CHƯƠNG 28: HẮN CÓ ĐẾN CŨNG KHÔNG ĐÓN ĐƯỢC NGƯƠI VỀ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đang thưởng thức thành quả của mình, bằng ánh mắt vẫn sắc lạnh duy lại có màu sánh cam nhìn sang Tiêu Chiến, cậu đang ngồi gần đó với ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài. Hắn chợt nhíu mày, ánh mắt chuyển sang sắc đỏ rực đầy căm phẫn và bực tức, rồi hắn tiến tới giật mạnh tay Tiêu Chiến đến mức cậu tưởng tay mình sẽ gãy lần thứ hai. Thái độ của hắn thay đổi hoàn toàn so với ban nãy, bộ mặt ác quỷ, ánh mắt như nhát dao đâm vào kẻ đối diện. Tiêu Chiến nắm rõ ánh mắt đó hơn ai hết, đó là một sự cảnh cáo, ánh mắt cậu thường thấy trước khi cậu bị đánh. Hắn quát:

- Ngươi là đang nhớ tới Thiên thần? - hắn gằn giọng nhả ra từng chữ, tay cũng ở trên cằm cậu mà siết chặt.

- Không.... không có...- Tiêu Chiến có chút run sợ đáp lời.
Đúng là cậu đang suy nghĩ tới Lâm Doanh, nhưng... sao hắn biết được.

Khuôn mặt hắn chợt đanh lại quan sát cậu hồi lâu rồi bỏ đi, hắn mím chặt môi.
- "Phải thật tàn nhẫn! Phải giết chết cậu ta " .

Hắn bóp trán lật từng trang cuốn Luật của Quỷ , cuốn sách sau đó bị xé nát nằm chổng chơ dưới sàn.

"Chỉ cần ngươi giết cậu ta, đâu có khó ! Vương Nhất Bác, bàn tay ngươi đã giết bao nhiêu kẻ rồi nay thằng nhóc đó cũng không giết được ư !"

"Tốt nhất là Ngươi câm miệng lại để Ta nghĩ !"

"Cậu ta không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, giết phức cậu ta đi, thiếu gì kẻ phục tùng hơn "

"Chết tiệt !" - hắn đạp hết bàn ghế dạt ra rồi đẩy cửa bước nhanh ra không gian đen sẫm . Tâm trạng bực dộc cùng nỗi lo lắng lại đan xen nhau mà đánh nhau trong đầu hắn. Với Tiêu Chiến, hắn phải ổn định lại bản chất của mình và ra tay mới được.

Gió tuyết lùa vào lạnh buốt đến cắt da, cả ngày hôm đó và ngày hôm sau, Tiêu Chiến không thấy hắn xuất hiện cũng không đến tìm hắn, Tiêu Chiến không hiểu sao bản thân lại thấy bồn chồn và hơi mong đợi hắn; dù rằng cậu vẫn còn sợ hắn, vừa ghét hắn song lại vừa mong hắn .

Tiêu Chiến chống cằm tự hỏi : rốt cuộc thì mình với hắn ta là cái gì vậy chứ ?

Tính đi tính lại, cũng hơn 3 tuần rồi vẫn không thấy Thiên Thần đến, nghĩ đến đây thì mặt cậu xịu xuống, có phải từ khi cậu mất tích không ai nhớ gì tới cậu không, kể cả Lâm Doanh cũng vậy; không biết anh ta có làm sao không ?

Còn phần hắn, cậu cũng tự hỏi hắn đang nghĩ gì vậy, bây giờ hắn bận lắm chăng ? Mà không biết hắn có định giết cậu hay gì không ? Tiêu Chiến lắc đầu tự nhủ : "Tại sao dạo này mình cứ lo nghĩ về hắn vậy chứ ! Bỏ đi!"
_____________

Sau hai ngày suy nghĩ, Vương Nhất Bác quyết định hôm nay sẽ giải quyết việc của Tiêu Chiến. Hắn nhất định phải thật nhẫn tâm, bản chất hắn là ác quỷ, không lý gì một thằng nhóc cũng không giải quyết được. Để Tiêu Chiến sống là nỗi đe dọa với hắn, càng ngày hắn càng thấy mình để tâm nhiều đến cậu, việc này khiến hắn không khỏi bực dọc, bây giờ hắn quyết định phải triệt để nhổ đi cái gai trong mắt là Tiêu Chiến, bây giờ dù Lâm Doanh kia có đến cũng chưa chắc cứu được cậu.

