CHƯƠNG 27: THANH TRỪ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4h sáng tại cung điện của Vương tử thuộc lãnh địa của Vương Dực , vượt qua hai chục lớp lính canh và giết vài kẻ nhún-mũi-vào-chuyện-không-nên-nhún-mũi, một thanh kiếm rất ngọt để ngang cổ Vương Dực khi gã đang tậl trung sức mạnh và điều khiển một cái xác cách đó vạn dặm:

- Bất ngờ chứ ! – đằng sau lớp mặt nạ dương dương một nụ cười nửa miệng.

- Ngươi....ngươi....! – khỏi phải nói là bất ngờ thế nào, Trần Manh kẻ ở cùng phòng với Điện hạ đã nói rằng hắn sau khi "ăn" xong thì hiện tại ngủ say như chết, Tiêu Chiến cũng đã uống thứ thuốc đó và bắt đầu làm theo sự sai khiến của Vương Dực. Lý nào giờ này Vương Nhất Bác hắn lại xuất hiện ở đây?

- Ta có quà cho Vương tử đây ! – tiếp đó, hai nhát kiếm tỏa sức mạnh kinh người chặt đứt một tay và một chân gã, vô cùng đau đớn. Vương Nhất Bác nhếch mép cười, mắt ánh lên tia nhìn chết chóc.

Độc ác không chưa khiến hắn được kính sợ vạn phần như thế, con cáo già Vương Dực ỷ có mẹ gã nên sấc láo, trong khi anh trai cùng cha khác mẹ với hắn , đứa con thứ nhất của Chúa Tể và một hoàng hậu quá cố khác, cũng phải nể hắn mấy phần. Các lãnh chúa hàng năm đều phải cống nạp. Không phải chỉ vì hắn mạnh, không phải chỉ vì sự tàn bạo của hắn mà còn hơn cả ở sự đa mưu, túc trí.

- Lính đâu ! Bắt hắn lại ! Bắt hắn ! – Vương Dực hét song tuyệt nhiên không thấy ai

- Nói sao nhỉ, hơn một nửa đang ở Bắc điện xử lí một việc vô bổ nào đó – hắn tất nhiên dùng kế nghi binh để tập trung số lính, Vương Dực lại muốn giấu giếm kế hoạch nên không để nhiều người bảo vệ mình – số còn lại thì ...chắc chúng cũng đang chờ gặp ngươi đấy?

- Ý Ngươi là....- Vương Dực bây giờ mới biết mình đang đùa với lửa, thấy quan tài mới đổ lệ chỉ tiếc là : Quá Muộn !

- Chúng đang chờ Ngươi ở thung lũng Engan đấy !

*Thung lũng Engan: theo truyền thuyết là nơi các con quỷ sau khi chết sẽ bị giam cầm ở đây, vĩnh viễn không siêu sinh thoát khỏi Địa Ngục. Sau một ngàn năm, sẽ có một kẻ thống trị Engan đến và xem xét xem kẻ nào nên giữ lại bắt đầu kiếp sống mới, kẻ nào sẽ bị tiêu diệt vĩnh viễn, song đó tận cùng của thế giới và theo truyền thuyết là nơi đáng sợ nhất ở đây*

- Em...trai...à không Điện hạ...người làm gì vậy ! Là ta, anh trai của người đây mà ?

- Đúng là anh trai nhưng sao....Ta không thể giết ngươi à ?

Vương Dực gã không thể nào tin được, gã đã dàn xếp kế hoạch hoàn hảo như vậy, làm sao hắn có thể . Sự sợ hãi , cùng tức giận, rốt cuộc thì sơ hở ở đâu, rốt cuộc là hắn làm cách nào được. Rốt cuộc vẫn thua hắn, tức giận vô cùng, gã dùng tàn lực đấu với hắn nhưng quá chênh lệch, nhanh chóng bị hắn cứa thêm mấy nhát cắt đứt động mạnh, máu chảy khắp nơi.

Cái mặt nạ trắng khẽ rung lên như đang cười :

- Vĩnh biệt – cùng lúc đó hắn ra tay giết chết Vương Dực , thân xác gã bị sức mạnh của hắn làm cháy xém chỉ còn một cái xác chỉ thấy mỗi mặt.

Thật đáng sợ !

