CHƯƠNG 30: XIN LỖI 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi Tiêu Chiến tỉnh lại cũng đã là chuyện của trưa ngày hôm sau. Khó nhọc mở mắt, chớp chớp đôi mắt để quen với ánh sáng, Tiêu Chiến nhận ra bây giờ đã là buổi trưa thì giật mình liền vung tay muốn dậy. Chỉ hơi khẽ động cảm giác eo liền muốn gãy đôi ra, toàn thân chỗ nào cũng đau ê ẩm, đầu lại có chút choáng.
" không lẽ ngủ nhiều cũng mất sức như vậy?"
Tiêu Chiến vẫn ngây thơ nghĩ. Khó khăn lắm mới có thể ngay ngay ngắn ngắn mà ngồi dậy, Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện bản thân mình bây giờ là đang khỏa thân, cả người chi chít vết hôn xanh xanh tím tím, không có chỗ nào không có. Vội vàng lấy chăn chùm lên đầu, rốt cuộc là chuyện gì thế này. Hạ thân lại vì chủ nhân chuyển động quá nhanh mà truyền đến cơn đau, Tiêu Chiến bấy giờ mới cảm giác được nơi tư mật kia như bị xé toạc ra.
Tất nhiên không thể chỉ vì một chai rượu mà khi tỉnh lại Tiêu Chiến liền mất trí nhớ, chuyện tối qua dần dần khôi phục lại, Tiêu Chiến trùm kín chăn cũng không thể che hết đi sự xấu hổ.
Cậu và hắn đích thị là đã làm chuyện đó rồi.
Do cậu say sao?
Đúng. Có một chút!
Nhưng chẳng phải nửa chừng đã tỉnh phần nào rồi sao?
Sao không đẩy ra mà còn rất hưởng thụ?
Còn hướng hắn, cầu hắn yêu thương?

Tiêu Chiến nhớ lại hình ảnh hôm qua, cậu ngủ với kẻ thù của mình, kẻ từng hành hạ cậu sống không bằng chết. Tiêu Chiến đã nghĩ cậu bây giờ vốn đã là một nửa quỷ, có muốn quay lại thế giới loài người cũng thật khó, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra , cậu vốn không đánh giá cao sức chịu đựng của một con quỷ, thời gian qua là hắn đã quá nhẫn nhịn cậu rồi, nhưng lại không nghĩ nhanh đến vậy. Hận nhất là cậu lại không những không đẩy ra mà còn cầu hắn yêu thương!
Nghĩ lại mấy câu gợi tình mình nói trong lúc động tình ,Tiêu Chiến chỉ muốn cắn vào lưỡi. Hai má đỏ ửng lên vì xấu hổ.
Là cậu tự nguyện sao?
Kéo tấm chăn dày ra khỏi đầu, tay vẫn giữ chăn che ngang mặt, Tiêu Chiến thật chỉ muốn đâm đầu chết luôn cho rồi.
Đúng là cậu có chút rung động, đúng chỉ là rung động thôi, nhưng sao bây giờ lại thành ra là người của hắn rồi?
Mà cái tên biến thái kia " ăn" xong thì đi đâu rồi? Mãi tận bây giờ Tiêu Chiến mới để ý kẻ " tranh thủ" kia vốn lại không có ở đây mà chịu trách nhiệm.
" tên khốn này, đồ biến thái, tinh trùng thượng não, ngươi là cái đồ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nam nhân mà cũng không tha..." Tiêu Chiến mang một tâm trạng bực bội vì kẻ kia ăn xong liền chạy mất, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng vì bản thân mình còn góp phần cổ vũ hắn.
Trời ạ, nghĩ lại chỉ muốn đập đầu chết.