Hắn bước ngày một nhanh hướng Tây điện mà đi, trong lòng không khỏi cảm giác buồn bực, ánh mắt hắn đỏ sánh ánh lên sự sắc lạnh. Mấy tên lính canh thấy chủ nhân sát khí đùng đùng thì biết thân biết phận mà lui ra xa. Hắn ra lệnh cho tất cả lính canh lui xuống hết một mình trực tiếp đạp cửa vào tẩm điện dành cho phi tần, nơi Tiêu Chiến đang ở. Trước cái đạp cửa hùng hồn của hắn, lại chẳng có kẻ nào trong phòng thấy sợ sệt, cái đứa nửa người nửa quỷ kia lại nhìn hắn như bắt được vàng mà lao lại ôm. Hắn có chút bất ngờ, vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào thì cái kẻ trong lòng lại cười lên ngây dại. Tiêu Chiến cả người toát lên mùi rượu nồng nặc, chứng tỏ uống cũng không ít đi.
" Ngươi từ bao giờ gan to thế hả, còn dám uống rượu của ta, còn để say tới mức này."

Tiêu Chiến say thì trực tiếp biến thành cún con bám người, cả người cứ ghì chặt lấy hắn, nhìn hắn cười ngây ngốc. Nụ cười sáng lạng của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác đích thị tim lệch đi một nhịp " chết tiệt, ngươi còn dám cười ta liền đem ngươi đi nấu." Hắn thấy không ổn rồi, cứ tiếp tục thế này hắn sớm muộn cũng bị thằng nhóc này hủy hoại, phải ra tay sớm trước khi quá muộn. Mắt hắn từ sánh cam chuyển sang đỏ ngầu. Trong một chốc cậu bị lôi nhanh về phía tối trong căn phòng, hai chân bị kéo lê trên sàn nhà , đôi mắt mở to kinh hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra bàn tay thép của hắn bóp chặt lấy cổ cậu, chỉ có cảm giác bị nhấc lên lơ lửng và cổ bị siết nghẹt thở chỉ bằng một tay của hắn. Tiêu Chiến không hiểu, hoàn toàn không hiểu thái độ thay đổi chóng mặt của hắn; mới hôm nọ vẫn còn bỡn cợt với cậu, hắn chẳng phải còn muốn lợi dụng cậu hay sao, cậu đã nghi ngờ về thái độ tốt đẹp của hắn song không hiểu nổi vì sao hắn thay đổi chóng mặt như thế. Nhưng sao bây giờ lại giết cậu và trong mắt chẳng có gì gọi là đùa giỡn hay chỉ là răn đe cả . Bằng một tay hắn bóp mạnh hơn cổ cậu giơ cậu lên cao, Tiêu Chiến bị men say cùng cho việc thiếu dưỡng khí làm cho đờ đẫn, dùng tay cố gỡ tay hắn ra, cảm giác thiếu hụt không khí đến dần, cậu vẫn là nửa người nên căn bản cậu vẫn phải thở để sống tuy có thể sống không cần không khí trong thời gian lâu hơn con người một chút thôi.

Hắn sẽ giết cậu,ngay bây giờ, hắn không muốn thấy máu của Tiêu Chiến cho nên sẽ siết cổ cậu chết. Hắn đã mất một ngày để bình tĩnh, hắn sẽ giết cậu nhanh nhất có thể, càng lâu thì càng khó cho nên ngay khi vào hắn liền siết cổ cậu, chỉ cần một lát, Tiêu Chiến sẽ chết và sẽ không thể cản trở gì nữa. trong tâm tư của hắn. Hắn cảm nhận sinh thể trong tay hắn đang giãy giụa, hai tay cậu bấu lấy hắn cố gỡ ra, oxy rút dần khỏi người cậu. Tiêu Chiến sẽ chết, nhanh thôi ! Càng hoảng sợ thì càng chết nhanh chóng.

- Ngươi.....lại ...muốn...giết ta...sao? - cậu vừa ho vừa nói đứt quảng , cậu khẩn thiết nhìn hắn vì biết rằng chống cự với hắn cũng chỉ vô ích, cảm giác chết dần chết mòn đến rất nhanh khi mặt cậu dần xanh lại, giọng lạc đi và tay chân cũng bủn rủn - đôi mắt nâu sánh lại nhìn hắn uất hận, có một lớp màn mỏng long lanh trên đôi mắt, là nước mắt, khóc .

Vì sợ hay bị tổn thương ?

"Không thể tin được là mình còn thấy buồn vì không có hắn ...Không gặp luôn càng tốt ! Mình đúng là điên ! Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ, hắn sắp giết mình rồi "

Hắn thật sự, bây giờ, đang rung động, con quỷ thôi thúc hắn tiếp tục, chỉ một chút thôi Tiêu Chiến sẽ chết. Cái cảm giác quái gỡ đó lại quay về, hắn không cam lòng khi nhìn thấy cậu đau đớn, càng không thích bị cậu ghét bỏ; dù rằng hắn từng hành hạ cậu tra tấn cậu thê thảm song tự bao giờ lại không muốn làm cậu đau, lại không muốn ai giết chết cậu, lại càng không muốn ai sở hữu cậu ngoài hắn. Khuôn mặt xanh xao, đôi mắt nâu nhìn hắn uất hận, buồn bã rồi cụp lại như thể cậu sắp chết, bàn tay cấu chặt cánh tay hắn cũng sắp buông thõng.

