CHƯƠNG 20: BÌNH YÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn cậu châm biếm, bực vì chưa bao giờ phục vụ lại tệ hại như vậy. Mà cái bực nhất là nhìn Tiêu Chiến và cái con quỷ khó ưa nào đó nhìn cứ như tình nhân cùng nhau nấu ăn không bằng.

- Tay gãy thế này thì làm ăn gì chứ !

- Cũng đâu phải ta làm nó gãy ! – Tiêu Chiến lẩm bẩm đủ cho cậu nghe.

- Ta sẽ giúp ngươi, nhưng nếu không hiệu quả thì ném cả ngươi vào chảo luôn đấy !

- Thế thì không làm đâu – Tiêu Chiến suy tính, dại gì để làm hắn hài lòng mà đặt cược mạng sống của mình chứ.

- Ngươi...định chơi xỏ à ! – hắn nhướn mắt cảnh cáo.

Rốt cuộc kẻ yếu luôn bị đè bẹp thê thảm. Chẳng biết thế nào mới sống được với hắn. Tiêu Chiến cố gắng cắt mớ rau củ ra dưới sự trợ giúp bất đắc dĩ của hắn. Nhưng thề là chả giống không khí lãng mạn trong phim như thế nào mà cứ như là nấu ăn với bom hẹn giờ mà không rõ bao giờ phát nổ vậy. Hiện tại Tiêu Chiến đang cầm một con dao rất to đến cầm cũng thấy khó nữa là chặt thịt; mồ hôi nhễ nhại trên trán cậu, dao ở Địa ngục sao cái nào cũng như đao chém người thế này, đúng là không thể làm được cái gì ra hồn với một cái tay thương tích. Cậu chặt thịt mà như trút giận, hắn đứng ở cạnh khẽ cau mày.

"Có phải ngươi đang giận thớt chém cá không đấy. Nhìn điệu bộ yếu đuối mà chặt thịt cứ như ...giết người không bằng"

Tiêu Chiế thả phịch con dao to đùng xuống thớt xoay cổ tay, cái gì mà vừa nặng lại vừa cứng; đây có phải là thịt không, đúng là gà ở đây cũng dai hơn gà ở chỗ con người.

- Chậm chạp quá ! Tránh ra !- hắn đẩy cậu sang một bên.

"Không ngờ Điện hạ ta lại có lúc phải đi nấu bếp, thật là xấu hổ. Thật sự chỉ muốn đem cái bọn phục vụ đem bằm nhỏ ra thôi"

- Nhỏ một chút nữa !

- Làm cho đẹp mắt một chút !

- Cái này...
Đến câu thứ ba thì cậu không dám nói nữa khi có một ánh mắt quét qua chỗ cậu, tiếp tục thì chắc cái trên thớt không phải là con gà mà là cậu mất. Sau một hồi vật lộn ở căn bếp nóng bức cùng với mớ nguyên vật liệu. Bây giờ bắt đầu nấu, Tiêu Chiến vừa đứng xào vừa nhìn đống thịt mà hắn cắt, chẳng ngon mắt chút nào cứ vụn vặt làm sao ấy, cái này quán lề đường ở trên chỗ cậu cũng không bán nổi :

- Đừng đảo nhiều quá ! – Tiêu Chiến nhìn sang hắn, y chang như tượng đá với tay chuyển động khuấy cái nồi canh. Nãy giờ xem xét phải liệt vào hàng ngũ mù về nấu ăn, rau củ quả thì cắt như là viên đá, chẳng biết để ném ai làm Tiêu Chiến phải vật lộn cắt lại. Bây giờ nhìn hắn đảo nồi nhìn chả khác mấy với dùng roi đánh người.

Cuối cùng, nửa tiếng bây giờ thành một tiếng rưỡi cũng hoàn thành bữa ăn đơn giản nhưng chẳng biết có ăn được không ?

- Nhạt quá ! – hắn chỉ tay vào món súp và gắt sau đó chỉ tiếp vào món gà xào - Cái này thì quá mặn !

- Ta thấy vừa mà ! – Tiêu Chiến nếm thử rồi nói – chắc là do khẩu vị khác- hèn chi Tiêu Chiến lúc ăn ở đây cứ thấy có món thì mặn có món thì lại quá nhạt nhẽo, còn có món đắng nghét nữa.

