CHƯƠNG 17: HẸN HÒ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn lườm cậu một cái rồi quàng áo choàng dầy của mình lên người cậu; chẳng mấy chốc cậu đã ấm trở lại. Tiêu Chiến đảo mắt nhìn hắn vẻ dò xét song nhẹ nhàng hơn ánh mắt nảy lửa ban nãy :

- Cảm ơn ?

- Hả ? – hắn vẫn bay với tốc độ chóng mặt song hắn nghe rất tõ song vẫn vờ hỏi lại

- Cảm ơn ! – cậu hét lên, cậu không thấy ngượng cũng không dỏ mặt như những gì hắn dự đoán, đơn giản vì Tiêu Chiến thấy cậu cần cảm ơn hắn và cậu không ngại khi nói ra điều đó.

- Chỉ vậy thôi à ? Ta đã cứu mạng ngươi đấy !

- Vậy ngươi muốn gì ? – Tiêu Chiến trợn mắt nhìn hắn , song cắn răng, bấm bụng nghĩ tất nhiên là mạng sống của mình quan trọng hơn chút sỉ diện ảo, cái mà làm Tiêu Chiến đáng lẽ phải ngượng lắm. Không biết cái suy nghĩ thực tế kia có phải là do nọc quỷ không.

Hắn chỉ tay vào má :

- Aaaaaaaaaa ! – Tiêu Chiến hét lên, đây là lần thứ hai hắn buông tay cậu và chỉ giữ bằng một cánh tay , tất nhiên là cậu không muốn suýt đo đất lần nữa. Hai tay cậu ôm chặt lấy cổ hắn, nơi mà cậu đảm bảo có thể giữ mạng sống của cậu . Cậu chỉ có thể giữ hắn bằng một tay vì cái tay kia bị gãy.

- Thế này thì phải trả gấp đôi ! – hắn nhấc cậu lên bằng hai tay .

- Ngươi muốn ăn tát hả ? – Tiêu Chiến hỏi; hắn suýt tí nữa đã đem cậu ném thẳng xuống nếu không kịp ra sự ngô nghê lễn đôi mắt tròn xoe nhìn hắn . Thì theo suy nghĩ của Tiêu Chiến, hắn chẳng phải luôn ưa thích những cái xấu xa hay sao, hắn từng nói hành hạ và thù hận giúp hắn mạnh hơn, nên cậu không nghĩ hắn muốn một cái hôn mà một cái tát.

- Ngươi muốn bị ném à ? – hắn gắt, theo phản xạ có điều kiện, Tiêu Chiến ngay tức khắc giữ chặt cổ hắn và hét váng lên :

- Không ! Có gì từ từ nói !

Hắn nhoẻn cười, cảm thấy rất buồn cười. Song hắn đanh mặt lại, nếu không vì muốn thực thi kế hoạch chắc chắn đã không ngần ngại bẻ gãy cái tay còn lại của cậu.

- Một cái hôn – hắn cười ranh mãnh.

Khác với những gì hắn nghĩ, cậu không khỏ chịu cũng không buồn bực. Mừng vì thoát chết còn không kịp . Khi cậu chắc chắn mình an toàn, cậu rướn cổ lên hôn lên má hắn. Sau đó hắn còn nghe rõ giọng cậu càm ràm rất nhỏ : "từ bao giờ lại quay về sở thích biến thái đó chứ". Thật ra Tiêu Chiến cũng rất ngượng , nam nhân lại đi hôn nam nhân ,nhưng cậu không quen ngượng trước mặt người khác .

Khi hắn đáp xuống thả cậu xuống đất.

- Chỗ này rất giống Thế giới loài người phải không ?

Hắn chỉ tay về phía đồng cỏ màu xanh, sắc sáng hiếm hoi ở Địa Ngục những đám mây thoáng chút màu xanh trời pha chút xám đen đặc trưng. Đúng là có nét giống nhưng chỉ là một chút thôi, nhưng mấy thực vật hình như có gai mà nhìn cũng chẳng có vẻ "dễ chịu" như ở thế giới của cậu. Nói chung là có đỡ song vẫn có chút gì hắc ám lắm; nghĩ thế nhưng Tiêu Chiến cũng gật đầu :

- Một chút ! Ngươi định làm gì ở đây vậy ?

