CHƯƠNG 26: VƯƠNG NHẤT BÁC LÀ TÊN KHỐN!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ lạ mặt quàng tay qua eo dịu dàng cùng cậu sánh bước đi. Tiêu Chiến nghĩ cậu lầm thật rồi. Cậu ngoái đầu lại nhìn những dòng người túa ra, những nam nhân tóc trắng. "Hắn ở đâu kia chứ ?" Cũng có thể hắn lầm tưởng một đứa y nữ giống cậu không biết chừng. Tiêu Chiến dần trở nên run sợ, cậu không thể chết một cách như vậy được. Cậu khựng lại ánh mắt dáo dác nhìn ra dòng người cố gắng tìm ra một kẻ quen thuộc trong những nam nhân tóc trắng, kẻ đi cạnh nhận thấy sự do dự của cậu, bàn tay kẻ đó siết chặt eo rồi đẩy cậu đi . Kẻ lạ mặt dìu cậu vào phòng chỉ lạnh lẽo buông lời bằng chất giọng y hệt hắn song lại dấy lên cho cậu sự sợ hãi :

- Thay y phục đi rồi chờ !

Tiêu Chiến nuốt khan, cậu lầm thật ư. Vương Nhất Bác hắn rốt cuộc có biết cậu nhận lầm mà tới cứu cậu không chứ.

Kẻ lạ mặt bước ra sau khi đóng kín cửa phòng lại.

- Vương tử căn dặn Ngươi hãy cho cậu ta uống thuốc này ! Còn tối nay, chỉ cần không để cậu ta phát hiện, phần còn lại tùy ý ngươi !- gã nhếch mép nói đầy vẻ gian tà nhìn Hạ Tử Đằng, tên anh trai của kẻ tử thù của Vương Nhất Bác.

- Được rồi ! Dâng tới miệng dại gì không hưởng ! - Hạ Tử Đằng nhoẻn cười gian tà sau tấm mặt nạ rồi bỏ đi.

Hạ Tử Đằng quay vào phòng nhìn Tiêu Chiến, cậu mặc một áo lụa đen thắt ở eo ,bờ eo nhỏ nhắn dù không cố tình nhưng phô diễn trước mắt hắn. Làm hắn bắt đầu thấy khát, hắn bước tới trước ánh mắt dè dặt của cậu. Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nạ của hắn. Bàn tay hắn vuốt trên mái tóc trắng rồi nới lỏng cavat ở cổ.

- Bảo bối sao thế ! Mệt à ? - Hạ Tử Đằng nói bằng chất giọng châm biếm pha lẫn chút đùa bởn rồi phẩy nhẹ vạt áo cho ngọn đèn vụt tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối. Hắn ung dung mở mặt nạ ra.

Tiêu Chiến điếng người bờ môi mấp máy. Cậu sai lầm to rồi ! Câu nói đó, chất giọng đó, cậu biết mình đã nhầm thật rồi. Tiêu Chiến rút ra một chiếc nĩa thẳng vào hắn mà đâm song phản xạ của Hạ Tử Đằng kia nhanh nhạy hơn Tiêu Chiến nhiều, nhanh chóng lôi cậu lên giường, tay bịt chặt miệng, tay kia khóa chặt tay cậu, cả thân hình cứng như đá đè lên người cậu. Rồi hắn hôn cậu nhiều đến mức làm cậu muốn nghẹt thở, Tiêu Chiến không nói được gì cả, dù chỉ một câu cũng không. Tay chân muốn giãy giụa nhưng tên này được kết bằng đá hay sao ấy , tay hắn chẳng khác nào gọng kìm giữ chặt lấy cậu.

- Buông... ta...ra...!- câu nói của cậu bị cắt ngang một cách thô bạo bởi làn môi của hắn. Hắn bá đạo nhưng cũng làm cậu liên tưởng đến một người, một kẻ căm ghét cũng từng đối xử với cậu thế này.

