CHƯƠNG 24: KHÔNG NỠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Dực ngồi chống tay lên cằm :

- Hãy làm cho hai kẻ đó không nhận ra nhau !

- Vương tử ! Tại sao người lại muốn như thế, thần chưa hiểu ý !

- Cậu ta là phi tần đầu tiên của Vương Nhất Bác chắc chắn hắn rất ưa thích cậu ta ! Ta sẽ dùng thuật điều khiển cậu ta để khi hắn sơ hở thì cậu ta sẽ giết chết hắn. Mọi tội lỗi đều do cậu ta gánh chịu !

- Thần đã hiểu, thưa Vương tử ! Nhưng hắn không phải rất mạnh hay sao !

- Lần này ta được cả sự hậu thuẫn của Chúa tể lẫn Hoàng hậu, Ngươi nghĩ ta sẽ thua. Dù hắn có mạnh cách mấy dưới sức mạnh hợp lại của chúng ta, ngươi nghĩ hắn sống nổi chắc !

- Vương tử quả nhiên lợi hại !

- Ta muốn nhổ sạch cái gai lần này ! Nhanh lên – Vương Dực quay sang hỏi tiếp - Bốn kẻ kia sao rồi ! Đã thanh trừ hết chưa ?

- Dạ....dạ...nhà tù ở đây được canh phòng nghiêm ngặt quá...nên... !

- Ta không bảo tên vô dụng như ngươi, gọi ác thần đến đây cho ta ! - bàn tay đập mạnh xuống bàn làm cả căn phòng rung lên như động đất . Tên tay sai cuốn quýt bỏ đi nhanh trong khi Vương Dực với ánh mắt hằn học rít lên – Vương Nhất Bác ! Ngươi xem thường ta quá đấy !
______________

Trong lúc đó trong một thế giới song song, cầu nối giữa Bermuda và Địa Ngục .

- Hãy tránh ra nếu không muốn bị sát thương ! – một giọng nói đậm chất uy dũng phi chút bao dung vang lên !

Một người con trai khoác trên mình áo lụa santanh trắng lóa mắt, cả người toát lên sức mạnh lẫn nhân cách phi phàm, một nửa khuôn mặt che phủ bới lớp một choàng để lộ một nửa khuôn mặt với mái tóc vàng nâu, sắc mắt xanh như như bầu trời, nước da trắng toát lên vẻ thanh cao. Một thứ ánh sáng của Thiên Đường bao phủ quanh anh giữa bầu không gian nhơ nhớp của một đám quỷ sứ bao quanh và những quái thú ẩn nấp trong bóng đen đáng sợ của Địa Ngục; Thiện và Ác giao nhau. Một lưỡi kiếm hướng xuống trên bàn tay của người khoác chiếc áo lụa santanh khẽ chuyển động; những hung thần canh giữ cửa xông vào từ lưỡi kiếm lẫn đôi mắt tỏa ra màu đỏ như máu tươi trái ngược với ánh sáng trắng; bóng trắng chuyển động càng lúc càng nhanh. Lâm Doanh tuy vẫn chưa khôi phục nhưng bản thân là Điện hạ của Thiên Đàng, sức mạnh vốn dĩ vượt trội; hung thần tuy đông song không dễ dàng đánh bại được anh. Thứ ánh sáng ấy làm bọn chúng lóa mắt, hơi ấm tỏa ra làm chúng bỏng rát. Anh, là hiện thân của những gì thánh thiện nhất, là Chúa Trời tương lai.Từng chuyển động nhanh đến mức khó mà nhìn thấy, từng luồng sáng lẫn vào bóng tối. Một trận chiến ác nghiệt kéo dài đến hàng giờ đồng hồ cho đến khi xác các lính quỷ chất đầy bốc lên mùi tanh của máu.

Qua được một cánh cổng nữa, một Thiên Thần thanh khiết ngồi trên mỏm đá, vượt qua tất thay ba cổng trong đó một cổng vắng tanh, hai cổng còn lại với trăm lính và hai con quái thủ hung hãn. Anh cắn tay và mảnh vải, tay kia băng bó vết thương trên bắp tay mình. Vuốt lấy mồ hôi lẫn máu dính trên trên người; bàn tay chạm vào sợi dây chuyền được đan lồng với hình thánh giá ở cổ, đó là sợi dây chuyền vàng với chiếc mặt đơn giản có hình tròn như đồng xu. Sợi dây chuyền của Tiêu Chiến.....