Tử thần đang đến mang cậu đi; rốt cuộc, hắn tự hỏi mình đang làm cái gì thế này, hắn sắp giết chết cả người con trai của hắn. Nhưng càng xôn xao hắn lại càng muốn giết chết cậu, vì Tiêu Chiến là người đầu tiên làm hắn suy nghĩ nhiều như vậy khi sát hại. Nếu hắn không giết cậu chỉ sợ có ngày người gặp nguy hiểm sẽ là hắn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Đôi mắt vẫn nhìn hắn đầy khẩn thiết trách móc, hắn rất muốn nhẫn tâm, muốn lờ Tiêu Chiến đi nhìn chỗ khác, chỉ cần một chút chắc chắc cậu sẽ chết. Bàn tay nổi gân xanh giơ lên cao bóp chặt cổ cậu, song bàn tay lại buông thõng cậu ra và Tiêu Chiến cúi gập người ho khùng khục; hắn vẫn đứng đó nửa muốn ôm cậu, nửa muốn giết chết cậu ngay bây giờ. Một con quỷ không chấp nhận những ràng buộc, một kẻ quyền lực tàn bạo như hắn không thể để ai làm chậm đường tiến thân, càng không thể vì một kẻ mà tổn hại bản thân mình. Hắn không thể nảy sinh tình cảm với cậu, 'tình cảm" là từ hắn đã sỉ nhục bấy lâu nay không lẽ nào lại thay đổi như thế.

Không thể.

Tiêu Chiến đặt tay lên cổ đỏ hằn, thở lấy thở để rồi nhìn hắn, hắn vẫn nhìn cậu, ánh mắt vẫn đỏ rực khát máu, cậu nhìn tổn thương vô hạn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy đau khi biết hắn muốn giết cậu.

Cảm giác tổn thương ấy là cái quái gì vậy ?

Dường như với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bắt đầu là người thân quen và việc hắn làm tổn thương cậu cũng ảnh hưởng ít nhiều. Cậu sợ hắn, luôn sợ hắn nhưng vẫn thấy đau. Cậu ho khan :

- Vương Nhất Bác...có chuyện...gì vậy ? - cậu theo bản năng càng tránh xa hắn. Men rượu làm cho bước chân cậu hơi lảo đảo.

Hắn xốc cậu dậy bằng hai tay, lý trí hắn sai khiến hắn phải ra tay, song một cái gì khác lại bảo hắn ôm cậu vào lòng "Ta rất lý trí ! Rất lý trí !" - hắn gằng giọng.
Tiêu Chiến đôi mắt nhòe đi vì khóc, một tầng nước rơi xuống lại thay bằnh tầng nước khác, cậu nhìn hắn đăm đăm, đôi má vì men rượu đã trở nên hồng hồng. Cuối cùng cũng không kìm lòng được mà òa khóc, hai tay níu lấy tay hắn đang xốc bả vai mình.

- Ta đã rất mong ngươi tới...cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi. Tại sao lại...muốn giết ta?- men rượu làm cho lời nói có chút không tỉnh táo, cậu cười cười rồi nói tiếp - hai ngày này ta không thể ngủ được, ngươi mỗi tối đều ôm ta ngủ vì cái gì chứ? Tập cho ta thói quen xấu như vậy? Vương Nhất Bác chết tiệt, ngươi rốt cuộc nghĩ gì trong đầu chứ!

Hắn vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn người đối diện vừa từ chốn tử thần về, trong cơn say lại đang gào tên hắn. Hắn im lặng không nói chỉ là đôi mắt có chút dịu lại màu cam không thường thấy.

- Còn nữa, Lâm Doanh kia cũng là tên khốn, đã nói là yêu ta, đã nói tới cứu ta.... vậy mà giờ vẫn không tới, để ta ở đây chịu ngươi hành hạ...hức...hức

Tiêu Chiến không kiềm được tiếng nấc, vừa gào vừa khóc.
Nghe tới hai từ Lâm Doanh, đôi mắt hắn ánh lên màu đỏ sậm thường thấy, hắn đang tức giận. Tiêu Chiến là giờ phút này vẫn còn nhắc tới thiên thần, vẫn còn nhớ tới gã. Hắn hôm nay không giết được cậu cũng phải đem cậu biến thành người của hắn. Hai tay hắn siết chặt bả vai cậu, một lực ném cậu lên giường.

- Ngươi mong hắn tới vậy? Được. Để ta cho ngươi biết hắn có đến cũng sẽ không đón được ngươi về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st