- Yên nào ! Con mồi bé bỏng của ta ! - hắn nói cuối xuống hôn lên cổ và cắn nhẹ vào làn da mềm mại của cậu.

Ngoài cửa một con quỷ gian xảo đang vâng lệnh chủ nhân nó theo dõi Hạ Tử Đằng và Tiêu Chiến, chỉ cần cậu lầm tưởng Hạ Tử Đằng kia chính là Vương Nhất Bác, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn mà "đưa cổ vào tròng". Những gì Hạ Tử Đằng phải làm là làm-những-gì-mà-Điện-Hạ-và-phi-tần-cùng-làm-mỗi-đêm. Chỉ cần ngọt ngào với cậu ta một chút chắc chắn cậu ta sẽ không nghi ngờ gì cả. Gã đứng ngoài nhìn đèn trong phòng vụt tắt, khỏe miệng nhếch cười, không có âm thanh chống cự gì cả. Những gì đang diễn ra chỉ là sự im lặng, gã có thể "đánh hơi" thấy bản năng của quỷ đang hoành hành trong căn phòng nọ. Trong căn phòng đó, có một người đang vô cùng hoảng loạn nhìn cái gã đang tự do hoành hành trên người mình, miệng thì bị bịt chặt, muốn kêu la gào thét đều vô ích cả. Tiêu Chiến bất giác trong cơn hoảng loạn lại rên rỉ tên hắn nhưng chẳng ai nghe thấy.

Có một người mong hắn ghê gớm nhưng xem chừng đã vô vọng rồi !

Còn gã quay về nói với chủ nhân của mình Vương Dực :

- Vương tử yên tâm ! Thần đã kiểm tra, cậu ta dường như không có chút gì nghi ngờ cả ! Còn rất "ngọt ngào" là đằng khác.

Vương Dực cười khoái trá, gã cùng vừa quan sát căn phòng của Điện hạ.

- Còn về chỗ kia sao ạ ?

- Hắn vớ phải Trần Manh chẳng khác nào trợ giúp cho ta !

- Vương Tử nói tới tên Trần Manh xưa nay chuyên làm chuyện đó với nam nhân sao !- gã tay sai nhướn mày, khinh bỉ nói.

- Phải ! Thứ dược liệu đó công dụng hơn ta nghĩ ! Xem ra hắn cũng tầm thường có thế ! - Vương Dực nói kèm theo một cái nhếch mép, với kĩ thuật nhào nặn giả trang tốn bao nhiêu công sức của gã, cộng với Trần Manh, một gã nam quỷ lẳng lơ, trăng hoa vô độ, liệu có thể không bằng được phi tần yêu quý của hắn hay sao. Phi tần đó lọt vào mắt xanh của một tên-chà-đạp-nhan-sắc kẻ khác chỉ có thể khi cậu ta là "cao thủ" trên giường thôi.
Cả căn phòng im hơi lặn tiếng như thế, đủ biết tên Điện hạ kia không nghi ngờ rồi.

Trong căn phòng của Điện hạ, một nam nhân sau khi uống say bí tỉ thì, đang "ăn" sạch sẽ một kẻ khác. Thỏa mãn bản chất con quỷ đói khát của hắn, quần áo bị hắn xé rách rưới, luôn miệng gọi người nam nhân dưới thân là phi tần, rồi tiếp tục tận hưởng cơ thể trắng trẻo của cậu ta.

Còn căn phòng kia, Tiêu Chiến đang ra sức cắn vào tay kẻ đối diện, cái tên đáng ghét, chỉ muốn giết chết gã cho xong. Lớp áo bị hắn xé gần hết lộn xộn rơi vương vãi dưới sàn, lộ ra phần da thịt trắng trẻo của Tiêu Chiến,gã lại có chút không kìm lòng được mà khẩn trương hơn. Vô cùng sợ hãi và giận dữ, cậu cố cắn vào tay gã song có phải không biết đau không chứ mà gã cứ bám riết lấy cậu. Cố đấm đá vào thân hình cứng như đá kia mà muốn bật khóc. Khốn kiếp mà.