Lâm Doanh đứng dậy tiến nhanh về phía tối mịch , một trăm dặm tiếp theo sẽ có một cách cửa khác.
__________________

Ở Địa ngục,

- Điện hạ ! – một tên lính canh hớt hải chạy đến – bốn...tù nhân đều chết hết rồi ạ ?

- Thế à ? – hắn đảo mắt nhìn sang, bình thản đến lạ lùng – như thế nào ?

- Dạ...sau khi tra khảo, vẫn còn sống, không hiểu sao sáng nay đến đã phát hiện người xám đen, tắt thở mà chết ạ ! Chúng thần...chúng thần....

- Được rồi, hãy nghiêm phạt bọn lính gác vì tội đó ! Ta sẽ không truy cứu !

- Điện hạ ! Tạ ơn người ! – tên tay sai bay biến đi. Hôm nay Điện hạ đang vui à, bình thường rất dữ tợn, động tí là giết người. Tiêu Chiến ngước mắt nhìn hắn, khẽ lắc đầu, đầu chợt nghĩ
"Ngươi từ bao giờ lại khoan dung tới vậy?" sau đó thở ra chút lo âu :

- Còn bữa tiệc y nữ thì sao ?

- Ngươi ngồi tử tế một chút!

Vòng tay ở eo cậu càng chặt kéo cậu lại càng gần hít hà mùi thơm ở cổ. Tiêu Chiến nhất thời đông cứng lại, mắt trợn to đảo mắt xuống nhìn hắn, khóe môi giần giật. Dù không phải lần đầu hắn làm như thế song cậu vẫn không quen với sự gần gũi quá đáng. Ở gần hắn có một sự thay đổi chóng mặt, đôi khi ôm ấp y như để làm tự vui lòng hắn và ngay sau đó bị đem ra đánh đập để tự thỏa mãn sự bực tức của hắn. Nói chung hắn luôn đặt mình ở vị trí số một, không màn đến cảm xúc người khác. Tiêu Chiến có cảm giác cậu bây giờ y như nước hoa cứ lôi ra cho hắn ngửi.

- Daluxo ! Ngươi chỉ được khiêu vũ không được nói cũng không thấy mặt ! Cho nên hãy tìm cách đi !

- Sao lại giúp ta ? – Tiêu Chiến nói, chợt khựng lại "giúp", có phải đơn giản vì hắn chưa muốn để mất mồi câu. Cậu thì lại chưa muốn chết, ở cạnh hắn, tuy đáng sợ nhưng vẫn khá hơn là rơi vào tay của Vương Dực kia đúng không.

- Ta tốn công sức bắt ngươi đến để cho kẻ khác "hưởng" à ! – hắn cộc cằn nói, tay khẽ nâng cằm cậu xoay qua xoay lại. Đời thì làm gì có cái gì "miễn phí" chứ. Hắn không khách khí mà đưa Tiêu Chiến vào một nụ hôn sâu, điều kỳ lạ là Tiêu Chiến dường như cũng quen với việc đó nên không bài xích hắn. Cứ như vậy Vương Nhất Bác hắn ngồi trên ngai vàng sủng ái phi tần của mình. Xong xuôi lại chưng ra bộ mặt " Từ nay quân vương không tảo triều!" với bọn lính canh.

- Vậy bây giờ làm sao ?

- Hãy tìm cách nhận diện ta !

Nhận diện ư ?

Tiêu Chiến quan sát từng centimet trên khuôn mặt hắn rồi tóc hắn. Nói thật là cậu nhớ quá rõ khuôn mặt hắn, bất quá dạo này ngày nào cũng ngủ cùng nhau đi lẽ nào lại không nhớ được, rất kĩ đặc biệt là đôi mắt. Sự lạnh lẽo của hắn. Cậu không muốn nhưng bây giờ tình hình cấp bách rồi. Tay cậu mơn lên tóc hắn, khẽ se nhẹ sợi tóc, cậu săm soi hắn đến nỗi hắn có cảm giác mình là vật cổ vừa được một nhà khảo cổ đào lên và quan sát thẩm định. Tay cậu mơn trên tóc rồi trên mặt, hắn khẽ chau mày. Từ xưa đến nay ,chạm tay vào mặt hắn chắc chỉ một đứa-bất-cần-đời-không-còn-gì-để-mất như cậu thôi. Cậu quan sát hắn khẽ thở ra, đường nét hoàn mỹ này gợi cho nó một người cũng hoàn mỹ không kém : Thiên Thần. Nhưng thôi, cậu phải lo cho tánh mạng trước khi muốn gặp Thiên Thần. Tay cậu trượt trên cổ hắn rồi trượt trên tay, cuối cùng cậu mở lồng bàn tay và chạm vào làn da bên trong. Nước da trắng và cứng như đá hoa cương. Tay cậu xen vào giữa năm ngón tay hắn cố gắng ghi nhớ kích cỡ của ngón tay. Mái tóc hắn màu bạch kim rất nổi bật. Hắn cảm thấy hơi khó chịu trong người, khi cậu nhìn chăm chằm như soi từng tiểu tiết trên khuôn mặt hắn. Cậu cúi người xuống, chân mày hắn khẽ chau lại tự hỏi về khoảng cách gần đến kì quái này; cậu không làm gì cả chỉ đơn giản là hít vào một hơi một mùi thơm rất nhẹ và đặc trưng của hắn mà cậu phát hiện tối hôm qua. Hắn bất giác thở mạnh ra, đưa tay vân vê tóc cậu, bàn tay sau đó luồn vào gáy kéo cậu vào nụ hôn của hắn.

