CHƯƠNG 16: TOAN TÍNH CỦA QUỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cảm thấy cổ họng mình nghẹn, vỗ vỗ ngực, hắn là ác quỷ chưa cắn cổ hút máu thì thôi chứ. Tiêu Chiến cố đi nhanh bắt kịp hắn, răng cắn vào môi nhìn hắn.

- Ngươi nhìn cái gì ? – hắn cảm thấy ánh mắt nâu nhìn chòng chọc vào mình vô cùng giận dữ. Hàng lông mày dãn ra bắt gặp ánh bờ môi mím chặt, cậu ta đang làm gì vậy, ghen tị với đám phi tần kia hay lại thầm rủa Ta đây.

- Ngươi rất căm ghét Ta mà ! Sao ngươi lại cần Ta đóng kịch – Tiêu Chiến cười nhạt rồi nhìn hắn, ánh mắt nâu tinh nghịch nhìn hắn nhưng né tránh cặp mắt đỏ kia.

Chân mày hắn nhướn lên ,vì sao ngươi lại quan tâm chứ hay ngươi muốn biết phản ứng của ta. Hắn buông tay cậu ra, khóe môi nhếch lên ranh ma. Nhưng ngươi quan tâm như vậy đừng nói là... :

- Ngươi hỏi làm gì ? – vẫn cười tự tin trêu gan kẻ đối diện, hắn nâng cằm cậu lên, ngắm nghía buông lời miệt thị - Sao Ngươi thắc mắc mãi vậy, hay là, Ngươi kì vọng ?

Cậu gạt tay hắn ra nhìn thẳng, môi khẽ bĩu ra mím chặt, đôi mắt cụp xuống, hắn chau mày những tia đỏ hằn trong đôi mắt cứ như tan ra chuyển sang màu cam sậm. Nhưng tia cười lấp lánh trong đôi mắt cậu, cậu mừng chết đi được, tốt tốt. Cậu vốn không muốn làm "mồi câu thủ đoạn" của bọn phi tần tranh giành hắn. Cậu mím chặt môi cố không cười, tất nhiên là cậu sung sướng chết lên được chẳng biết có một ánh mắt đỏ như máu nhìn cậu muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn kéo cậu đi về phía Tây bắc cung đẩy cậu vào phòng quay sang nói với bọn cung nữ :

- Giúp chủ nhân các ngươi thay y phục ! Có gì tắc trách thì đừng mong ta tha cho !

- Dạ ! Điện Hạ ! Chúng thần đi ngay !

Hắn ngồi xuống dãy ghế salong da thú trong phòng, ánh mắt đỏ vẫn không thôi tức giận, tay hắn day day thái dương :

- Khốn kiếp ! Ta thật sự tức điên lên được vì thằng nhóc đó !

Hắn lôi cậu ném vào một căn phòng , Cậu nhìn quanh quất, lại chỗ nào nữa đây. Căn phòng khá lắm nhưng mà cậu không mong ở đây, hắn tốt gì chứ. Cậu cố mở cánh cửa không được, hỏi vọng ra.

Hắn suốt ngày giở trò bạo lực, giở tí là hâm dọa, đáng ghét khó ưa. Mục đích của hắn là dùng Tiêu Chiến làm tấm bình phong che chắn, thôi thì đành phục tùng hắn cho tới lúc hắn tìm ra gián điệp.

- Cậu ta đâu ? – hắn nhìn không thấy cậu, chết tiệt, không lẽ lại bỏ trốn.

- Dạ ! Công nương đang thay y phục ạ ! – cung nữ co rúm lại nghe giọng nói tức giận của hắn.

- Được ! Lui ra ! – hắn dịu giọng rồi đi vào phòng sập cửa lại. Đám phi tần mới nhập cung chắc chắn có do thám nhưng không biết là kẻ nào. Chỉ cần dụ kẻ đó lộ mặt thì tốt – kẻ nào lãng vãng gần đây đừng trách Ta !

Cung nữ cùng lính canh biến đi không còn một mống, tính cách Điện Hạ thất thường chỉ biết im lặng mà làm nếu không muốn chết sớm .

Cậu mặc bộ trang phục đen từ đầu tới chân, bộ trang phục này vô cùng tôn lên vóc dáng thanh mảnh của cậu. Hắn mơn nhẹ tay trên môi nhìn kẻ bước ra trong bộ quần áo đen tuyền, hắn thậm chí có thể nhìn thấy đường cong đằng sau tấm áo ấy qua ánh đèn hoa lệ trong phòng. Cậu ta với mái tóc nâu, ánh mắt có chút đỏ pha với sắc nâu sánh ở đôi mắt, đôi khi hắn nhìn và thấy cậu rất ngờ nghệch, cái vẻ đáng yêu đó hắn chưa bao giờ nhìn thấy, cũng không quen mắt nhưng đôi mắt sánh nâu kia vừa như bộc lộ mọi cảm xúc, đôi khi lại rất lạnh lùng che giấu tất cả cảm xúc.

Tiêu Chiến chợt thấy một cơn ớn lạnh bắt gặp ánh mắt đỏ tàn ác nhưng có phần ...háu đói của hắn. Tay không tự khắc siết chặt.