Tiêu Chiến sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, dáo dác nhìn quanh phòng, có một bộ quần áo đặt ngay ngắn trên bàn, vội vàng ngồi dậy mặc vào. Nơi tư mật kia dù đau nhưng lại không có cảm giác nhầy nhụa vốn có, cơ thể cũng không thấy khó chịu, chắc là hắn đã thanh tẩy cho cậu khi cậu ngủ rồi. Xem ra hắn cũng còn chút lương tâm.
" Lương tâm gì chứ, hắn ăn mình, việc đó chẳng phải nên làm sao?"
Tiêu lật lọng Chiến đột nhiên lại xuất hiện. Tiêu Chiến nghĩ mình cứ như vậy mặt dày đợi hắn quay lại rồi đối chất với hắn. Mặc dù cũng không biết nên nói gì, nhưng dù sao cũng không thể để hắn cứ ăn rồi chạy như vậy được, dù sao cũng là lần đầu của cậu mà.

Tiêu Chiến có vẻ như đã lo quá xa, suốt một tuần sau Vương Nhất Bác cứ như bị gió thổi bay mất, hoàn toàn không xuất hiện trước mặt cậu một lần nào. Mặc dù không ít lần cậu với vai trò là phi tần của Điện hạ đi dạo, cố ý lui tới gần tẩm điện của Thái tử thăm dò một chút, nhưng cũng chỉ nhận lại mấy cái lắc đầu cái gì cũng không biết của bọn lính canh. Phải rồi, hắn đi đâu lại đi báo cáo với lính canh sao?

Tiêu Chiến ôm buồn bực suốt một tuần này. Quyết định đi loanh quanh pháo đài dạo một chút. Tiêu Chiến vốn đang rất có tâm trạng thưởng thức khung cảnh thì bị sự hớt hải của một tên lính canh dọa sợ. Hắn nói, bên ngoài cổng thành có một kẻ cả gan gõ cửa muốn phá thành, Điện hạ của bọn chúng lại không biết ở đâu rồi. Nghe phong phanh thì kẻ đó chính là một tên Thiên thần, còn là rất mạnh. Bọn lính quỷ tập hợp lại rất nhiều, tập trung ở sân giữa chuẩn bị nghênh chiến. Tiêu Chiến nghe tới đây thì thất thần. Là một thiên thần? Còn rất mạnh?

" Lâm Doanh? Là anh phải không? "

Tiêu Chiến Hướng bước chân ra vườn, chợt nghe phía Nam có tiếng nhốn nháo, có tiếng ngựa và cả binh lính cả tiếng gươm đao. Cậu chạy tới, không lẽ là có kẻ nào bạo gan như vậy , từ đằng xa, giữa một đám lính vây quanh ra sức cản một kẻ, kẻ đó vô cùng nhanh ăn vận bộ trang phục trắng, sáng loáng, sắc sáng làm chính cậu chói mắt, có lẽ vì đã lâu không thấy màu sắc nào sáng như thế . Tất cả tướng lĩnh đều tập trung ở chỗ này nghênh chiến, tự dưng lại đâu rơi xuống một tên Thiên thần, Điện hạ của bọn chúng lại không có trong pháo đài, chưa kể làm sao kẻ đó có thể đến Thế giới bị Nguyền Rủa này chứ. Tiêu Chiến nhận ra sự quen thuộc đó dù không rõ mặt nhưng mái tóc nâu sáng, ánh mắt xanh biếc như da trời thì khó mà lẫn được :

- Nói cho Ta biết Tiêu Chiến, chàng trai loài người các người giam giữ hiện ở đâu ? - Lâm Doanh một tay lia mũi kiếm xung quanh đám lính bao vậy, tay còn lại kề sát cổ một tên quỷ trong có vẻ có hiểu biết đôi chút .

- Con người....Điện hạ không chứa chấp con người...- tên đó run như cầy sấy nói.

- Nếu ngươi không khai, buộc lòng phải giết chết ngươi !

- Khoan...đã...đúng là có một chàng trai nhưng...cậu ta là quỷ...đã được sắc phong làm phi tần của Điện hạ !

- Sắc phong là phi tần sao - Lâm Doanh nghĩ rằng mình nghe nhầm, hoặc có thể tên lính này vốn chẳng biết tới Tiêu Chiến của anh nên mới trả lời thế.

