CHƯƠNG 18: VI HÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên dã man chẳng biết thương xót gì hết" – Tiêu Chiến nghĩ, lúc tối hắn bước vào thấy cậu ngủ, hắn đã lay cậu dậy mà thậm chí còn vỗ ngay vào cái tay gãy của cậu. Tiêu Chiến mếu mặt lồm cồm bò dậy, ngồi khoanh chân trên giường. Cậu không biết thái y đã cho mình uống gì mà bây giờ cậu ngủ say như chết, hai mắt cứ mở không lên. Người thì uể oài đòi nghỉ ngơi, dù gần như cả ngày cậu đều ngủ :

- Có chuyện gì ? – "đêm khuya đêm hôm đến đây lại muốn giở trò gì ?" Tiêu Chiến trộm nghĩ.

- Tiêu Chiến là phi tần của ta mà ! – hắn nhả từng lời pha chút tức giận lẫn châm biếm.

- Có ai tra tấn phi tần của mình không ? – cậu hỏi vặn lại, không phải hôm nọ đã tra tấn rất dã man, đó là tù nhân không phải phi tử.

- Thế muốn nếm mùi roi nữa à ? – hắn quay lại ánh mắt đanh lại, môi lại nhướn lên ranh mãnh trêu ghẹo. " Thằng nhóc này không dạy dỗ là không được, đừng có được nước làm tới nhé"

- Ngươi... ! – đồ tàn nhẫn, muốn treo Ta lên với cái tay gãy này mà đánh nữa à. Cậu thật sự rất sợ ăn roi; đau buốt kinh khủng, cậu không muốn quay lại đó chút nào. Liều thuốc an thần giúp chữa vết thương gãy làm cậu buồn ngủ khủng khiếp, cậu dụi mắt rồi nói – không muốn !

Hồi chiều tâm tình vẫn còn tốt như vậy, còn bảo cái gì đưa cậu đi chơi, bây giờ lại lên cơn gì đây?

- Xích vào nhanh ! – hắn nói gỡ thêm một lớp áo chỉ còn một áo đen dài, là lớp áo cuối cùng của hắn. Hai mắt cậu mở to cảnh giác.

- Ngươi cởi áo làm gì ?

- Nghỉ ngơi ! Sao hôm nay Ngươi nói nhiều thế ? Mau xích vào!

- Ngươi chẳng phải có cả điện phía Đông...

Hắn rít lên bực tức; cậu nuốt khan di chuyển cái thân hình không lành lặn xuống giường. Bất quá cái ghế sofa cũng khá rộng rãi, cậu cũng có thể ngủ ngon; chỉ là cậu ghét nên từng lời đều tìm cách chống đối hắn. Sao hôm nay hắn thay đổi nhiều vậy, nhưng dù sao hắn cộc cằn vẫn đỡ hơn thái độ ban sáng, nghe khó tin quá. Hắn chộp lấy cổ tay cậu :

- Ngươi đi đâu ? – chân mày nhướn lên ranh mãnh. Hắn biết vẫn cố tình hỏi.

- Thì đi cho ngươi nghỉ ngơi !

- Ai cho ngươi đi !

- Ngươi chẳng phải vừa đuổi !

- Ngươi lại định tìm cách bỏ trốn chứ gì ! – hắn ném cậu lên giường – nằm yên đó !

Tiêu Chiến quằn người lại do cái tay đau bị động mạnh, đau đến ứa cả nước mắt. Cậu ôm tay rên rỉ trong khi hắn ung dung nằm xuống giường đệm chăn lông đắt tiền, phẫy nhẹ tay cho các ngọn đèn rũ xuống vụt tắt. Cậu càng ngày càng sợ hắn, càng biết nghe lời, dù hận nhưng cũng chỉ dám rủa thầm.
Sáng sớm hắn bị đánh thức bởi một lực đạp khá mạnh vào thẳng giữa ngực mình làm hắn ngã sang một bên. Đôi mắt đỏ rực mở ra ngay tức thì trừng nhìn kẻ đã đẩy mình, thằng nhóc này, Ngươi lại làm cái trò gì thế hả. Đồ bạo lực, từ trước đến nay chẳng ai dám chạm vào Ta chứ đừng nói là đẩy ta. Nhóc con !

