CHƯƠNG 25: TIỆC DALUXO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến bước chân ra khỏi căn phòng, với cậu cũng không có sự khác biệt lớn giữa việc cậu có nhận ra hắn cũng như rơi nhầm vào tay kẻ khác.Vì hắn là kẻ tàn bạo nhất mà, vậy có nghĩa là việc cậu rơi vào tay kẻ khác cũng không phải là điều gì quá đáng sợ so với ở lại với hắn, đúng không ? Nhưng tối hôm trước, hắn đã cứu cậu còn gì ? Dù hắn nhầm mục đích gì đi chăng nữa song vẫn là cậu cảm kích khống ít.

Với cậu,hắn thật sự rất khó dò,cậu không thích hắn nhưng cũng không căm ghét hắn như xưa nữa. Hơn nữa bây giờ cậu cảm thấy mình...rung động. Là Rung động !

Chỉ là rung động thôi, một chút. Cậu không yêu thích nam nhân, chỉ trùng hợp người cậu rung động là nam nhân thôi.

Vốn dĩ Daluxo đã là một buổi dạ hội không mấy tốt lành, xưa nay rất hiếm người có thể tìm ra được chủ nhân của mình. Những kẻ không tìm thấy người-mà-chung-đáng-lẻ-phải-tìm-thấy khi thuộc về chủ nhân mới, chịu nhiều uất ức và phần lớn bị bức tử do mang tiếng là không-đủ-khả-năng, không đủ tin cẩn để tìm ra chủ nhân của mình và thuộc vào hàng "không xứng đáng để sống". Đâu phải dễ khi tìm ra một người trong tổng thể hóa trang giống nhau y đúc chứ. Đó chưa kể một người không có phép thuật trong tay như Tiêu Chiến cùng một âm mưu đê tiện của Vương Dực thì việc khó càng khó.

Ngoài mớ suy nghĩ rắc rối đó, hắn còn có chút cảm giác bất an.
Đầu hắn thoáng nghĩ tới một cảnh tượng Tiêu Chiến nằm trên một vũng máu, quả thật đôi khi hắn muốn giết chết cậu, nhưng vẫn không cam lòng khi thấy cậu chết trong tay kẻ khác. Hắn là một kẻ theo chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa hoàn hảo, tức bản thân hắn là trên tất thảy và mọi thứ hắn muốn đều phải nằm trong tay hắn và chắc chắn chỉ có thể thuộc về hắn. Tiền bạc, quyền lực là những thứ hắn đã giành giật bấy lâu nay, chỉ cần hắn chỉ một ngón tay là có kẻ chết, vàng bạc kho báu mỗi năm tiến cống cũng đủ cung phụng cho hắn hàng trăm năm. Song có một thứ hắn có cảm giác chỉ tạm thời, đó là Tiêu Chiến, vốn dĩ cậu không thuộc về nơi này, dù rằng mang nửa bản chất quỷ dữ song tên Thiên Thần chắc chắn sẽ không buông tay và sẽ làm khó dễ hắn. Ban đầu hắn chỉ muốn lợi dụng, còn vạch sẵn một kế hoạch mượn tay Tiêu Chiến giết chết kẻ thủ của mình, song bây giờ có lẽ lòng tham vẫn chưa thấy đủ, hắn còn muốn bắt cậu ở đây vĩnh viễn cho hắn hành hạ, chà đạp, sai bảo.

Nhưng hơn hết là về bản thân hắn, dạo này hắn có phải quá quan tâm đến Tiêu Chiến hay không, là một thái tử quyền hạn, người hầu, nhân tình không biết bao nhiêu mà nói song lại phải bày đặt trò "hẹn hò" trẻ con của bọn con người, lại còn hẹn hò với một đứa con trai, lại còn phải phụ cậu nấu ăn, nghĩ đến đã thấy rõ mình vô cùng ngu ngốc đi làm cái việc mà một bậc Vua Chúa chẳng bao giờ làm; chưa kể rằng còn đã tổn hại bản thân cứu cậu. Cho dù đó chỉ là vở kịch che mắt người ngoài, đánh lừa cảm xúc của cậu, là một kế hoạch được tính toán sẵn vì hắn biết Lâm Doanh sẽ không để yên khi người cậu ta yêu lại tay trong tay với hắn, lúc đó Lâm Doanh và cái lớp vỏ Thiên Thần đó sẽ mục ruỗng từ từ; nên nhớ :

Ghen ghét, đố kị là thứ vũ khí hoàn hảo giết chết Thiên Thần !

