CHƯƠNG 19: CỨU MẠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó là con dao rất ngọt kề sát vào cổ cậu với chiếc răng nanh đang giướng ra. Cái gì thế này, vừa thoát khỏi hắn vậy mà....

- Không...biết !

- Nếu ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi !

- Ta thật sự không biết ! - cậu hét. "Nếu ta mà biết thì đây phải khổ sở thế này"

Gã giơ tay lên chuẩn bị chặt một bên tay cậu cảnh cáo thì dùng chân đạp mạnh gã ra, làm gã ngã văng khỏi kiệu, cậu mon men bước ra trên cái lưng liên tục chuyển động của con lạc đà.

- Ta không biết !

- Đồ cứng đầu ! Ngươi đứng lại đó ! - gã sấn tới cầm lưỡi đao quơ tới. Cậu né lấy song cũng hụt chân rơi khỏi con lạc đà, cao đến mấy mét. Và Tiêu Chiến lần thứ hai trong vòng hai ngày đã lại bị rơi tự do , nhưng đám người ngựa nhốn nháo phía dưới, trong một khắc cậu nghĩ nếu mình không chết vì rơi tự do thì cũng chết vì bị đám người ngựa nhốn nháo kia đạp chết.

Cậu đập mình vào cái gì đó cưng cứng cũng mềm mềm rồi xé gió lướt đi tiếp. Cứ tưởng là tiếp đất rồi, may mắn cho cậu là hắn nhìn thấy đã nhanh chóng phóng tới chộp lấy kịp nếu không chắc cũng bị ngựa dẫm chứ chẳng chơi.

- Bọn ngu ! - hắn rít lên trước khi quơ tay sang ngang, dặn dò cậu - ôm cho chắc !

Tiêu Chiến vòng tay ôm chặt lấy hắn trong khi nhìn thấy mảnh lửa từ tay hắn bắn nhanh đến chỗ bọn bắt cóc, khi chạm vào người cứ như axit, làm cơ thể bọn chúng cháy đen, rên la đau đớn. Tiếp theo đó hắn giương cung tên lên thúc ngựa tiến nhanh hơn nữa và bắn vào bọn chúng, hai mũi tên trúng hai con quỷ đang hoảng loạn khi nhìn thấy đồng bọn chết gần hết. Tiêu Chiến thở hồng hộc, sau đó hắn phóng người khỏi ngựa và lơ lửng trên không trung. Nên nhớ rất hiếm ác quỷ có khả năng bay và hơn nữa nếu không có hắn đã nhanh tay bay đến chộp cậu thì chắc cậu đã toi đời rồi.

- Sao liều thế ! Nhảy như thế lỡ chết thì sao ? - hắn chộp hai vai cậu hét váng lên giận dữ.

- Không...là ta trượt chân vì né đao ! - cậu đâu có ngu mà nhảy nhưng lúc cậu sợ quá thì trượt chân nên mới té.

- Đồ ngốc, phải bám cho chắc chứ ! Nếu lúc đó ta không tới kịp là ngươi toi rồi ! - hắn hét lên, miệng quát tháo còn mắt long lên giận dữ.

- Sao lại mắng ta, ta cũng đâu có muốn thế ! Mà ta nhớ trước khi ngủ còn đi chung với ngươi mà ! - cậu chau mày.

- Chỉ là ta cũng có công việc !

- Ném ta một mình ở đó rồi giờ lại mắng ta !

- Còn dám cãi à ! - hắn bóp mạnh vào má cậu. Sao lại có tên bạo lực thế này, cậu là người bị hại mà, dám cá hắn đã cố tình hay đã quăng cậu vào cái xó nào đó nên bọn bắt cóc mới lộng hành như thế - Ta cứu mạng ngươi mà còn !

- Ái ! Đau ..... ! Xin lỗi mà !- cậu mếu mặt vì đau cố gỡ tay hắn ra, đau muốn chết.

Hắn buông tay nhìn hai má đỏ lựng lên đầy vết tích của hắn. Sau đó ghì chặt Tiêu Chiến vào lòng, quần áo thì xốc xếch, mặt thì trắng bệch thở hổn hển. Tiêu Chiến, dường như chẳng có được một ngày yên bình nào ở đây cả.

"Hừ, đúng là hôm nay ta cũng sắp xếp một vụ bắt cướp song không phải bọn này. Ta đã lỡ tay giết chết rồi, nếu còn sống tra ra được ai thì chết với ta. Tại sao ta lại lo và mừng như thế ! Chắc có lẽ vì ngăn được một kẻ suýt phá hỏng đại kế của ta !"

- Từ nay ta đi đâu ngươi đi theo đó ! Có bị bắt cóc đừng có trách !