Bước chân Tiêu Chiến càng tiến nhanh hơn về chỗ ánh sáng đó, tiến mỗi lúc một nhanh hơn như người mắc kẹt lâu ngày dưới tuyết tìm được hơi ấm. Tiêu Chiến chạy nhanh đến giữa đám người hỗn độn, sự mừng rỡ đập trong người cậu càng lúc càng mạnh; như một sự chờ đợi đã thành hiện thực vậy.

Tiêu Chiến tiến lại căng mắt nhìn Lâm Doanh, là Lâm Doanh, người cậu luôn chờ đợi cuối cùng cũng tới rồi.

Lâm Doanh và Tiêu Chiến quen nhau cũng thật tình cờ. Tiêu Chiến phụ việc cho một quán cà phê, lần đó trời mưa, vô tình thấy Lâm Doanh vì mưa mà nép người vào trước cửa quán nên cậu tốt bụng cho anh mượn một chiếc ô. Sau này Lâm Doanh lại hay lui tới làm khách ở quán,lại phát hiện anh và cậu là học cùng một trường Tiêu Chiến và anh quen nhau như vậy cũng đã 3 năm rồi. Càng tiếp xúc Tiêu Chiến càng cảm thấy anh thần kì tốt, phi thường tốt, sau này biết anh chính là thiên thần thì cũng không ngạc nhiên. Quả nhiên người tốt như vậy cũng chỉ có Thiên thần.

Đám lính nhất loạt nhìn về người tiến tới kể cả Lâm Doanh.

- Công nương ! Nguy hiểm đấy, xin người quay về !

- Công nương , xin đừng tới !

Lâm Doanh buông lơi hai thanh kiếm, nhìn người con trai trước mặt. Khác với lúc trước, Tiêu Chiến lần này quần áo không rách rưới, sang trọng là đằng khác, cả người cũng không có vết thương, chứng tỏ cậu không bị hành hạ nhiều như trước và ngược lại sống khá tốt là đằng khác; nhưng điều đáng sợ là,bộ quần áo màu đen thiết kế tinh tế, sắc sảo tôn lên những nét đẹp của người con trai kia tất cả là những thứ lụa cao cấp chỉ có bậc Đế Vương mới có thể sử dụng, kể cả đôi giày cậu mang cũng là rất đắt giá. Người cậu ấy tỏa ra mùi hương liệu dịu nhẹ nhưng dưới sự cảm nhận của Thiên Thần, mùi hương con người rõ ràng đã bị thay thế một phần bởi ....chất nọc quỷ. Nước da trắng hơn, khuôn mặt ấy vẫn rất đẹp và bây giờ lại ánh lên chút gì đó, dù chỉ một chút : quyến rũ, sắc sảo - những đặc tính của quỷ dữ. Một cảm giác tê rần buốt nhói xuyên suốt con người anh, song anh vẫn nghĩ dù cậu ấy có là quỷ thì tình yêu của anh vẫn không đổi.

- Tiêu Chiến ! - Lâm Doanh bước tới, tay có những vết sẹo lẫn vết thương, khuôn mặt thánh thiện mệt mỏi do bao ngày chiến đấu giờ bừng sáng lên khi nhìn thấy cậu. Niềm vui hiện hữu trên khuôn mặt anh làm cậu cảm thấy day dứt, cảm thấy mình tội lỗi, khi anh phải đối diện với cái chết, dấn thân vào một thế giới bị cấm, một thế giới bị nguyền rủa của Thiên Thần, thì Tiêu Chiến lại đang vui vẻ bên hắn.