Vương Nhất Bác là kẻ độc ác nhất, chưa từng biết lo nghĩ cũng như để mắt trông chừng bất cứ thứ gì, mọi thứ cứ theo ý hắn trôi tuột vào tay hắn nhưng Tiêu Chiến bắt đầu dấy lên trong hắn sự suy nghĩ, cảm giác muốn độc chiếm cậu vĩnh viễn. Nhưng hắn thấy "món đồ" ưa thích này phải trả một cái giá không nhỏ lại không có gì đảm bảo, cũng như có thể làm ảnh hưởng đến bản chất đê tiện xấu xa của hắn, hắn không muốn như cha hắn. Dù chỉ là không thật lòng hay là tạm thời, hắn đều không thích. Song Tiêu Chiến không biết từ khi nào lại bắt đầu có ảnh hưởng với hắn và hắn rất không hài lòng vì điều đó, càng trễ thì càng khó cho nên trong lúc hắn vẫn còn đủ nhẫn tâm, hắn sẽ gạt bỏ cái gai này đã bất chấp Lâm Doanh có làm gì đi chăng nữa. Dù hắn đã rất tốn công sức đưa Tiêu Chiến về đây, bây giờ chỉ có một cách duy nhất là:

Giết chết Tiêu Chiến!

Đối với hắn món đồ hắn không thể sở hữu thì đồng nghĩa không kẻ nào sở hữu cho nên cách tốt nhất là đạp đổ. Càng lúc hắn càng nghĩ việc "thanh trừ" Tiêu Chiến là cần thiết, thậm chí còn cần thiết hơn cả việc xử lý Vương Dực song phải tự tay hắn giết thì mới có thể cho hắn an tâm rằng mối lo âu, suy nghĩ đã bị dẹp bỏ hoàn toàn. Tình yêu ! Một thứ mà hắn luôn đạp đổ suốt bao năm nay.

Cái quy tắc tàn nhẫn đó từ lâu đã tồn tại ăn sâu vào máu hắn

"Tình cảm là thứ phải chết !"

"Mỗi thứ đều có cái giá nhất định, không thể phí hoài quá nhiều một thứ không tư lợi cá nhân".

Cho nên việc trở thành một món đồ hắn quen dùng cũng như việc khả năng tồn tạo càng thấp. Dù hắn có chút "không nỡ" song chút "không nỡ" và mềm lòng lại là cảnh báo, thôi thúc việc phải xử lý ngay mối suy tư của hắn. Giết Tiêu Chiến đồng nghĩa hắn phải tập trung quân lực, toan tính đến việc Thiên Thần chắc chắn không bỏ qua, cho nên chỉ còn cách giết luôn cậu ta thì mới yên. Thông tin cho biết Lâm Doanh kia chỉ đến đây một mình chẳng khác nào tự chui đầu nộp mạng, việc lấy mạng cậu ngay tại cung điện của hắn không phải là không thể dù rằng Lâm Doanh được sự bảo trợ trực tiếp của Chúa Trời.

Nhưng khoan đã...hiện tại hắn còn một kẻ phải đối phó, Vương Dực, tên ác quỷ chỉ biết trốn sau lưng và bày trò ma mãnh, nhưng cũng không thể xem thường vì đã có đến những hai người anh cùng cha khác mẹ của hắn đã bị Vương Dực thanh trừ một cách gọn nhẹ. Mục tiêu bây giờ gã hướng tới là hắn chứ không ai khác, cho hắn càng cảnh giác hơn. Cũng như hắn không muốn thấy kẻ giết Tiêu Chiến là ai khác ngoài hắn. Món đồ do hắn mang về đây cũng phải do hắn tự tay xử lý chứ !

Cái nụ cười ác quỷ lại nhếch trên khóe môi hắn, tâm trạng cũng lạnh hơn song không hẳn quay về vẻ tàn bạo như trước. Hắn cất bước đi chuẩn bị cho bữa tiệc Daluxo.

.....

