn, phần má thoáng ửng đỏ vì ngón tay cứng như đá của hắn. Hắn lay và gọi khá to nhưng Tiêu Chiến chỉ khẽ lắc mái tóc cho phủ xuống khuôn mặt rồi lại ngủ tiếp. Hắn luồn hai tay xuống dưới lưng cậu rồi kéo cậu ngồi dậy y chang như đang điều khiển một con rối, cổ cậu nghẹo sang một bên khi bị kéo dậy rồi thản nhiên ngã phịch vào vai hắn, người cậu khẽ cử động để thoải mái hơn trong "tư thế" ngủ mới. Có lẽ là do thuốc ngủ quá nhiều, bây giờ chẳng khác người bị bất tỉnh là mấy, bạ đâu dựa đó.

"Đùa đấy à, cả ngày Ta đã rất mỏi rồi còn làm trò gì thế này"- hắn nghĩ chỉ muốn hất mạnh cậu văng ra như hắn thường làm. Hắn thừa biết cậu sẽ không "làm phiền" hắn như bây giờ nếu còn tỉnh táo; cho nên hắn cũng không gạt cậu ra, để cậu dựa vào người mình. Hắn nâng hai chân đang co ro lại để cậu ngay ngắn trên người hắn để dễ ngủ . Trong căn phòng yên ắng chỉ có tiếng thở đều đặn của Tiêu Chiến, hắn nhắm mắt lại miệng khẽ nhếch nhẹ lên. Đôi khi hắn tự hỏi vì sao hắn không thể nào thôi việc hành hạ, chọc ghẹo, bắt nạt cậu dù cho cậu có muốn thoát cỡ nào, cậu kinh miệt, sỉ nhục hắn ra sao – đó là những việc trước đây hắn sẽ sẵn tay "ban" cho cái chết êm thấm. Cậu càng muốn thoát, hắn càng phải hành hạ, cậu càng im lặng né tránh, hắn lại càng không để cậu yên. Quá đỗi mâu thuẫn !

Tiêu Chiến chuyển người dựa mỗi lúc một sát vào hắn cơ hồ như lạnh mà đúng là lạnh thật so với thể trạng con người của cậu so với cái lạnh âm độ ở đây là quá lạnh , hắn kéo lại tấm mền rồi nằm xuống vẫn giữ cậu trong tay.

"Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn ở đây đừng bỏ trốn".

...

Tiêu Chiến cựa quậy người cử động hai tay nhìn vào cái tay bị gãy của mình rồi nhìn sang tên bên cạnh. Cậu cố tình chống cả khủy tay trên ngực Vương Nhất Bác nhưng mà da hắn làm từ gì mà cứng thế này. Hắn vẫn không tỉnh, cậu cố thoát ra khỏi tay hắn nhưng sao mà tay hắn cũng như gọng kiềm thế này. Nếu là người-bình –thường thì lúc ngủ phải thả lỏng ra chứ ai mà lại giữ cứng thế này.

- Nè ! – cậu gọi, vỗ nhè nhẹ vào vai hắn. Thật muốn đạp cho ngươi một cái. Đàn ông mà lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp. " Ngươi đúng là cái tên tinh trùng thượng não, động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới..."

Hắn không hài lòng khi thấy cái gối ôm có xu hướng chạy thoát và một vài tiếng động đang quấy rầy giấc ngủ ngon của hắn, khẽ gầm nhẹ.