Tiêu Chiến thấy tim cậu thắt lại, cậu không phải là Tiêu Chiến của anh, không phải Tiêu Chiến của ngày xưa . Nhưng Tiêu Chiến chỉ đứng đó, bị đường nét hạnh phúc của anh làm xiêu lòng, Lâm Doanh bước tới, hai thanh kiếm đánh keng xuống đất vòng tay của anh kéo cậu vào lòng. Là người đầu tiên anh yêu và vẫn yêu say đắm. Cảm giác ôm cậu trong vòng tay làm tâm hồn anh thấy thanh thản, dễ chịu, ấm áp những kí ức ngày xưa quay lại rất mực ngọt ngào. Dù rằng đây là địa ngục nhưng không sao, anh chỉ cần Tiêu Chiến, như vậy là quá đủ.

Tiêu Chiến cảm nhận vòng tay ấm áp, có thể cảm giác hai từ "hạnh phúc" đang lan từ Lâm Doanh sang mình song không đầy một giây tràn trong những mềm lòng, rung động, những mơ tưởng thoáng qua nếu Tiêu Chiến bỏ trốn với Lâm Doanh thì chắc chắn cậu sẽ sống hạnh phúc; ngay sau đó là một cơn buốt nhức chạy dọc toàn cơ thể tiếp theo đó là Tiêu Chiến bị văng ra xa khỏi anh, mạnh đến nỗi đẩy cả vòng tay đang siết mạnh của anh ra, cứ như Tiêu Chiến và Lâm Doanh là nam châm trái chiều nhau. Tiêu Chiến bị hất mạnh ra như có ai đẩy cậu vào một vòng tay khác vòng qua quanh cậu, siết chặt và cứng như thép. Tiêu Chiến thấy người mình bị bao bởi hai cánh tay to lớn của hắn, cơn bỏng rát như bỏng ở tay cũng vơi đi phần nào nhưng không hiểu sao tay và người lại bỏng rát như thế. Là Vương Nhất Bác hắn cuối cùng cũng xuất hiện rồi:

- Đáng.tiếc. Tiêu Chiến vĩnh viễn là của ta ! - một giọng nói ngạo nghễ pha lẫn tức giận dữ dội vang lên.

- Tiêu Chiến! - Lâm Doanh cũng cảm giác sự việc vừa xảy ra lo lắng nhìn Tiêu Chiến. Tại sao cậu và anh cứ như hai thái cực không bao giờ chạm vào nhau -"cảm giác đó cứ như là...."- Lâm Doanh lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa-"...cảm giác đó giống như sự xung lực khi Thiên Thần và Ác Quỷ chạm vào nhau"

Hắn xốc hai tay quanh eo cậu rồi bế cậu lên xem xét như đang kiểm tra món đồ ưa thích của mình có bị làm sao không. Hai vạt tay áo cháy xém, Tiêu Chiến hiện tại chẳng khác nào người bị bỏng, cánh tay đã bắt đầu đỏ lên. Vương Nhất Bác đặt môi mình lên môi cậu nhẹ nhàng , hắn hôn Tiêu Chiến; Tiêu Chiến không đẩy ra, bàn tay cậu ôm lấy cổ hắn đơn giản vì Tiêu Chiến thật sự đau như bị bỏng và cái hôn của hắn làm cơn đau dịu đi thấy rõ ,và thế là, giữa một đám lính quỳ mọp, Ác Quỷ âu yếm phi tần của hắn để mặc một người con trai với con tim nát ra từng mảnh khi thấy người mình yêu trong vòng tay kẻ khác.

Cảm giác đau !!!

Đau ghê gớm !!!

Tiêu Chiến sau khi bớt đau, bắt đầu tỉnh táo, cậu nhớ lại Thiên Thần và đẩy hắn ra, cậu biết anh sẽ rất đau và cậu không muốn làm anh đau. Nhưng tay hắn giữ chặt gáy của cậu, hắn gằn giọng đủ cho cậu nghe :

- Đừng hòng bỏ trốn đấy !

Tiêu Chiến lắc đầu, nhìn lại Lâm Doanh, khuôn mặt đau khổ ánh mắt nhìn cậu trách móc, nỗi đau và nhớ nhung không xiết; mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để cậu thấy thắt lòng .

