CHƯƠNG 15: PHI TẦN CỦA ÁC QUỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn thả cậu xuống, cậu cảm giác eo mình như muốn gãy đôi ra, đúng là hắn không chạm vào thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Hắn ngồi xuống ngai vàng giống như Ngai vua trên phim vẫn hay ngồi ấy, Tiêu Chiến bị cảnh vật xung quanh làm cho choáng ngợp,huy hoàng như một cung điện, trái ngược với khu pháo đài quân sự, toàn quái vật. Bên dưới là mấy trăm lính quỷ đứng dọc, cùng mấy chục rương ngọc ngà châu báu cùng những kẻ đang thi lễ với hắn. Tiêu Chiến không tự chủ được mà há hốc mồm. "Rốt cuộc là hắn giàu cỡ nào mà còn đi tranh cậu với thiên thần chứ? " Vương Nhất Bác đảo mắt thấy cậu mắt chữ a mồm chữ o nhìn mình thì biết ngay lại đang nghĩ gì, bóp mạnh cái tay đang bị mình giữ, cậu nghiến răng chịu đau không dám lên tiếng chỉ dám rủa thầm " tên vô nhân tính, độc ác, ti tiện...".

- Chúng thần xin diện kiến Chúa tể Điện hạ! - nhất loạt đều quỳ xuống trong khi cậu vẫn còn chưa hết sửng sốt, hắn giật mạnh một cái làm cậu chỉ muốn bổ nhào về trước. Một cung nữa lại gần đem tấm thảm đặt ngay dưới chân hắn rồi dìu khủy tay cậu:

- Mời công nương yên vị!- cậu không hiểu, cái gì công nương? Ai là công nương? Cậu à? Hay là cô ta gọi tên ác quỷ kia, không, rõ ràng đang dìu cậu mà. Liếc nhìn hắn một cái thì ngay lập tức nhận được cái ánh mắt sắc lẹm của hắn, cậu vẫn là nên ngoan ngoãn ngồi xuống thì hơn. Cái kiểu quái gở gì thế này, sao cậu lại phải ngồi dưới chân hắn y như... thú nuôi thế này.
Lần lượt tất cả các bá tước đều dâng lên cống phẩm của mình. Tất cả là cho hắn cơ à, nhiều tới nỗi cậu đếm không nổi luôn. Khẽ nhếch môi, hắn kéo vai cậu mạnh vào dựa sát vào người mình hơn. Hắn đánh mắt nhìn bốn mỹ nữ trong kiệu đang trao nhau ánh mắt khó hiểu. Kế hoạch của hắn bước đầu tạm ổn.

- Thưa Điện hạ đây là quà của Vương Tử Vương Dực là bốn mỹ nữ ở chi tộc phía Nam xin dâng lên người. Xin Điện hạ không chê.

Bốn cô gái thướt tha trong bộ đồ đen ngẩng mặt lên nhìn, cậu thẫn thờ, bọn họ đều rất đẹp, thân hình lại vô cùng bốc lửa, quyến rũ. Cậu chép miệng, đúng là quỷ, đẹp đến vậy cũng chỉ có quỷ. Bọn quỷ thấy gái đẹp đã bắt đầu nhao nhao lên.

- Được thôi! -hắn nhìn từng người trong số họ. Cậu đảo mắt sang hắn, có mỹ nữ rồi biết đâu hắn sẽ "bớt chút thời gian" hành hạ cậu. Cậu không kiềm được cười mừng thầm cho mình, cũng không biết chừng có người đẹp rồi cũng sẽ bớt tàn độc, tha cho cậu về không biết chừng. Chợt thấy đôi mắt đỏ của hắn, đôi mắt xoáy vào cậu cảnh cáo. Tiêu Chiến thu nụ cười lại rồi quan sát.

- Tạ Điện Hạ !

- Các Ngươi sắp xếp ở cung phía Bắc ! Bây giờ cho các Ngươi lui hết !

- Điện Hạ ! Còn chuyện tối qua...- tên tay sai tối qua đứng cạnh rĩ tai.

- Lui hết. Ta muốn về với Phi tần của Ta – Hắn nói lớn. Đoàn người thậm chí cả binh lính cũng sững lại, trong giây lát rồi ai nấy cúi gằm xuống tiếp phần việc của mình nhưng đều căng tai hé mắt quan sát Điện Hạ. Hắn đã có phi tần, vua chúa có phi tần đâu có gì lạ, trừ phi phi tần của hắn thật sự rất đẹp hoặc.....rất đặc biệt. Đúng là rất đặc biệt, không những đẹp mà còn là một nam nhân nữa chứ. Ở cái chốn Địa ngục này chuyện quái gì mà chẳng xảy ra được, Điện hạ trước giờ chưa nghe qua thích nam nhân nhưng bây giờ hắn thích các ngươi quản được sao. Từ ánh mắt bốn mỹ nữ lộ ra vẻ ngạc nhiên. Điện Hạ vẫn chưa nạp thiếp, nổi tiếng lạnh lùng đáng sợ, lãnh đạm. Sao đùng đùng lại có Ái Thiếp. Lại còn là...nam nhân.