Thêm một vài chi tiết trong kế hoạch của hắn, đó là trong khi Vương Dực sau bữa tiệc nhanh chóng dùng thuật dịch chuyển về cung điện của mình cách đó hàng ngàn cây số. Hắn đã phải vất vả không ít để đến được cung điện của gã trong vài giờ ngắn ngủi, kĩ thuật dịch chuyển của hắn giỏi song không bằng Vương Dực vì thế hắn đã phải sắp xếp thời gian một cách hoàn hảo để tránh bị liên can. Sau khi Vương Dực về cung điện của mình chờ thời cơ để giết chết hắn, lúc trời vừa sáng, Vương Dực bắt đầu điều khiển Tiêu Chiến thủ tiêu Vương Nhất Bác, song gã không ngờ người gã điều khiển không phải Tiêu Chiến và kẻ gã muốn giết lại đứng ngay sau lưng mình. Khi đang hao tâm tổn sức vào điều khiển "con rối" ở khoảng cách khá xa thì hắn và đám tướng lĩnh đã giết sạch bọn tay chân rồi giết luôn cả tên chủ mưu. Xong xuôi, hắn nhanh chóng rút đi trong êm thấm và ung dung nằm trên giường cùng phi tần khi một tên lính hớt hơ hớt hải chạy vào báo Vương tử Vương Dực bị sát hại đêm qua. Tiêu Chiến cũng mặt lạnh diễn cho nốt vở kịch của hắn, tuy vẫn chút tội lỗi song trái ngược với kẻ bên cạnh thản nhiên nhếch mép :

"Giết người chứ có gì to tát đâu ! Ra tay thế vẫn còn nhẹ chán !". Hắn bây giờ ra lệnh truy sát tất cả những kẻ trong bữa tiệc Daluxo hôm đó, đặc biệt là những kẻ giả trang Tiêu Chiến đều phải chết. Hắn không cho phép kẻ nào dù giả hay thật lại giống dung nhan của phi tần của hắn, dù rằng Tiêu Chiến có thể sẽ sớm thôi được hắn tự tay "chăm sóc" nhưng vĩnh viễn hắn đã mặc nhiên xem Tiêu Chiến là của hắn rồi.

Tiêu Chiến đến giờ vẫn còn nghe dư luận ồn ào về vụ thảm sát Hoàng gia kia. Dù rằng đã có một cuộc điều tra qui mô lớn do chính Chúa Tể ra tay điều hành, còn Hoàng hậu, bà ta thừa biết ai là kẻ đứng sau vụ này nhưng ai có thể chứng minh chứ . Rốt cuộc phải kết thúc với câu trả lời là nạn nhân bị chính tay của mình thủ tiêu do tư thù riêng. Dân chúng lẫn cả thế giới tạm chấp nhận song rõ không ít nghi ngờ, nạn nhân nổi tiếng thâm hiểm đâu thể chết dễ dàng như vậy,vậy nếu xét về phương diện duy nhất là bị một kẻ thanh trừ, vậy cái kẻ ra tay đứng đằng sau vụ này thì có thể chắc chắn một điều, rất đa mưu, họ không tìm thấy chút gì khả nghi tại hiện trường chỉ biết nạn nhân bị giết rất dã man. Cách đây vào tháng Tiêu Chiến còn tự nhận mình là người tốt, thế nhưng bây giờ với việc giết người cậu lại dửng dưng đến thế này, cảm giác việc này hầu hết không liên quan tới mình, mặc dù cậu giúp ích không nhỏ trong mưu kế lần này của hắn. Sự lạnh lùng này khiến bản thân cậu thấy sợ, có phải bản chất con người đang dần nhường chỗ cho quỷ dữ trong cậu không? Cũng phải cậu là nửa người nửa quỷ.
Giết người thì đã sao? Cũng chẳng phải cậu tự tay giết.

Hắn nâng cổ cậu lên, nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu đó, hắn hỏi:

- Tự vệ có phải là cái tội không ?

- Um...không !

- Phản kháng có phải là cái tội không ?

- Cũng...không !

- Muốn sống yên ổn có phải là cái tội không ?

- Không !

- Vậy tại sao phải dày vò mình bởi những cái-không-phải-là-tội chứ !

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, cũng có lí. Nhưng có nhất thiết phải giết người không. Hắn nhìn qua cậu sắp mở miệng nói gì đó. Hắn lại nói tiếp.

- Nếu không giết hắn, không đời nào hắn để yên. Ngươi cũng biết đúng không ! Nếu ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết ngươi !

Tiêu Chiến hít vào thở ra, tuy là có ác thật nhưng quả thật là như thế. Gã là kẻ thù của hắn, nếu hắn không ra tay trước thì sợ bây giờ cậu không còn ung dung ngồi trong lòng hắn như bây giờ đâu . Hắn bế thốc cậu lên, ôm ở thắt lưng cậu, phả từng hơi vào cổ cậu.

- Ta cứ tưởng ngươi không nhận ra Ta ? – hắn hít hà mùi hương ở cổ cậu. Kéo cậu dựa sát vào mình – cứ sợ ngươi không qua được bữa tiệc đó !