Tàn nhẫn ! - chỉ hai từ đó khi thôi, Lâm Doanh nhìn thấy ánh mắt Tiêu Chiến nhìn mình lộ chút thương cảm song nhanh chóng quay đi nhìn lại tên Ác Quỷ khốn khiếp đó, thản nhiên để hắn ôm ấp. Lâm Doanh đau đớn, có cảm giác như mình là người thừa, là một kẻ bị vứt bỏ, trong lồng ngực như có vết thủng lớn rút kiệt sức của anh.

- Lui hết ! - hắn nói cho đám lính canh rút lui hết chỉ còn lại ba người trong không gian rộng lớn ở pháo đài.

- Ngươi...Ngươi đã làm gì Tiêu Chiến hả ? - Lâm Doanh chỉ tay về phía hắn, tay siết thanh kiếm tiến lại chỗ hắn; tất cả những gì anh muốn làm là băm vằm hắn ra rồi mang Tiêu Chiến đi bất chấp việc cậu có thích hay không thích.

Hắn tặc lưỡi vẻ bởn cợt nhìn anh :

- Ngừng ở đó đi, Ngươi đang làm Tiêu Chiến đau đấy !

- Đau...?

- Một việc cơ bản, Ngươi không nhớ sao ! Thiên Thần và Ác Quỷ vốn không thể chạm vào nhau ! Tiêu Chiến dù chỉ một nửa quỷ song ta không muốn phi tần của ta bị đau chút nào ! - nói rồi hắn cánh tay đang đặt ở eo cậu siết càng chặt hơn.

Giờ Tiêu Chiến mới biết vì chạm vào người anh nên cậu đã đau như thế, có lẽ vì anh quá mạnh so với cậu. Hắn có cảm giác vô cùng vui sướng khi cứa nỗi đau vào anh không hẳn vì hắn muốn tận diệt anh bằng sự căm thù nhưng mà hắn không thích có mối liên hệ nào giữa người của hắn và kẻ khác.Hắn nhất định không cho phép. Hắn ghen tuông và ích kỉ. Hắn kéo cậu áp má cậu vào ngực mình, nhìn Thiên Thần ngạo nghễ, hắn không quan tâm liệu Thiên Thần có bị tổn hại nếu trong lòng anh dấy lên sự căm thù tình địch hay không mà chỉ muốn anh cách xa cậu càng xa càng tốt . Vì Tiêu Chiến từ thời khắc này, hắn chỉ muốn cậu là của hắn thôi.

- Buông Tiêu Chiến ra !

Hắn nhếch mép cười :

- Tiêu Chiến giờ đã là người của ta, ngươi cũng đừng quên nhanh thế Tiêu Chiến bây giờ là quỷ- vừa nói hắn vừa cố tình nới rộng cổ áo Tiêu Chiến lộ ra vài vết xanh tím, nhìn qua ai cũng biết đó là do cuộc hoan vui để lại.

- Buông Tiêu Chiến ra ngay ! - Lâm Doanh thét lên, sức chịu đựng của anh đã cực đỉnh. Việc tồi tệ nhất Lâm Doanh nghĩ khi đến đây là có thể cả hai sẽ chết nhưng bây giờ có một việc còn đau đớn hơn nữa là người con trai ấy đã khác, không còn là Tiêu Chiến của anh nữa. Hắn vẫn ôm chặt Tiêu Chiến, một tay nắm chặt thanh kiếm dường như nhận ra Lâm Doanh sắp sửa tấn công.

- Cho ta...một lát ! - một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai hắn.

Hắn nhìn Tiêu Chiến , khuôn mặt cậu phảng phất một nỗi buồn song giọng nói lại rất nhạt. Hắn thả Tiêu Chiến xuống. Vương Nhất Bác hiểu Tiêu Chiến là muốn nói chuyện với Lâm Doanh liền cởi áo choàng bằng lông chuột lửa của mình choàng lên người cậu, tránh để ánh sáng từ Lâm Doanh kia làm tổn thương cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st