- Vương Nhất Bác ! – hắn nói .

Thấy cậu nhíu mày ra chiều không hiểu.

- Là tên Ta ! – Không ngờ có ngày hắn lại phải khai tên thật với một đứa con nít mặt búng vào muốn văng sữa, lại hết sức yếu ớt . Mà còn là loài người nữa chứ; nhưng chẳng phải bọn con người thường hay gọi thẳng tên người yêu hay sao . Hắn cảm thấy mình diễn rất đạt vở kịch, dù hắn chỉ mới tìm hiểu về tình yêu của con người. Hắn không thể tin là có kẻ nào có thể chống lại vẻ quyến rũ của mình, dù kẻ đó có là nam nhân đi chăng nữa.

- Thì sao ? – Tiêu Chiến tròn mắt hỏi tiếp.

Hắn thở hắt, Thiên Thần sao có thể yêu một đứa con trai ngốc như thế này. Dù chỉ là kế hoạch cưa cẩm giả dối nhưng ngờ nghệch thế này làm hắn mắt kiên nhẫn ! Duy hắn vẫn nhẹ nhàng nói.

- Hôm nay ta chán nên muốn ra đây nghỉ ngơi đôi chút ! – hắn nói tiến đến một góc cây to rồi ngồi dưới đó.

Vương Nhất Bác tự cảm thấy làm trò trẻ con tình yêu của bọn loài người chẳng khác nào sỉ nhục hắn; nhưng để thực hiện cái dã tâm của mình, thử một chút cũng không phí. Tiêu Chiến bước đến đứng trước mặt hắn :

- Ngươi ...định...giết ta sao ?

Hắn hé mắt nhìn cậu; sao cứ mở miệng là hỏi hắn muốn giết hay không?

- Không – hắn bấm bụng nói – chỉ là muốn đưa ngươi đến!

Hắn bắt đầu vở diễn của một người tình và điều kì lạ hơn là Tiêu Chiến cũng bắt nhịp theo, ngồi trên tấm vải trải màu sáng có một cảnh tưởng không hợp hoàn cảnh khi một cặp nam nam màu đen bắt đầu dùng bữa, một bữa tiệc nhỏ trên tấm thảm được chuẩn bị kĩ lưỡng.

- Này !

- Này !

Tiêu Chiến ngẩng mặt lên nhìn hắn sau một hồi chăm chú quan sát mấy món ăn, phần vừa đói nhưng vừa nghi ngờ rằng chúng....có độc.

- Thử món này xem ! – Tiêu Chiến định đón lấy chiếc muỗng súp thì tay hắn song hắn vẫn giữ chặt, rồi bằng chất giọng pha chút ngượng ngập, hắn nói – há miệng ra .

Tiêu Chiến có cảm giác bụng cồn cào, còn màng nhĩ muốn nổ tung sau câu nói đúng chất một Hoàng tử từ trong truyện bước ra, một hoàng tử ác ma lạnh lùng lần đầu thể hiện tình cảm với bạn gái;à bạn trai, song vẫn phải làm theo. Cậu nuốt miếng súp đó không cảm thấy gì hết ngoài việc tim cứ đập thình thịch, đơn giản vì cậu không biết hắn lại toan tính gì. Sống gần hắn, có ngày chắc vỡ tim mất thôi.

Lát sau, hắn cầm tay Tiêu Chiến đang cầm một lát bánh mỏng, cho vào miệng mình. Hắn hành động kì quái, nói chuyện cũng kì quái. Lại còn cầm mảnh khăn ăn chùi môi cho cậu nữa chứ còn Tiêu Chiến thì đóng băng hoàn toàn không cử động được. Có lẽ dòng máu quỷ của cậu đang phải bó tay trong khi con người thì cũng chết đứng vì hành động của hắn.

- Rất vui phải không, người yêu ? – hắn hỏi nhoẻn môi cười, một nụ cười đẹp mê hồn với "người yêu" mới của mình, ánh mắt chút ngượng ngập song trìu mến. Hắn chống tay, miệng vẫn cười, ánh mắt thoáng chút buồn phiền đúng nghĩa – xin lỗi vì đã đối xử tệ với em !