- Ngươi....- cậu bước vào gian phòng đã suýt ngất xỉu nhìn thấy tên ác quỷ đang ngồi thản nhiên trên ghế sofa lớn, chiếc áo choàng được cởi ra, để lộ thân hình đang mặc giáp cùng khuôn mặt điển trai của hắn. Nhưng cái khuôn mặt điển trai đó chỉ muốn làm cậu bỏ trốn hay cách xa một vạn dặm thì tốt.

- Ngươi liệu hồn ! Xưng hô cho cẩn trọng !

"Thường ngươi vẫn đối với ta thế.Ta đáp lại có gì lạ ! Ngươi muốn Ta gọi bằng gì, Điện Hạ chắc. Ta không phải thần dân của ngươi, là tù nhân bị ngươi bắt về không lý nào." Dù nghĩ vậy nhưng vẫn bấm bụng hỏi :

- Ngươi muốn ta gọi thế nào ? – Tiêu Chiến khẽ chau mày hỏi. Cậu vẫn còn muốn sống lắm, cứ cầm cự biết đâu còn có thể thoát được.

- Như những gì ngươi phải nói – hắn lừ mắt, thằng nhóc hỗn xược, một chút phép tắc cũng không biết. Điện Hạ ta uy danh lừng lừng, giết người không gớm tay, chưa kẻ nào dám to tiếng cũng không kẻ nào dám xưng Ta – Ngươi, Ngươi là con người, lại là một đứa ở cạnh Thiên Thần, đáng kinh bỉ, phép thuật không có, cái gì cũng không có vậy thì Ngươi có tư cách gì nói chuyện với Ta.

Nhưng rõ ràng trong mắt cậu, hắn không là một kí lô gì, một hạt bụi cũng không.

- Không thích ! Chẳng ai xưng với kẻ hành hạ mình bằng "em" cả !

- Từ bao giờ gan ngươi to ra thế ! – hắn đứng lên. Tiêu Chiến lập tức lùi lại, tên Điện Hạ này nói một tiếng là động thủ - từ khi ngươi chưa bị đánh ư !

- Thôi được ! Ta sẽ gọi - Tiêu Chiến đảo mắt nghĩ ngợi .Tiêu Chiến cảm thấy người mình sắp phát điên vì tức. Căm hận như thế phải mở miệng xưng em với hắn mới tức chứ.

Hắn hài lòng, ngồi yên vị trên ghế, cặp mắt đỏ quan sát xung quanh dò xét ngừng lại ở một dáng người gầy quay lưng về phía hắn.

- Dạo này rất nghe Ngươi ít nhắc đến "Thiên Thần" ! – hắn hỏi, ngón tay dài gỡ lớp áo choàng dầy cộm đầy bụi – không mong gã đến nữa à !

- Ta mong liệu Thiên Thần có đến ngay không – Tiêu Chiến ngồi xuống chiếc ghế sofa cách xa chỗ đó, từ đôi mắt nâu ánh lên sự buồn bã.
________________
Hắn ngồi trong thư phòng mơn tay trên vành ly rượu

- Điều gì giết chết Thiên Thần ? Sức mạnh của Ác Quỷ ư ? Hay là...- ánh mắt hắn trở nên sắc đỏ thấm đượm chất cam, môi khẽ nhếch lên vẽ một nụ cười tuyệt mỹ - ...hận thù ?

Hắn buông tiếng cười man rợ rồi nâng ly rượu lên ngã người lên thành ghế sofa, uống một ngụm nhỏ rồi hắn nói :

- Tình yêu và hận thù chẳng phải là ranh giới mỏng manh hay sao ? Nếu Tiêu Chiến... ...phản bội ngươi thì liệu bản chất Thiên Thần của ngươi có còn giữ được không hả Lâm Doanh ?

Hắn lại cười, nâng ly rượu. Cảm giác có thứ cảm giác gì đó len lỏi sâu thẵm , rất nhỏ, rất dễ tan vỡ bên trong mình :

- Ngươi nghĩ Ta yêu tên người yêu bé nhỏ của ngươi ư ? Không ! Ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị lừa dối, làm cậu ta si mê ta, rồi ngươi, Thiên Thần, tình yêu thần thánh của ngươi sẽ là lưỡi dao đâm chết ngươi !

Dã tâm lớn, tàn nhẫn và xảo trá. Thiên Thần nghĩa là không nhỏ nhen, ti tiện và thù hận.

Kế hoạch của hắn, toan tính khôn lường. Và cái kế hoạch đó đã đảo lộn ba con người dính dáng trong đó.
_____________
Tiêu Chiến cảm nhận bản thân mình đang có một sự thay đổi lớn; cậu dần thích nghi với khí hậu, cuộc sống cũng như cách đối xử ở đây. Nguyên nhân có lẽ là chất nọc quỷ, chỉ trong mấy ngày mà cậu cảm thấy mình lạnh lùng, không còn sợ hãi cái nơi đáng sợ này như cậu từng sợ tuy vẫn không có can đảm giáp mặt hắn. Hôm nay hắn đi thị sát , thế là không biết có mục đích xấu xa gì lại mang cậu theo.