Sáng, cậu ngọ nguậy, tay có vẻ bớt nhức nhưng mà cái gối của cậu sao cứng thế này, cậu dụi người rồi chớp mắt, trước mắt là một khuôn mặt điển trai vô cùng đang ngủ nhưng với một trình độ thẩm mỹ thấp kém như cậu cùng với ngọn lửa tức giận trong cậu, cậu dùng hết sức đẩy thẳng cho xuống giường tội dám lại gần cậu. Đến khi đó mới nhận ra suy nghĩ đi sau hành động nửa giây.

- Ngươi làm cái trò gì vậy ? – hắn gắt.

- Vì...vì...sao lại ôm – cậu gắt, mặt mày đỏ như gất. Cậu nhận ra hành động của mình chợt thấy ớn lạnh. Cậu vừa động đến Ác quỷ....

Hắn nhìn cậu, bàn tay hắn ban nãy đặt trên eo cậu, chiếc áo trễ cổ vẫn chưa chỉnh tề, mới ngủ dậy nhìn thấy hắn đã động tay ngay, cổ áo bị kéo lệch để lộ một mảng da trắng trẻo. Hắn cứ nhìn cậu hết một lượt. Hắn giật mạnh tóc cậu, thầm mắng.

" Chết tiệt ! Ngươi muốn chết hay sao mà ăn mặc như thế"

- Người muốn nếm mùi đòn roi nữa à !

- Không...nhưng...- vẫn cố giữ chút sỉ diện, dù sao cậu cũng là một đứa con trai,sao hắn cứ ôm ôm ấp thế chứ, đâu thể để tên khốn kiếp đó muốn động là động được.

- Nếu ngươi còn dám giở trò lần nữa ! Ta sẽ bẻ chân ngươi !

Bằng một tay hắn nhấc bổng cậu lên rồi đem ra ngoài dù cho cậu giãy giụa chống trả.

Bọn người hầu sáng sớm đã chạy đôn đáo mang bao nhiêu thuốc quý, dược phẩm pha xuống hồ cho phi tần của Điện hạ. Điện hạ lần đầu sủng ái, tuy có qua đêm với nhiều người nhưng họ chỉ sống được một hay hai lần mặt trời mọc gì đó. Còn phi tần này đã mấy ngày, thậm chí nghe đồn còn bỏ trốn, cứ tưởng Điện hạ nổi nóng đã giết chết cậu ta; sáng nay thì một tay bế thốc người tình lên cho người hầu dặn phải chăm sóc cẩn trọng trước mặt bàng dân thiên hạ, Điện hạ dù mặc áo choàng cúi xuống không rõ làm gì nhưng dân tình ai cũng biết mà quay mặt đi khi Điện hạ "cắn yêu" vào tai Ái thiếp một cái, không quên siết chặt eo rồi mới đi. Nếu sống ở trong cung Thái Tử, tốt nhất biết thông minh và đừng làm tổn tại ái thiếp không thì mất đầu như chơi.

Hôm sau hắn đi công cán thế là cũng mang cậu theo; Tiêu Chiến không biết vì sao hắn lại làm thế vì xét cho cùng một đứa gãy tay như cậu thì đem theo làm gì chứ; có lẽ công dụng duy nhất là để cho đỡ buồn tẻ chăng. Hắn ngồi với cậu trên một con ngựa có bộ lông đen nhánh, hình như cái gì ở đây cũng màu đen kẻ cả trang phục cậu vẫn đen như thường lệ.

- Hôm nay đi đâu vậy ? – Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi, cảm giác hơi bất tiện vì ngồi khá gần hắn.

- Thi thoảng cũng nên thị sát một chút ! – hắn nói bằng chất giọng dễ nghe, lại quay lại thái độ kì quặc ngày hôm qua. Tiêu Chiến vì bắt đầu thấm mệt, vì thầy thuốc đã cho uống nhiều loại thuốc có tác dụng gây ngủ trong việc chữa trị cái tay gãy của Tiêu Chiến nên bây giờ hai mí mắt cậu cứ muốn khép đến nơi. Tiêu Chiến quan sát hai bên, cảnh vật chỉ toàn màu xám ảm đạm.