"Chết tiệt thật, sao bọn này, đứt dây thần kinh cảm giác hay sao !! Khốn kiếp ! Ta không muốn tên khốn khiếp này !"

Bàn tay gã trượt tay trên cơ thể nửa kín nửa hở của Tiêu Chiến. Quá tối, cậu không thấy gì cả, vừa bị gã bịt miệng vừa bị "giở trò" .

- Tên khốn kiếp, thả ta ra !

Gã vẫn vồ vập hôn lấy hôn để, mặc Tiêu Chiến muốn nói gì thì nói, dù tay bịt chặt miệng cậu song gã vẫn nghe từng lời cậu nói.

- Vương...Nhất ...Bác ...! - Tiêu Chiến trong lúc hoảng loạng lại gọi tên hắn ra - Ngươi bây giờ ở đâu hả ? Chết tiệt ! Ngươi là tên khốn kiếp!

Tiêu Chiến nghiến răng cố đẩy Hạ Tử Đằng ra, dù Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác thật,có căm hận hắn thật nhưng nếu hắn ở đây chắc chắn cậu cũng sẽ không phải bị làm nhục như thế này. Cậu cắn vào vai gã vươn tay luồn trong cái quạt tay cầm theo rút ra một thanh chủy nhầm thẳng gã mà đâm. Nhanh như cắt,cái kẻ đang vùi mặt vào cổ cậu chộp lấy khủy tay và ngẩng mặt dậy :

- Ngươi nói cái gì ?

- Vương Nhất Bác- cậu vô thức lập lại - tên chết tiệt mau thả ra ! Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ giết ngươi !

- Gọi tên hắn làm gì ? Từ bây giờ ngươi không phải là phi tần của hắn mà là của ta !

- Làm phi tần của ngươi thà ta cắn lưỡi chết cho xong - Tiêu Chiến khinh bỉ nói.

- Còn làm phi tần của hắn thì sao ! - không hiểu song dù trong bóng tối không nhìn thấy, Tiêu Chiến vẫn có cảm giác hắn đang nhếch mép cười

- Dù sao ta thà làm phi tần của hắn cũng còn hơn ngươi !

- Ngươi chấp nhận làm phi tần của hắn ! - gã nhấn nhá nói cười ranh mãnh.

- Đúng ! Còn hơn....- cậu vừa nói đến đó thì bao nhiêu lời còn lại đều trôi tuột theo cái hôn của hắn.

- Ngươi đang nhớ hắn à ? - sau khi buông Tiêu Chiến ra, gã tiếp tục hỏi.

- Ta...Ta...- nhớ à? Nhớ à? Không biết nữa, chỉ biết nếu hắn ở đây nhất định sẽ không để cậu chịu thiệt thòi- Vương Nhất Bác không thích ai chạm vào người của mình, tên đáng ghét, mau thả ta ra ! Vương Nhất Bác tên khốn, ngươi còn không mau xuất hiện đi!

Gã lại cúi xuống phả từng hơi qua cổ cậu, thì thào :

- Xem ra ngươi cũng hiểu rất rõ gu của hắn ! Rõ ràng là đang nhớ hắn ! - gã càng nói, mặt cậu càng đỏ lên, không biết là vì tức hay ngượng. Bất quá cứ cho là cậu nhớ hắn đi. Thì sao nào. Cũng còn hơn là chịu ủy khuất từ ngươi.

Gã lại cười, một điệu cười nhếch mép pha với đôi mắt khẽ sánh cam lại. Cậu nhìn chất cam trong đôi mắt, cơ thể như có một luồng điện, cái màu mắt đó rất quen mà.

- Tiêu Chiến ! Không nhận ra cả chủ nhân của ngươi sao !

Tiêu Chiến trợn mắt, cái quái gì đang xảy ra vậy, hay cậu nhớ hắn quá nên nghe nhầm, cái điệu cười lẫn ánh mắt sánh cam đó, cậu từng thấy ở hắn. Quen thuộc quá ! Không lẽ.....