Sau hơn tiếng đồng hồ chuẩn bị. Tiêu Chiến trước được trang điểm kĩ càng, sau vận một bộ trang phục lộng lẫy y như những bá tước thời cổ. Trong căn phòng được xông mùi hương ngào ngạt, mùi hương có mùi rất lạ như mùi lá thuốc làm Tiêu Chiến có chút nghi ngờ nó nhầm mục đích gì khác. Khi bước ra ở chính điện nơi buổi khiêu vũ tổ chức, Tiêu Chiến nhận ra đây là một cái bẫy Vương Dực giăng sẵn dù không biết mục đích gì nhưng chắc chắn để Tiêu Chiến lạc người trong buổi tiệc này. Cùng lúc đó cùng mấy chục người trang điểm và ăn mặc không khác gì Tiêu Chiến và tất cả những người trong buổi tiệc đều đeo mặt nạ. Nhưng điều đáng sợ nhất là tất cả nam nhân trong buổi tiệc đều mang mặt nạ che kín khuôn mặt, đều cũng một dáng người và....cùng mái tóc trắng như hắn.

Tiêu Chiến bước vào bữa tiệc nhìn xung quanh, không khỏi bàng hoàng lo sợ, cậu không tìm được điểm khác nhau gì giữa những con người này thì làm sao có thể xác định ra hắn. Dù trang phục của những người đó có khác đôi chút nhưng dáng người lẫn mái tóc đều giống hắn y hệt.

Vương Dực mỉm cười nhìn nhân vật nam chính rõ ràng đang hoang mang. Cậu ta xoay vòng hết nhìn người này đến quan sát kẻ khác. Kế hoạch của gã là thế, thậm chí trong khi chuẩn bị hắn đã xông hương hoa ngào ngạt vào phòng để át đi mủi hương đặc trưng của cậu. Gã tự tin vô cùng với kế hoạch bịt mắt người này, chỉ cần cậu không vào tay hắn thì những kẻ còn lại đều là tay chân của gã cả.

- Dâng ly rượu này cho hắn ! Phải làm cho khéo, đừng để hắn nghi ngờ !

- Đây là gì vậy ạ ?

- Một chút kích thích bản năng con quỷ của hắn ! Do Hoàng Hậu đích thân lấy từ Cung điện của Cha Ta - Vương Dực cười, tình dục là thứ làm lu mờ sự tỉnh táo không phải sao, chỉ sợ lúc uống xong, hắn sẽ lên giường với bất cứ kẻ nào bất chấp đó có phải là phi tần của hắn hay không. Loại dược liệu bị cấm song Hoàng Hậu muốn thanh trừ mối họa để con trai bà ta có thể ung dung ngồi lên ngai của Chúa Tể cho nên không ngần ngại pha chế ! Loại dược liệu tuy cực mạnh song phải so với sức mạnh của hắn, có lẽ công dụng sẽ giảm đi nhưng chắc chắn vẫn có tác động.

Hắn nheo mắt quan sát, từ kiểu áo đến màu tóc cũng giống y hệt, dáng người cũng thế là làm sao tìm ra Tiêu Chiến, đúng là theo nghi thức Daluxo thì phải giả trang cho giống nhau, đúng là như thế, song hắn cảm nhận không ít ánh mắt thăm dò của nhiều kẻ trong căn phòng này. Còn về các y nữ, có giống cũng không thể giống như như đúc như vậy. Muốn sử dụng khả năng giả trang hoàn hảo như vậy, Vương Dực kia chắc phải tập trung không ít dược liệu lẫn sức mạnh. Rõ ràng kế hoạch của gã không hề dễ nuốt chút nào. Mùi thơm ngào ngạt đến cháy mũi kia thật làm hắn càng khó tìm ra cậu, tại sao bọn họ lại có mùi hương giống nhau như vậy, không phân biệt được đâu là quỷ đâu là Tiêu Chiến . Bọn "người giả" hành động không chút sơ hở, cư xử bình thường. Một cặp đầu tiên đã ra nhảy rồi, cặp thứ hai, thứ ba. Hắn quan sát một kẻ mặc áo tím. Mái tóc nâu pha đỏ, màu mắt nâu và nhảy với cậu ta.

Người thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư....

Một bữa tiệc quá đổi nặng nề với cậu.
Thời gian dần trôi, từng người ra nhảy. Tiêu Chiến có cảm giác bế tắc, nơm nớp lo âu, ánh mắt lo lắng dáo dát nhìn quanh, rốt cuộc là vì cái gì mà giống nhau như đúc. Vốn dĩ cậu rất muốn hét lên gọi hắn song cái mặt nạ chết tiệt này làm cậu không nói được. Ngậm ngùi suy nghĩ trong tâm trạng rối bời đó và tiếp tục bữa dạ vũ chết chóc.