Ác quỷ ngồi đằng sau nắm chặt cương vừa đi vừa thị sát xung quanh. Thật ra đó là đi xem xét dân chúng như thế nào, những tên tay sai thì tủa ra kiểm tra xem có kẻ nào dám cả gan phạm luật hay trốn thuế hay có ý định chống đối. Nhưng hôm nay hắn thấy bản thân chỉ chú tâm một nửa vào công việc. Vì cái sinh vật có thân nhiệt cỡ khoảng 13C ngồi trước, tuy đã tụt xuống ít nhiều so với khi còn là con người nhưng kể ra vẫn còn ấm với kẻ có thân nhiệt đủ bằng với nhiệt độ làm đóng băng. Tiêu Chiến bắt đầu rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê; hắn đã cho gia tăng gấp đôi lượng thuốc ngủ trong thuốc điều trị giúp cậu ngủ sâu hơn và cũng nhanh lành hơn. Chỉ trong một chốc, hắn nhanh tay chộp được Tiêu Chiến, suýt ngã ngựa vì ngủ gật. Đúng như hắn tính toán, thằng nhóc ngủ say như chưa từng được ngủ, dù ở đây khá ồn và cũng rất đông người. Hắn nhìn thời tiết bắt đầu trở lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi nhiều, sau đó kéo lại tấm áo choàng của mình phủ lại cho cậu và kéo cậu vào lòng và kéo cương cho con ngựa đi chậm lại đôi chút, ánh mắt càn quét kĩ lưỡng những vẻ mặt khả nghi lọt vào tầm mắt hắn. Tiêu Chiến cũng rúc vào ngủ thi thoảng còn cau mày vì trong mơ cậu vẫn thấy lạnh :

- Điện Hạ ! Phát hiện một kho tàng trữ vũ khí, phải giái quyết thế nào đây ! – Có một tên lính canh chạy đến báo cáo.

- Nhỏ tiếng lại, muốn chết à ! – hắn quắc mắt, dù rằng không nhìn thấy chính diện nhưng nghe giọng nói cũng đủ sợ rồi. Gã nhìn thấy công nương đang ngủ rất ngon trong vòng tay của Điện Hạ thì chợt hiểu ngay và rụt lại.

- Mang kiệu đến đây !

Gã nhanh chóng thu xếp một cái kiệu trống cùng một con lạc đà đến, hắn đặt Tiêu Chiến trong đó ra lệnh cho canh gác sau đó mình thì đi "thanh trừ" bọn phản động. Tiêu Chiến vẫn ngủ say trong kiệu.

Hắn bước vào hang ổ của bọn chúng, đánh ánh mắt xung quanh nhìn bốn tên chủ mưu đang bị trói; đang xử lí và xem xét hang ổ bọn phản động thì ở ngoài nghe ồn ã. Hắn chau mày rồi như chợt nhớ ra điều gì đó đã bay thẳng ra ngoài. Con lạc đà cùng chiếc kiệu mà Tiêu Chiến ở trong đó đã bị cướp đi; toán cướp là những tay thiện xạ đã bắn chết người của hắn. Đến lúc này các lính canh tập trung ở hang ổ lẫn tướng mới vỡ lẽ mà chạy ra. Con lạc đà bị đánh chạy càng lúc càng nhanh, bọn bắt cóc thì ra sức chặn những kẻ muốn giải cứu.

Tiêu Chiến vén tấm màn và bắt gặp một kẻ lạ mặt đang cưỡi con lạc đà đi cảnh tượng hỗn độn, dân chúng dạt ra hai bên, ở hai bên là những kẻ cưỡi ngựa chạy theo đang ra sức bắn bọn lính, nếu cậu không lầm là người của hắn, đang rượt đuổi và hét to.

- Đừng để chúng thoát, công nương đang ở trên đó !

Cậu nhanh chóng hiểu được vấn đề đang nghĩ cách trốn thoát thì một kẻ nhảy trên lưng con lạc đà và đẩy cậu vào kiệu, kẻ đó nhanh chóng bước vào, trên lưng con lạc đà khổng lồ đang chạy như điên, cậu chới với cố giữ thăng bằng. Kẻ đó nói :

- Nói cho Ta biết làm cách nào để giết tên ác quỷ đó – gã rít lên hai mắt mong lên nhe nanh như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st