"Đó là lỗi của ngươi, ai bảo ngươi khiêu khích ta!" nhưng Tiêu Chiến như cũ cũng không phản ứng, cậu không mắng, không đánh chửi gì cả, cậu chỉ buông lỏng hai tay xuống hoàn toàn không kháng cự để hắn tự do muốn làm gì thì làm. Tiêu Chiến lúc này có cảm giác như mình đã nợ hắn một lần cứu sống, phần lại khấp khởi, phần thì biết có phản kháng cũng không làm gì nổi hắn bất quá cho hắn chút lợi ích đi, nói chung là phức tạp vô cùng. Bàn tay hắn thít chặt ở eo cậu ép vòng eo nhỏ nhắn của cậu vào người mình. Hắn thì tâm trạng thay đổi đến chóng mặt duy tự hỏi vì sao Tiêu Chiến không hề phản đối như thường khi; hắn thả cậu ra sau một hồi cảm giác Tiêu Chiến sắp hết hơi :

- Ngươi...- Tiêu Chiến hai má hồng lên, mắt thì long lên. Dù rằng đã nhường nhịn hắn song cái gì cũng có mức độ, sao hắn lại hôn dài đến thế chứ. Hắn chỉ nhoẻn cười đa tình vuốt nhẹ bờ môi đỏ của cậu. Bờ môi vì cái hôn mạnh bạo của hắn có chút sưng lên rồi.

- Chuyện gì ? – hắn phả từng hơi phảng phất qua cổ cậu, mắt nheo lại vẽ lên một điệu cười trêu ghẹo. Đêm trước, cậu đã dựa vào hắn báo hại hắn khó ngủ; có vay có trả, bây giờ hắn sẽ trả cả lãi cho cậu.

Tiêu Chiến chỉ hít vào một hơi rồi bình tĩnh lại đoạn giương mắt nhìn hắn đang ôm eo mình cơ hồ như hắn đang thích thú chờ đợi một sự trả thù của cậu, song tất cả những gì hắn thấy chỉ là khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ, đôi mắt nâu thoáng chút gì đó giấu diếm rồi cũng dịu lại nhìn hắn. Tiêu Chiến mặc kệ hắn làm loạn trên người mình, dù không nguyện ý nhưng cũng không bài xích.

Có tiếng của một tên thuộc hạ vang lên.

- Thưa Điện hạ, xin người cho Công nương đi theo chúng tôi để chuẩn bị Daluxo ạ !

Hắn bắt đầu hơi lo lắng, bữa tiệc có sự tham gia của một trăm nam nhân gồm Hầu tước, Bá tước, cả người trong Vương tộc ở các địa vùng lân cận. Chắc chắn Vương Dực đã bày mưu tính kế ở đó. Một mối họa lớn, gã rõ ràng toan tính rất nhiều và tham vọng cũng không nhỏ. Vòng tay của hắn vòng qua vai , tay hắn trượt dần trên mái tóc xuống mặt rồi cổ rồi xuống eo nó như đang "nhận diện" cậu.

- Nếu Ngươi còn muốn sống ! Ngươi nhất định phải tìm ra ta !

Mặt hắn có chút không nỡ, đôi mắt đỏ lại có chút pha cam. Tiêu Chiến khẽ gật đầu rồi rời đi.
Khi Tiêu Chiến bước đi rồi, hắn vẫn ngồi bất động, cảm giác trong lòng dâng lên hai từ :

"Không nỡ !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st