Tiêu Chiến ngay tức khắc đông cứng lại. Cậu vật vã một hồi đành nằm yên chịu chết. Còn tên Ác quỷ, hắn được nước làm tới; càng siết chặt hơn mà còn động vào cái tay gãy mới đau chứ, vùi mặt vào khoảng giữa mặt và cổ cậu, phả từng hơi nhè nhẹ rồi ngủ say sưa ngon lành.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, Tiêu Chiến hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có ánh sáng hắt vào, có một bóng đen đang di chuyển, cậu đột nhiên thấy sợ. Không biết vì lí do gì, đơn giản là vì buổi tối, nơi này thường không có lính canh, dáng vẻ đi rình rập kia chẳng phải đáng sợ hay sao. Hay là.....Tiêu Chiến thoáng nghĩ đến một người cậu mong đợi. Lâm Doanh? Cố gắng cử động mạnh và nhanh hơn cậu ngồi thẳng dậy chủ tâm đến nổi gạt hắn ra mà còn không hay biết, nhìn bóng đen hắc bóng ngay trước cửa phòng, có tiếng lạch cạch. Tiêu Chiến nuốt khan nhìn có kẻ cậy cửa phòng. Có lẽ nào ? Là Lâm Doanh tới cứu cậu ? Cậu mong đợi dù sợ hãi, cậu càng chồm người qua bất chấp kẻ đang ngủ bên cạnh, khoảng cách độ chục met ra cánh cửa, mắt cậu đã quen trong bóng đêm. Cậu thật sự đang kì vọng, nhón chân xuống nền đất lạnh lẽo của sàn nhà. Cậu đứng yên quan sát kẻ đột nhập vào.

Đến khi cánh cửa bật mở. Không phải. Tiêu Chiến nhận ra mình đã sai lầm. Sai lầm tai hại. Kẻ bước vào bịt kín mặt, ánh mắt đỏ hắc ám đó trừng mắt ban đầu thoáng ngạc nhiên song bây giờ lao thẳng về phía cậu. Trong khoảnh khắc đầu tiên, cậu sợ hãi né tránh rồi hét lớn. Kẻ đó nhanh chóng chế ngự được cậu, giữ chặt hai chân trong khi cầm một lưỡi đao to thẳng chém vào cậu. Cậu sắp bị kết liễu. Sao cậu có thể ngờ nghệch như thế, không chết dưới tay hắn mà là tự kết liễu mình . Khi lưỡi đao đâm phập xuống, tim cậu ngừng đập trong sợ hãi.

Trong tích tắc có một bóng đen khác lao đến ngây trước mắt cậu, rất gần; một mái tóc trắng ngay trước khuôn mặt cậu . Một âm thanh rất ngọt nhưng làm cậu điếng người. Đó là âm thanh khi lưỡi kiếm kia ghim sâu và da thịt, mũi cậu ngửi thấy mùi máu tanh, tai thì nghe tiếng rít lên chửi của ai đó.

Rồi một âm thanh lớn như tiếng đồ vỡ nát. Một chuyện diễn ra quá nhanh để cậu có thể nhận biết. Bọn lính canh ập đến sau khi nghe tiếng đổ vỡ cùng tiếng hét của cậu, báo động ở khắp nơi.

Dưới ánh sáng đèn, cậu nhìn về phía một chiếc tủ gỗ cẩn đá rất đẹp ở góc phòng nay nát thành từng mảnh bởi một kẻ đang nằm chỏng chơ trong vũng máu đỏ pha đen. Rõ ràng là bị một lực rất mạnh tác động vào. Một bàn tay siết ở eo cậu mà cơ hồ bây giờ còn cố siết mạnh hơn rồi đem cả người cậu ôm vào lòng. Bọn lính canh quỳ rạp xuống run rẩy:

- Điện hạ ! Chủ nhân có sao... không... ạ ! Chúng...thần canh mật....không dám lơ....là nhưng...ả này....

- Phi tần của ta suýt chút nữa đã chết ! – hắn quay sang quát nạt dữ tợn.

Trong vòng hai ngày diễn ra hai vụ việc, không thể tin được. Bọn chúng coi ta là gì chứ !

Ánh mắt hằng sắc đỏ rút kiếm khỏi bao nhìn bọn lính như nói : Có gì trăn trối trước khi ta tàn sát hết chúng bây.

- Chúng...thần...thật sự...không dám....tắc trách...Điện hạ...xin người... tha mạng !- chín phần mười đã cầm chắc cái chết, song vẫn van nài.