- Hay đang cố tình "phô diễn" trước mặt ta ? - hắn hỏi giọng trêu chọc.

Bây giờ Tiêu Chiến chính thức không biết phản ứng như thế nào. Shock đến nỗi không nói thành lời, không biết vì bất ngờ, tức giận hay vui mừng, có lẽ là cả ba thứ đó:

- Là..... - cậu đớ lưỡi ra nhìn hắn.

- Rõ ràng là đang phô diễn ! Không cần đâu ! Dẫu gì ngươi cũng là phi tần của ta !- hắn nhoẻn miệng cười thâm hiểm, chân mày nhướn lên, ánh mắt thì gian xảo, vừa nói vừa kèm theo cười khùng khục. Còn Tiêu Chiến thì vừa tức vừa ngượng.

Đó là điều làm hắn thấy hài lòng. Song Tiêu Chiến có hài lòng hay không lại là chuyện khác.
Tiêu Chiến nghĩ lại đã muốn cắn vào lưỡi, muốn chết luôn một trăm tám mươi lần cho bớt nhục, tự nhiên lại nói sằng bậy trước mặt hắn. Không chỉ có Vương Dực bị mắc lừa mà chính cậu cũng bị hắn lừa trắng trợn như vậy. Mà cũng đâu phải chuyện gì lạ, cũng đâu phải lần đầu tiên bị hắn đem ra làm trò chứ. Dù sao cũng thấy tức. Nhưng cũng không dấu nổi vui mừng vì kẻ làm càn nãy giờ trên người cậu là hắn.

Cùng cậu diễn một vở kịch qua mắt Vương Dực, đùa một chút với cậu; cuối cùng hắn cũng thả Tiêu Chiến ra sau khi nhận được mấy cái liếc xéo muốn rách cả mắt; Tiêu Chiến ngồi dậy lấy tay che chắn thân trên vương vất còn vài mảnh vải, trong khi hắn chau mày chú mục ra phía cửa sổ, nhìn xuyên thấu qua lớp tường xem động tĩnh. Trong phút chốc hắn kéo cậu nằm xuống còn mình thì nằm đè lên, cậu thề tim cậu sẽ vỡ ra vì đập quá nhiều, hơi thở hắn phả ngang trước mặt cậu nhưng nhìn khuôn mặt cảnh giác của hắn, Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi :

- Có chuyện gì vậy ?

Hắn dùng tay bịt miệng cậu không cho cậu nói rồi trước con mắt sửng sờ của hắn, bàn tay kia hắn cào nhẹ một đường làm cái quần cậu đang mặc rách toạt ra một mảng, Tiêu Chiến trừng mắt đập tay liên hồi vào người hắn, miệng cố gào thét.

- Im ngay ! Hỏng bét bây giờ ! - hắn ra sức giữ cho cậu im lặng, vậy mà cậu lại không biết điều cứ dãy dụa mãi thôi, hắn không còn cách nào, thật ra cũng có chút lợi dụng, thế nhưng, đã sao?
"Chết tiệt, không phải nữa chứ" - Tiêu Chiến thoáng nghĩ thì hắn đã cúi xuống chặn việc cậu la hét bằng một cái hôn, giờ cậu mới biết cảm giác đó, chẳng lãng mạn như phim chút nào chỉ là cảm giác bị ...lợi dụng song rõ ràng là rất có tác dụng trong việc giữ Tiêu Chiến im lặng.

Tiêu Chiến lúc này mới để ý cái bóng đen ngoài cửa nhưng không đầy năm giây sau thì một đám người đâm chết cái bóng đen đó rồi gõ cửa bước vào. Hắn nhanh chóng chộp lấy cái áo choàng khoác qua người cậu trong tình trạng quần áo đều rách rưới. Bọn tay sai báo với hắn mọi chuyện đều hoàn thành, hắn ra lệnh cho lui rồi cũng bọc Tiêu Chiến lại mang về Điện của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st