Còn kẻ đang ngồi dưới chân hắn thì khẽ ngồi thẳng dậy, chẹp miêng tự hỏi.Ai là người xui xẻo đó vậy – cậu chẹp miệng tự hỏi. Dù rằng cô ta là quỷ chắc cũng rất tàn độc nhưng ở cạnh tên Đệ Nhất độc ác như Ngươi thì quả thật Ta cũng thấy cô ta đáng thương. Đáng thương vô cùng, nhiều khi ngày nay mai đó chết chẳng biết lúc nào . Nhưng mà sau Ngươi đã có ý trung nhân mà vẫn độc ác như vậy, không tích đức mà tha cho Ta về. Hơn nữa cô ta nên có mặt bữa tiệc hôm nay quỳ xuống cạnh hắn ta, sao lại hành hạ cậu chứ. Hắn đứng dậy. Tiêu Chiến tự bước ra xa nhường đường cho hắn về với Ái Thiếp gì đó của hắn, hắn bỏ quên cậu, cậu sẽ tìm đường trốn. Hỏi trong đám người đi xứ chắc cũng có người biết cổng Địa Ngục ở đâu. Cậu thậm chí còn không dám thở mạnh sợ thở mạnh hắn có thể nghe và lại quay sang bắt cậu về nhưng hắn đi một đoạn rồi dừng lại....nói một câu làm bao nhiêu kẻ đang căng tai hé mắt được dịp giật mình và làm một "kẻ" không lạnh mà run.
Đoạn hắn xoay người và nói, dòng người lại một lần nữa đứng hình.

- Đi thôi nào phi tử của Ta ! – hắn nói bằng chất giọng êm mượt dịu dàng chưa từng có dành cho "phi tần" của hắn. Cả đám người kia im lặng, quai hàm trễ xuống, trăm con mắt nghệch ra hướng mắt về phía hắn, câu hỏi trong lòng rằng ai là Ái Thiếp của Điện Hạ, đang có câu trả lời. Cả đám đổ dồn vào hướng hắn đang nhìn. Tiêu Chiến thật sự cảm thấy bụng mình chộn rộn sắp nôn đến nơi. Cậu trộm nghĩ cái giọng đó và khuôn mặt gian ác đó không hợp với nhau lắm, rồi cậu tiếp tục chết đứng nhìn hắn dần chìa tay ra...vể phía cậu . Tiêu Chiến tự nghĩ chả nhẽ Ái Thiếp hắn đứng sau lưng mình mà mình không biết, có ý nhường đường, nhưng nhìn ra sau chẳng thấy ai cả. Tiêu Chiến lại nhìn hắn, hắn vẫn đang nhìn, cặp mắt đỏ rọi thẳng vào cậu. Là trực diện nhìn thẳng, cái đôi mắt đỏ vẫn còn ánh lên sự giận dữ thiếu kiên nhẫn. Cậu nuốt khan nhìn đằng sau mình thì không có ai cả chỉ có lính gác, có phải Ái thiếp ở đây còn đồng nghĩ với "nô lệ", "vật tế", "con tin" hay gì không. Hắn chìa tay về phía cậu chờ đợi. Đôi mắt tóe lửa hối thúc cậu, hắn sắp hết kiên nhẫn rồi, cậu theo bản năng sợ hãi nghe theo nắm lấy tay hắn, để hắn kéo đi. Hàng nghìn cặp mắt đổ dồn vào đó, một nam nhân không ngờ lại là ái phi của Điện Hạ lại còn được Điện Hạ dẫn đến đây nữa. Tiêu Chiến trộm nghĩ hắn đúng là không bình thường, bản thân mình giới tính lệch lạc còn muốn cả thế giới biết.

Tên tay sai há hốc mồm, hôm trước gã không biết xông vào thấy Chủ Nhân đang ngồi trên giường với cậu với tư thế hết-sức-dễ-hiểu-lầm chưa kể còn vô cùng nổi giận khi bị cắt ngang, sáng nay lại ra lệnh thay y phục cho cậu ta vô cùng lộng lẫy dù chưa hề chính thức ban danh hiệu nhưng cậu ta một bước lên ngôi phi tử của Điện Hạ, ngồi cạnh Điện Hạ, ngang nhiên đường hoàng như thế còn có thể chối cãi được chắc. Ở thế giới này, Vua -Phi thì không có gì lạ, nhưng vấn đề là với Điện Hạ, chẳng phải xưa nay đều rất lạnh lùng với đàn bà. Mỹ nhân cũng có qua tay không ít nhưng chưa bao giờ chính thức phong phi tần cả mà tất cả đều....xuống mồ cả rồi. Gã nheo mày tiếp tục ngẫm nghĩ, hay là Điện hạ của hắn thích nam nhân, hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa, chỉ biết chờ để dự đoán tiếp tình hình thôi.