Hắn vẫn quàng tay giữ chặt cậu, tay cậu tự bao giờ đã đặt trên vai hắn, có lẽ do lúc quá hoảng sợ. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu đánh mắt sang nhìn hắn sau câu nói đó, cậu nhận thấy tay mình có gì không ổn và mũi ngửi thấy mùi máu, khi dịch tay ra cậu nhận ra tay mình thấm đỏ và bắt gặp một vệt đỏ thẫm trên nền áo đen ở vai hắn. Là....máu ! Rất nhiều máu !

Cậu nhìn xuống sàn lưỡi dao của cô ả đang nằm trên đó nhưng điều đáng sợ là nó ghim thủng qua cả nền nhà cứng hơn đá. Nếu lưỡi dao đó chặt vào cậu chắc có lẽ cậu đã không thể sống mà nhìn thấy máu luôn rồi.

"Là hắn đỡ kiếm cho mình sao?"

- Máu ! – cậu bất giác nhìn vào vai hắn. Máu rất nhiều. Dường như chính hắn cũng không nhận ra mình bị thương. Cậu nhìn sang bọn lính canh quỳ mọp run như cầy sấy. Bất giác mở miệng ra lệnh :

- Ở đó còn ích gì ! Mau đem thuốc trị thương... - Tiêu Chiến nói bằng chất giọng run run, cảm thấy có lỗi, lưỡi dao đó chắc chắn là "món quà" cô ả muốn tặng cho cậu. Cô ả là một trong bốn phi tần được ban tặng.Một lính ngẩng đầu lên nửa muốn nghe lời nửa lại sợ sệt nhìn hắn.

- Nhanh lên ! Không thấy rất nhiều máu hay sao ! – Tiêu Chiến gắt, lần đầu điên cậu gắt gỏng nư vậy .

Vốn Địa ngục, không phải một hai lần Điện hạ bị thương, mỗi lần như thế, Hắn thường trút giận trước rồi mới chịu dưỡng thương...cho nên bọn lính sợ hãi chờ chết, vừa nghe Tiêu Chiến gắt đã cuống quýt cả lên.

Hắn ngồi trong phòng, sau khi băng bó xong vết thương. Tiêu Chiến nhìn hắn nửa cảm giác vui vẻ, hắn cuối cùng cũng bị quả báo nhưng suy nghĩ đó đã dập tắt, nếu không phải là đỡ cho cậu thì giờ này cậu đã chết rồi. Cậu ngồi xuống đất đối diện hắn, môi mấp máy đủ cho hắn nghe :

- Cảm ơn !

- Vì cái gì ?

- Vì sao lại cứu ta ?

- Vì sao ngươi lại đứng đó cho ả giết ? – hắn gắt lên. Hắn bắt đầu tỉnh từ khi cậu luồn khỏi tay và bước xuống giường nhưng mà sao cậu lại liều lĩnh bước ra đó như vậy. Đầu hắn thoáng nghĩ và tìm được lời giải. Cậu mong chờ Thiên Thần và hắn nổi giận muốn điên lên. Chỉ vì cái tên đó mà tính mạng cũng không muốn giữ à ! Thực tế chút đi, sao ngốc thế !

Tiêu Chiến không đáp, không dám nói, sợ hắn lại nổi giận. Hắn ném ánh mắt hằn học sang cậu rồi quay phắt đi.

- Xin lỗi- ngưng một chút Tiêu Chiến mới nói tiếp- Vết thương thế nào rồi ?

- Rất đau ! – hắn nổi đóa quay sang quát nạt dù rằng vết thương này cũng không có gì to tát với hắn.
Hắn hừ một cái quay đi, việc này cũng không ngoài dự tính của hắn. Hắn vốn biết có gián điệp của Vương Tử song không ngờ lại dám động đến cả phi tần của hắn; đúng là gan to thật. Hắn nén cơn đau ở vai rồi kéo cậu đi khỏi phòng , căn dặn kẻ thân tín gì đó rồi đuổi hết lính gác người hầu đi . Tiêu Chiến chỉ lặng để hắn kéo đi, hắn cất bước đi nhanh về phía cung điện phía Đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st