Đến Người thứ mười ba. Thời hạn đã đến 12 giờ đêm !

Bầu không khí nhộn nhịp đọt nhiên ngừng lại, các y nữ đứng một hàng, các nam nhân tóc trắng đứng dối điện, kẻ cầm ly rượu, kẻ đứng chỉnh lại áo, kẻ lại đông cứng lạnh lẽo. Mỗi người mỗi kiểu không biết đâu mà lần. Bây giờ Y nữ sẽ chọn nam chính nhảy với mình và với Tiêu Chiến là phải chọn chính Vương Nhất Bác .Và bây giờ cậu cũng vô cùng mơ hồ, không biết quyết định ra sao. Tiêu Chiến bây giờ run như cầy sấy cậu cùng đám y nữ ngắm nghía hồi lâu. Giữa mười hai người cậu vừa nhảy, có nhiều điềm chung lắm. Mắt đỏ, tóc trắng, dàng vẻ, trang phục y hệt nhau. Chết tiệt, vì cái gì mà giống nhau đến vậy. Cậu nhắm mắt lại hít thở đều, trấn an bản thân. Nhìn lên chiếc bàn hoa mỹ đặt 102 chiếc thẻ bài nhỏ có hình của 102 nam nhân tham dự bữa tiệc và bắt đầu chọn. Cậu nhìn một nam nhân tóc trắng, đang khoanh tay, ánh mắt kiên định không nhìn y nữ nào. Dáng vẻ lạnh lùng bất cần đời, cậu nhón gót bước đến, bàn tay cậu vươn ra sắp chạm vào tấm thẻ bài của kẻ đó. Cậu khựng lại và lại quan sát những nam nhân kia và cậu ngừng lại ở một người. Kẻ đó nghiêm nghị, thi thoảng đánh ánh mắt lơ đảng xung quanh, cả thân hình đứng yên sau tấm choảng đen đính đá đỏ thẫm, một bức tượng sống. Tim cậu đập thình thịch, lo sợ. Tiêu Chiến nhấc thẻ bài lên và các y nữ khác cũng làm theo, không có ai trùng lấp với ai.

Khuất sau tấm rèm, có tiếng nói đầy hả hê :

- Cậu ta lầm rồi ! - Vương Dực nhoẻn cười quan sát mọi sự qua khán đài, vẻ mặt đắc thắng nhìn sang tên tay sai.

- Vương Tử, tên đó là ai vậy ?

- Ngươi đoán thử xem ? Là một kẻ sống sót sau trận Iamta ! Anh trai kẻ hắn đã giết chết !

- Cậu ta quả thật khó bề rồi ! Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây Vương tử !

- Cứ cho hắn mang cậu ta về, "ăn uống" no nê, nói hắn cho cái này vào thức ăn của cậu ta, phần còn lại, Ta sẽ tính !

- Vâng, Vương Tử !

- Quản lí cho kĩ ! Coi chừng tên đó bị mua chuộc ! Dù ta không cho là thế song phòng bị vẫn hơn !

- Thần đã rõ thưa Vương tử !

Bằng một điệu Valse, cậu chẳng còn tâm trạng đâu mà nhảy nhót. Người cũng đã chọn, chỉ còn chờ đến đêm xem chiếc mặt nạ thì còn may ra. Kẻ đó dịu dàng nhảy với cậu, quàng tay qua eo, ngọt ngào y như cặp tình nhân mới yêu. Và những cặp đôi khác cũng thế. Càng lúc Tiêu Chiến càng nghi ngờ sự lựa chọn của mình, càng quan sát cách hắn nhảy vô cùng điệu nghệ, dịu dàng như vậy. Vương Nhất Bác hay đánh cậu mà lại dịu dàng thế này ak. Tiêu Chiến toát mồ hôi lạnh, lòng nơm nớp lo sợ.

Bữa tiệc kết thúc, Vương Dực bước ra và nói vài câu :

- Y nữ đã quyết định Chủ nhân của mình và Chủ nhân cũng đã nhảy với các Y nữ ! Bây giờ mời mọi người cùng bạn nhảy về nghỉ ngơi ! Ngày mai tất biết kết quả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st