Cậu nhìn hắn bằng cặp mắt đang mở to hết cỡ, chẳng hiểu gì cả, nói gì đi chứ, cái mỹ danh đó....không phải thứ tốt lành đúng không. Tiêu Chiến thấy người mình run lên cầm cập, đầu hiện một loạt những khả năng có thể xảy ra với cậu, cậu chỉ thấy ớn lạnh thôi. Cậu vừa được hắn gọi là Phi Tần, là Phi Tần của Ác-Quỷ-độc-ác-nhất. Cặp mắt nâu sánh lên muôn vàn cảm xúc hỗn đỗn :

- Ngươi đừng tưởng bở ! Không có chuyện đó đâu ! – hắn buông lời nói nhìn khuôn mặt của cậu. Cậu nhìn hắn không thôi từ nãy đến giờ, bằng cặp mắt mở to, trên khuôn mặt chỉ có sự bàng hoàng. Đó là điều gì vậy ? Hắn không hiểu cảm xúc con người cũng chưa một lần có ý định tìm hiểu nhưng bây giờ có chút tò mò.

Một tiếng thở ra, không phải là tiếng thờ dài buồn bã như thường lệ mà hắn nghe thấy mà là sự nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, chân mày hắn khẽ nhíu lại.

- Tưởng bở cũng được ! Không phải là tốt rồi ! – cậu làu bàu trấn an bản thân tay vỗ nhè nhẹ lên ngực. Cảm giác ban nãy cơn "ép tim" được giải phóng.

Hắn cũng là muốn bắt do thám mà mượn cậu làm rèm che mắt thiên hạ. Sở dĩ nếu nói không động lòng trước mỹ nhân là câu nói láo dở tệ nhất nhưng nếu có mỹ nhân mà không lui
đến chắc chắn là có ý nghi ngờ, nếu đám gián điệp phát giác thì càng khó bắt. Nhưng nếu đã có có phi tần thì chẳng phải là cái cớ tốt che mắt thiên hạ sao. Hơn nữa theo kinh nghiệm của hắn trong việc này, đối tượng bị mục kích đầu tiên có nguy cơ không phải hắn mà sẽ là phi tần được sủng ái kia. Khựng đã, bỏ dỡ kế hoạch đang nghĩ, hắn quan sát cái thái độ kinh thường của cậu, cơn tức giận lại sôi lên. Thái độ của cậu chẳng khác sự miệt thị, khinh rẻ đối với hắn. Được Điện Hạ ta ban cho chức phi tần, dù là giả, cũng là may mắn lớn rồi, nhưng xem cái thái độ đáng ghét của Tiêu Chiến thì biết. Hắn ghét cảm giác bị khinh rẻ nhưng Tiêu Chiến lại xem hắn chẳng ra gì, bao nhiêu kẻ muốn ở cạnh hắn mà không được còn cậu coi thường quá mức ! Hắn dù sao cũng là Điện Hạ, thái độ kinh thường đáng chết kia là gì. Một bàn tay cứng như đá siết tay cậu :

- Ngươi nói vậy là có ý gì ? Ngươi kinh thường Ta quá đấy !

- Ta phải thế nào thì Ngươi mới tha cho ! Đau – cậu gắt lên vì đau khi hắn bóp chặt cổ tay mình.

Hắn thả ra, nhếch mép :

- Làm tốt vai trò của phi tần ! Nếu còn muốn sống !

Tên tay sai thân tín nép sát vào tường nhìn Điện Hạ cùng phi tử đang hướng thẳng tới chánh cung Đông, nơi chỉ dành cho phi tần ở gần cung chính của Điện Hạ nhất, từ nhỏ tới giờ Điện Hạ chưa từng đến đó mà quả thật nơi đó cũng chẳng có ai đến vì chẳng tuyển ai làm phi tử hay gì cả.

- Chỉ sợ chưa kịp diễn đã bị bọn người kia giết chết - Tiêu Chiến hỏi, ấm ức, cặp mắt bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu . Bây giờ không chỉ có hắn mà còn bọn họ rình rập để giết cậu không biết chừng.

- Đám phi tần kia ? – hắn lườm cậu, hai mắt đỏ như lửa – thế nào ?

- Ngươi nói như thế thế nào cũng có ngày Ta bị đầu độc ! – Tiêu Chiến quắc mắt sắc lẽm, cứ như trong phim cổ trang ấy, các phi tử dùng bao nhiêu thủ đoạn để giết hạ đối phương.

- Đó là việc của Ngươi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st