- Dở tệ ! Mau đem đổ hết đi ! – đợi đồ ăn dâng tới bàn múc tới chén bây giờ hắn bảo đổ tất cả. Hắn tức giận định đạp đổ cái bàn, đám lính thì khúm núm hết vào.

- Khoan khoan ! – Tiêu Chiến bây giờ vừa đói vừa mệt lại thêm cái tay gãy, tốn công nấu nướng bây giờ bỏ thì tức chết – ta đói lắm, phải ăn ! Nếu ngươi không ăn được thì đừng ăn !

Nói xong Tiêu Chiến ngồi xuống múc một muỗng cơm cho vào miệng, cho thêm một miếng thịt gà to chảng do hắn cắt. Bây giờ đói nên ăn cái gì cũng không đến nỗi tệ, thế là cậu xua đám lính, kẻo bị vạ lây, rồi ngồi ăn ngon lành.

"Cứ như chết đói không bằng"

Tiêu Chiến đảo mắt trong căn phòng chỉ có hai người, đúng là càng ngày cậu càng thích nghi được với chỗ này, càng ngày càng không phiền hà chức danh "phi tần" và cũng bắt đầu chấp nhận hắn. Tiêu Chiến chống chiếc nĩa ăn xuống lấy muỗng múc một miếng khai tây cùng một miếng thịt gà nhỏ hiếm có đưa về phía kẻ đang khoanh tay đối diện.

Cậu rõ ràng biết hắn đói nhưng vẫn không thèm mời hắn, vốn dĩ cả tuần nay hắn chẳng ăn, hình như chỉ có cậu là người thường xuyên ăn còn ác quỷ thì mấy ngày mới ăn một lần. Song cậu nhìn sự nhượng bộ của hắn chỉ khẽ giấu diếm một nụ cười : có lẽ là hôm nay làm việc nhiều nên hắn cũng đói.

- Cũng được mà ! Ăn đi ! – Tiêu Chiến nói rồi nhích người ngồi lại cái ghế sát cạnh hắn, tay vẫn đưa muỗng thức ăn trước mặt hắn ra chiều muốn đút -..nếu có chuyện gì còn phải cứu ta như ban sáng chứ !

Hắn khựng lại quan sát người bên cạnh, môi vẻ lên một đường cong dịu dàng tuy có phần ranh mãnh. Ánh sánh nâu pha chút cam còn tay thì mời mọc. Điện hạ chả bao giờ chịu đói song không lẽ lại xiêu lòng trước lời nói này :

- Cũng là ngươi nấu ! Ta làm sao ăn hết một mình được ! – Tiêu Chiến tiếp lời nhìn ác quỷ xấu xa kia rõ ràng là vẫn còn muốn giữ danh dự.
Hắn cuối cùng cũng nhượng bộ, miễn cưỡng há miệng ăn chỗ thức ăn cậu đút. Tiêu Chiến vui vẻ cười tươi, Vương Nhất Bác lại cảm thấy mình lạc mất một nhịp rồi.

Cuối cùng thì cả hai cùng ăn, Tiêu Chiến cũng có phần ngon miệng hơn có lẽ không phải cảm nhận ánh mắt chòng chọc của hắn khi đang ăn. Còn về phần thức ăn, có mặn một chút nhạt một chút song cũng không đến nỗi tệ, khoai và gà cũng rất vừa miệng.

Hắn bằng điệu bộ của một ông hoàng chẳng khác nào tổng thống, hạ cố ăn thức ăn thường dân, được đựng trong hai đĩa bạc trên bàn. Thế là, trong một nơi đáng sợ nhất mà còn người từng biết, ở một đất sặc mùi chiến khí và trong một căn phòng ngầm phải thông qua nhiều hệ thống mê trận, có hai kẻ, một vô cùng ngon miệng thưởng thức, một là chúa tể đang chiếu cố thưởng thức canh rau nhà nông đạm bạc. Song có cái gì đó khác với không khí ngạt thở thường thấy.

Một cảm giác của sự chấp nhận và....bình lặng.