Hắn sợ mất, Là sợ ! Cái cảm giác hắn chưa bao giờ trải qua. Hắn chưa bao giờ sợ, cũng như bao giờ mất. Quá lạ lẫm nhưng sau khi nắm chặt Tiêu Chiến trong vòng tay hắn mới biết hắn đã sợ mất cậu nhường nào. Khi hắn gặp cậu sau bữa tiệc Daluxo hắn đã ngay lập tức muốn Tiêu Chiến phải dính chặt với mình.

- Sẽ không! – Tiêu Chiến đảo mắt nhớ lại cú lừa ngoạn mục hôm qua.

Ngoạn mục đến nỗi đến cậu còn phải mắc lừa, nhớ lại vẫn còn cảm giác tim đập chân rung. Tiêu Chiến nuốt khan nhớ lại diễn tiến trong buổi tiệc.
Nếu sau buổi Daluxo bình thường, khi về phòng, Chủ nhân sẽ gỡ lớp mặt nạ của Y nữ để xác nhận có đúng là phi tần của mình không.
Song buổi tiệc đó, có đến cả chục Tiêu Chiến với khuôn mặt y xương, dù bất cứ y nữ thì khi giở lớp mặt nạ ra cũng đều là khuôn mặt của Tiêu Chiến cả thôi. Họa chăng là do hắn tráo đổi với kẻ khác nên mới thuận tiện tìm ra cậu trong đám đông. Tất nhiên việc tìm ra Tiêu Chiến không hề dễ dàng, thế nhưng hắn lại phát hiện ra cậu bằng một đặc điểm vô cùng buồn cười, đó là phi tần của mình lại không biết khiêu vũ, nhảy luôn trật nhịp, lại luôn bị bạn nhảy dẫm lên chân. Tiêu Chiến lại quyết định số phânn của mình bằng cái bóp mạnh ở eo, cái dẫm chân thật mạnh khiến cậu đau điếng, có một kẻ như vậy trong tất cả bạn nhảy, cho nên cuối cùng cũng liều mình chọn hắn.

Về phần hắn, đúng là đóng kịch nhưng cũng có chút lợi dụng nhưng nhờ đó lại càng thật để qua mắt Vương Dực. Hắn ban đầu chỉ vì muốn thực hiện dã tâm song khi thấy cậu, không biết vì sao lúc đó hắn lại thô bạo với cậu như vậy, thô bạo lôi cậu lên giường, thô bạo hôn cậu, thô bạo xé rách áo quần, thô bạo kéo cậu vào lòng. Đơn giản là vì, hắn rất hài lòng, rất vui là đằng khác khi cậu đã nhận ra hắn, vì Tiêu Chiến không lọt vào tay kẻ khác ngoài hắn. Trong một khoảnh khắc, hắn đã e sợ Tiêu Chiến sẽ chọn nhầm, e sợ rằng hắn phải bỏ tất cả đi tìm cậu.
________________

Tại kết giới Địa Ngục, cổng số 8,

- Mở cổng ! – hai thanh kiếm đan chéo như gọng kiềm trước cổ hung thần . Bóng đen trước mặt trong rõ mặt thả lỏng hai bàn tay với những móng tay dài cùng lúc thứ âm thanh rền vang trong khi cái cổng cứng từ từ mở. Bóng trắng chuyển động nhanh về phía cổng qua chiều không gian khác .

- Hắn ta là ai vậy ? – trong trong số những tên hung thần bị thương nhẹ, số còn lại nằm la liệt , không chết song thương thích không phải nhẹ .

- Hậu duệ của Chúa trời ! Cực kì lợi hại ! May là hắn chưa giết chết chúng ta !

- Thần tiên không thể đến Vùng đất cấm này !

- Nếu không muốn Điện hạ lấy mạng thì tốt nhất là im miệng và làm tiếp đi !

Cổng số 9, bỏ trống

Thương tích cũng không nhẹ, Lâm Doanh chùi máu ở mép môi, đôi cánh trắng khép lại và anh ngồi xuống đất , máu rỉ ra ở cánh tay và chân. Sức mạnh cần được khôi phục để chiến đấu cho những cổng tiếp theo. Ba ngày chiến đầu liên tục với những kẻ canh giữ 5 chiếc cổng địa ngục bày bình bố trận hoành đủ làm cho anh tiêu hao sức lực quá nhiều.

- Tiêu Chiến ! – hàng mi khép lại, cái tên đó mỗi lần nhắc tới anh lại có cảm giác phức tạp, vừa vui vừa buồn bã rồi lại nhớ . Không biết cậu giờ như thế nào, hai tay vuốt khuôn mặt, cảm giác sợ hãi quay lại khi nhớ lại cảnh cậu bị đánh bầm dập. Nhưng ngoài ra anh còn lo sợ một chuyến khác , khóe môi anh mấp máy – anh sẽ đến ngay, chỉ cần...chỉ cần em an toàn !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st