- Biết rồi ! - Tiêu Chiến nói nở môi cười, cố gắng nâng cả cái tay gãy lên vòng lên cổ hắn, ôm hắn chặt hơn một chút. Lần đầu tiên, hắn thấy cậu cười mà lại còn cười tươi như thế, giờ lại còn chủ động ôm hắn chặt hơn. - dù sao cũng cảm ơn ! - cậu những tưởng mình nát dưới chân ngựa rồi chứ, xem ra cũng là nhờ có hắn.

Hắn quàng tay qua thắt lưng cậu, lòng chợt dấy lên cảm giác gì đó, hắn chỉnh lại quần áo cho cậu, vòng tay lấy áo choàng của mình choàng kín người cậu.

"Ngươi là nam châm hút rắc rối đấy à" - hắn nghĩ, bước đi, tay vẫn giữ chặt cậu như sợ buông ra một chút cậu lại bị kẻ khác làm hại - "Ta ở cạnh ngươi thì chẳng kẻ nào dám đụng vào bằng không thì sẽ đổi bằng mạng của chúng !"

Hắn đi đến một khu lò chế tạo vũ khí, đến khi bước đến một pháo đài, cậu nghĩ bên trong là nơi tối mật để chế tạo. Bọn quỷ mặt mày bặm trợn hối hả bước lại nói nhỏ với hắn :

- Điện hạ à, đây là khu tối mật. Công nương của người....

- Sáng nay phi tần của ta suýt bị bắt cóc ,nếu diễn ra lần nữa ngươi có dám lấy mạng ra đền không ? - hắn đanh giọng hỏi.

- Dạ....không...kính mời Chủ Nhân Điện hạ cùng công nương vào !

Nói là khu luyện vũ khí nhưng chẳng khác nào mê cung, mỗi bước đi nhất cử nhất động phải theo hắn vì ở trong đây toàn là mật thất, cài bẫy khắp nơi. Trước bước đến khu tuyển lọc nguyên liệu thô sơ, muốn đến khu chế tác phải qua một đầm lầy và một dãy hệ thống bẫy khác nhau, phòng trường hợp có do tham vào, nếu không rành rẽ chắc chắn sẽ chết không thấy xác. Hắn quay sang nhìn phi tần của mình toát mồ hôi khi nhìn thấy một đường hầm lẫn một cái đầm lầy không thấy rõ bờ. Sơ xẩy một bước là sẽ bị trúng khí độc hoặc nghiền nát mà chết, ban nãy phải vất vả lắm mới vào được bây giờ lại thêm một đường dài nữa. Hắn quay sang bế Tiêu Chiến lên :

- Ôm cho chắc !

Tiêu Chiến gật đầu, hai tay vòng qua cổ hắn. Đơn giản vì....mạng cậu cũng nằm gọn trong tay hắn, cậu chưa muốn chết; nếu biết có cái đường hầm dễ sợ thế này thà ở ngoài còn hơn. Mà khựng đã, hình như dạo gần đây Tiêu Chiến cũng bắt đầu quen dần với việc làm theo ý hắn, có lẽ vì hắn thích dùng bạo lực và vì hắn quá mạnh, Tiêu Chiến cũng quen dần với việc được hắn ôm bên mình. Nói thật thì cậu ở thế giới không người thân toàn là kẻ thủ thì việc ở cạnh hắn, dẫu gì cũng có đôi lúc hắn che chở cho cậu, cũng là một điều đáng quý dù chăng hắn có từng là kẻ cậu hận nhất. Hắn đi nhanh theo mê trận, cảm giác những bước hắn khựng lại thì cái người hắn đang bế cũng ôm chặt hơn có vẻ vì sợ hắn sai bước. Những lúc như thế đáy mắt hắn lại ánh lên tia cười.

"Hay là thử thả cậu ta xuống rồi xem phản ứng thế nào nhỉ, chắc là sẽ sợ xanh mặt"

Đi khảo sát một đoạn rất lâu để kiểm tra, tham vấn này nọ, cuối cùng dừng chân ở một căn phòng ăn nhỏ nhưng trong vẫn rất đẹp có lẽ dành riêng cho hắn.

- Tướng quân ! Sáng nay đầu bếp phát hiện có nguy cơ là kẻ do thám nên đã lôi đi rồi ! Nên hôm nay chẳng ai nấu bếp cả, Điện hạ lại đến đột xuất, làm sao bây giờ. Binh sĩ có thể nhịn đói nhưng mà nếu không có bữa trưa cho Điện hạ...

- Sao không chuẩn bị từ sớm !

- Thần đã cố nhưng mà kiếm mãi không có ai biết nấu bếp ! Mà nếu làm ăn bậy bạ cũng không được...