- Anh...- cậu nhìn hắn thoáng chốc - ...cũng sẽ không thả tôi ?

- Hãy ở lại đây với ta! – một ánh mắt, một vẻ mặt, một cử chỉ. Hắn vươn tay chạm vào má Tiêu Chiến, nhẹ nhàng như khẳng định. Trong thoáng chốc, hắn khinh ngạc với bản thân vì hành động của mình,hắn vừa nói gì, là ở lại với hắn chứ không phải là phải ở lại à. Vì hắn muốn đạt được mục tiêu không tử thủ đoạn hay hắn diễn vở kịch quá hay. Hắn cảm nhận mắt mình sánh chất cam dịu dàng, nhìn cậu trìu mến.

Nhếch nhẹ môi đầy sự thích thú lẫn đắc ý . Nhưng cái đáng nói hơn là ánh mắt nâu của Tiêu Chiến quan sát hắn đúng một giây rồi cậu cụp xuống , giọng đều đều :

- Tôi sẽ xem đó là một lời an ủi !

Xong Tiêu Chiến đánh mắt đi chỗ khác, khuôn mặt khó dò như thường lệ song có chút tự đắc .

Hắn có cảm giác ánh mắt nâu ban nãy có thể soi thấu tim gan kẻ khác, nhìn thấy kế hoạch của hắn. Vốn dĩ hắn biết ánh mắt Tiêu Chiến đôi khi rất đỗi chân thật đôi khi lại giấu diếm một điều gì đó, song chưa bao giờ hắn nhìn thấy ánh mắt sắc sảo như thế, nếu có thể nói là ánh mắt của Ác Quỷ vừa của Thiên thần, pha chút chế nhạo của ác quỷ lẫn sự chính trực của Thiên Thần trong đó song hai từ diễn tả chính xác nhất là :

Băng giá !

Vở kịch của hắn hoàn hảo, xưa nay hắn chỉ cần diễn một chút đã có khối kẻ mắc lừa, một bữa chiều hôm nay hắn đã dàn dựng không thiếu sót, không lý nào Tiêu Chiến lại không bất ngờ. Có lẽ là do hắn đã gây ra quá nhiều đau đớn nên cậu không tin. Hắn suy đoán thế. Không sao , cho đến khi Thiên Thần đến, vẫn còn nhiều thì giờ .

Tốn cả ngày hôm nay nhưng nhìn vẻ mặt cảnh giác của cậu ta thì biết nếu tiếp tục thế này thì chẳng ăn thua. Hèn chi cậu ta chẳng có thằng bạn trai nào , người như vậy thì ai mà thèm. Hắn như thể này đã là sỉ nhục khi cả ngày đóng kịch tình tứ với cậu ta, nếu biết chả được cái tích sự gì, phí thì giờ vô ích. Cái bọn con người sao lại biết đến cái đáng ghét như tình yêu mà còn lại còn giở trò hẹn hò yêu đương vớ vẩn. Hắn đúng là khắc tinh của tình yêu. Là ác quỷ, càng ngày hắn càng thấy muốn giết hết những tình cảm mà bọn Thiên Thần kia trân trọng, càng nghĩ hắn càng muốn thực hiện cái dã tâm của hắn.

Hắn đảo mắt quyết định giữ vững kế hoạch gian xảo của mình. Làm sao cưa đổ thằng nhóc nửa người nửa quỷ kia đây trong khi một Ác Quỷ thì làm sao biết đến thứ tình cảm đó chứ ?

Tại căn phòng ở gần Điện phía Đông. Có một nam nhân ngồi quan sát sắc mắt của mình, thoảng nâu pha chút màu đỏ lẫn một sắc sáng gì đó rất khỏ hiểu. Miệng cậu không biết vì sao lại nhoẻn cười thâm hiểm, song chỉ một lát, cậu vỗ nhẹ tay vào má mình. Dường như cậu có cảm giác một cái gì đó đang dần thay đổi; song chính bản thân có cảm giác điều đó ngoài tầm điểu khiển cũng như rất khó nắm bắt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st