Sau bữa ăn đó, hắn quyết định đi thị sát các khu vực còn lại, Tiêu Chiến vốn dĩ có thể một mình ở lại căn phòng riêng của Điện hạ song hắn lại có phần không an tâm thế là cứ lôi xềch xệch cậu đi. Tiêu Chiến bị choáng ngợp trước các loại vũ khí hạng nặng, những thanh kim loại quý được đập mỏng rồi nhún vào nước pha lẫn với sức nóng kinh người từ lò rèn. Đến cả bọn quỷ cũng có phần e sợ song hắn thản nhiên bước lại chỗ lò rèn rất lớn đầy lửa, Tiêu Chiến cảm thấy nóng đến ngạt thở. Cậu níu tay áo của hắn tỏ ý không muốn đến, hắn mới khựng lại và chợt nhớ so với hắn, Tiêu Chiến vẫn còn yếu ớt. Nếu đem Tiêu Chiến quẳng ngoài quỷ giới chắc chắn cậu sẽ không sống nổi, nếu không có sự bảo trợ của kẻ nắm quyền và sức mạnh tối cao như hắn. Hắn đành thả cậu ra và tiến gần lại lò lửa đặt tay vào ngọn lửa cháy phừng phực và lôi ra một thanh kiếm đang nung dở. Sau một hồi xem xét tỏ ý hài lòng, hắn lại kéo một thanh khác ra. Đây là một thanh chủy kiếm nhỏ, dùng để đâm chứ không phải chiến đấu. Đoạn hắn quay sang, Tiêu Chiến nhìn hắn cùng thanh chủy kiếm bốc khói thì lùi lại, hắn thả ít cát qua thanh chủy thì lập tức không còn khói bốc lên nữa, cả thanh chủy sáng loáng lên màu sáng hào nhoáng rất bắt mắt :

- Giữ lấy !

- Để....làm gì ?

Hắn hít vào một hơi, "cho thì cứ nhận, còn phải hỏi"

- Ta không thích bắt nạt một kẻ không có tấc sắc trong tay !

- Vậy là lấy thanh chủy này thì ngươi sẽ mạnh tay hơn ! – Tiêu Chiến lầm bầm hỏi, đôi mắt sắc lên chút dè chừng.

Hắn nhoẻn cười, Tiêu Chiến quả là có suy nghĩ chẳng giống ai. Hắn được nước thì càng trêu chọc :

- Có lẽ thế !

- Thế thì ta không lấy đâu ! Ta chưa muốn chết !

- Được rồi ! Cầm đi, ta đổi ý sẽ đem ngươi ném vào lò lửa !

Bất đắc dĩ đón lấy thanh chủy nhỏ gọn rất vừa tay cầm,cảm giác có chút an toàn khi cầm nó như có vũ khí tự vệ. Thanh chủy rất tinh xảo, lưỡi kiếm sáng loáng với những đường vân tinh xảo, cán kiếm thì đơn giản hơn song hoa văn trên đó khá trừu tượng nhưng nói chung là rất đẹp mắt.

- Đẹp chứ? -hắn nhướn mày lên và cười bằng nụ cười đểu giả. Song không thể phủ nhận được thanh chủy rất đẹp.

Cậu gật rồi siết tay trên thanh chủy. Lại phải đi qua mê trận để ra ngoài, hắn lại dùng tay xốc cậu lên. Cậu tự hỏi sao hắn có thể xốc cậu y như thể cậu chỉ nhẹ như một cái gối với hắn. Ít nhiều cậu cũng là nam nhân chứ bộ, sao so với hắn cậu lại không khác gối ôm vậy, đôi lúc lại thấy mình giống thú cưng nữa chứ.

Hắn siết chặt Tiêu Chiến trong tay tỏ vẻ hài lòng.
Một cảm giác nhẹ nhàng len vào tâm khảm như một cơn gió thoảng qua, dù rất nhẹ, rất nhẹ.

.....

Bình yên quá chăng ? Nhưng vốn dĩ cuộc sống ngoài những giây phút bùng cháy cũng có những khoảng lặng lúc cũng như vạch tim của con người . Song không phải bình yên, không gay cấn là nhạt; tùy theo cảm nhận của mỗi người. Tự hỏi liệu đó có phải là khoảnh khắc đáng lưu lại ?

Con người vốn dĩ không biết được điều gì sẽ xảy ra !

Và Tiêu Chiến cũng thế ! Cảm giác sợ hãi mệt mỏi, điên cuồng bấy lâu nay thi thoảng , tuy chỉ tạm thời, lắng xuống nhưng bất quá bây giờ lại cảm giác có chút yên bình và... hưởng thụ.

Phải

Là như vậy đấy.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st