- Vô dụng ! Lần này thì chết cả đám rồi ! Điện hạ không chỉ đi có một mình, còn mang cả phi tần theo nữa !

- Hay là để chúng nấu một bữa !

- Nhỡ là do thám bỏ độc vào thì toi à !

Chủ thống lĩnh lò vũ khí cùng đám tay sai nhốn nháo hẳn lên, một đời chỉ biết rèn vũ khí, giết người chứ nấu ăn có biết chút gì đâu, đây lại là khu tách biệt với khu dân chúng xung quanh pháo đài bao bọc, vào khó ra càng khó. Biết tìm đâu ra người nấu ăn phục vụ Điện hạ bây giờ, hơn nữa nhìn sắc diện của Chủ nhân dường như vẫn không vui chuyện ban sáng hơn nữa lại còn mang theo cả phi tần. Mà phi tần suốt ngày chỉ biết chưng diện, chỉ cần hờn dỗi vài câu chẳng phải đã đắc tội nặng hay sao.

- Các ngươi làm gì đó, còn không mau bày dọn thức ăn ?

- Dạ....dạ...chuyện là...

Cuối cùng, tình huống thúc bách đành phải nói thật ra, vì an ninh ở khu vực rất nghiêm ngặt chỉ cần nghi ngờ là đã bị điều tra kĩ lưỡng.

- Vô dụng ! - Hắn gằn giọng chẳng khác nào tử thần nói rằng "Ngươi còn gì sám hối không" - đến cả việc căn bản cũng không quản lý được quản lý kho vận của ta cái gì !

- Chủ nhân ! Xin...cho thần...chuộc lỗi...

- Đối với ta, không có khái niệm lặp lại ! - hắn chạm tay vào cán kiếm. Thật là mất mặt trước phi tần, đến cả bữa ăn cũng không chuẩn bị được.

Tiêu Chiến đứng dậy sau một hồi im lặng, không biết cậu lấy đâu ra dũng khí đó nhưng chắc là vì cậu không muốn thấy máu nữa, thật sự là thấy sợ vì dị ứng với việc đó. Dẫu gì cũng chỉ là lỗi nhỏ thôi mà :

- Điện hạ ! - cậu mở miệng nói, gọi hắn bằng "Điện Hạ" - nếu không tìm được ai thì để cho tôi nấu cũng được ! - Tiêu Chiến vừa nói đã muốn cắn phải lưỡi, vốn dĩ Tiêu Chiến không phải người có thể nấu ăn thuần thục song vẫn có thể nấu. Nhưng cái làm cậu suýt cắn-phải-lưỡi nhất là cậu quên béng mất cái tay gãy của mình. Tiêu Chiến vội tiếp lời chữa cháy - và cần phụ giúp vì cái tay này - cậu nhích cái tay gãy lên đôi chút.

Nhìn sắc mắt đằng đằng sát khí của hắn, Tiêu Chiến không biết có phải cậu có quá liều lĩnh không, nếu hắn nổi giận chắc chắn cậu sẽ tự tránh mình ngu dại mà đâm đầu vào. Song hắn tra kiếm vào bao vào hỏi bằng chất giọng khinh khỉnh pha chút không tin :

- Ngươi nấu được à ?

Tiêu Chiến đảo mắt có chút tự ái :

- Một chút !

- Tốt, vậy đi làm nhanh đi ! Ta muốn nửa giờ sau phải có thức ăn !

Nếu có nguyên vật liệu thì cũng không phải khó song với cái tay gãy này thì rõ ràng là có vấn đề rồi.

- Nhưng tay ta....có hơi gấp quá !

Một hồi sau cậu đi vàokhu bếp khá rộng và bắt đầu quá trình nấu với một cái tay kém lành lặn, đúng là không có gì trớ trêu bằng việc đó. Đã thế trong khu quân sự này một nữ tạp dịch hay người hầu cũng không có, thì làm sao mà phụ giúp.

- Ngươi rửa tay sạch sẽ rồi cầm cho chắc vào để ta cắt ! - cậu thở hắc đành gọi mấy tên quỷ giúp sức.

- Vâng...ạ !

Nhưng đúng là rất khó khăn, mớ củ quả vô cùng nhàu nhĩ, làm gì có chuyện một người cầm một người kia có thể cắt cho đẹp được; họa chăng chỉ có đầu bếp chuyên nghiệp mới làm được.

Hắn bức bối nhìn tên quỷ khúm núm giữ củ quả trên thớt còn Tiêu Chiến thì cố cắt chúng theo cái cách có-thể-ăn được :

- Cút ! Cút xéo hết cho ta ! - hắn quát, dù không hiểu vì sao song cả phòng bay biến hết chả còn ai trừ Tiêu Chiến !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st