Cậu gặm nỗi đau cùng cái tay bị gãy ngồi trong kiệu cùng lên trên một con mamut to khủng khiếp và cái đến năm cái ngà; mỗi bước con vật di chuyển là cậu lại phải cố giữ thăng bằng. Còn tên ác quỷ ngồi cạnh bên mặc bộ giáp đen, phủ ngoài là chiếc áo choàng đen thường kì, đầu đội vương miệng được chạm trổ:

- Ayda – cậu đập thẳng cái tay đang gãy vào bộ giáp của hắn khi con mamut mỗi lúc một tăng tốc. Cậu suýt xoa cái tay đau nhức . Đột nhiên, hắn quay sang quan sát cậu và nói bằng chất giọng trìu mến hiếm hoi :

- Làm sao thế. Phải cẩn thận kẻo bị động .

Tiêu Chiến sửng sờ nhìn hắn, hôm nay hắn đang toan tính gì đó hay sao mà tự dưng lại có lòng tốt thế này. Hắn quàng tay qua vai cậu giữ chặt ở thắt lưng để tránh tình trạng cậu lại ngã, nhưng với cậu bây giờ chỉ có cảm giác không yên. Có cái gì đó rất kì lạ trong cách hành xử này; Tiêu Chiến đảo mắt nhìn khuôn mặt đang che kín qua lớp áo choàng, vẫn thấp thoáng một cái nhoẻn cười đầy ẩn ý. Cậu cố gạt hắn ra nhưng càng gạt hắn càng giữ chắc, đành chịu đựng cho đến khi con Mamut dừng lại. Cậu vén tấm màn nhìn ra ngoài.

Địa Ngục

Là như vậy à .

Từng đoàn quân lính đi qua lại canh gác trên phố, những dãy nhà cao phết màu đen thẫm; hầu như tất cả mọi thử ở đây đều màu đen. Những kẻ ăn xin, những nô lệ và cả....gái điếm ! Có lẽ là một nơi tập hợp những linh hồn ác và là nơi tàn bạo hành hạ chúng, còn đáng sợ nhiều lên so với chế độ La Mã cổ đại. Hắn dùng một tay nhấc bổng cậu tiếp đất, cả chục met từ lưng con mamut và đối với nhẹ như bởn. Toàn bộ dân chúng hai bên quỳ rạp xuống . Cả đến mấy ngàn người chứ chẳng chơi. Đến bây giờ Tiêu Chiến mới cảm nhận được hết quyền lực của một Chúa tể như hắn.

Hắn cho lệnh đuổi hết lính canh và nhún chân bay đến đến một khu đồi vắng vẻ.

- Cái gì vậy ? – Tiêu Chiến suýt hét váng lên khi thấy mình đang lơ lửng ở độ cao trăm met, nếu chẳng may cậu...rơi xuống thì chắc chắn sẽ nát như tương.

- Sao thế ? Không vui à ? – hắn bế bổng cậu lên và cười, dù rằng nụ cười hắn rất đẹp song cậu thấy bất an như thế nào cứ như thể là nụ cười "ban phước" trước khi giết người vậy. Gió thốc như bão trên cao và vô cùng lạnh, cậu bắt đầu thấy cóng và hai quai hàm đập vào nhau

- Đi đâu đây ?

- Đến một nơi rất đẹp !

Không hiểu sao mỗi lời hắn nỗi đều làm cậu liên tưởng đến chết chóc. Cậu lắc đầu và hắn chau mày nhìn cậu hỏi :

- Không thích ?

- Không...chỉ là – Tiêu Chiến cố thay đổi nét mặt mình -...hơi lạnh !

Hắn chuyển sang giữ cậu bằng một tay, tay kia kéo chiếc áo choàng dầy của mình. Nhưng Tiêu Chiến thì thà lạnh còn hơn là để hắn ôm thế này, hai nam nhân ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì, cậu giãy nãy nói :

- Này coi chừng té.... – chưa nói hết câu thì, hắn không biết cố tình hay vô ý lại giật mình trước câu la hét của cậu thế là tụt tay. Bây giờ Tiêu Chiến đang rơi tự do xuống .

Người cậu điếng lại cảm giác gió thốc ngược lên như tát nước mạnh và điều đáng sợ nhất là cậu đang rơi tự do và sẽ bẹp nát trong vòng không tới hai giây .

Một lực giật mạnh lại, tim cậu đập như suýt vỡ trong người vì sợ hãi chả bù với hắn với tấm áo choàng thốc ngược để lộ khuôn mặt điển trai cùng một nụ cười nửa miệng, mái tóc trắng xõa dài trong tuyết.

- Đừng có giãy nãy nữa ! Không sợ té à ? – hắn lườm cậu một cái

- Sao bỗng dưng lại buông tay ? – Tiêu Chiến gắt lên, có phải hắn cố ý làm vậy không ?

- Ai bảo ngươi hét lên. Ngươi nói với "ân nhân" vậy đó hả ?

- Chỉ là....tưởng Ngươi muốn...giết ta.
Cậu khựng lại cố bào chữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st