CHƯƠNG 31: XIN LỖI 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến tiến tới chỗ Lâm Doanh, không đến gần mà đứng cách xa anh, khi Thiên thần và Ác quỷ đến gần nhau thì Thiên thần tỏa ra một luồng khí sáng còn Ác quỷ tỏa ra hơi lạnh buốt trong luồng khí đen, cũng giống như Tiêu Chiến và Lâm Doanh bây giờ hai màu sắc trỗi nhau giữa không gian. Dù rằng về cơ bản Tiêu Chiến vẫn có thể quay về với Lâm Doanh, vẫn có thể yêu anh vì cậu vẫn còn một nửa con người, cậu chỉ yếu ớt nhưng vẫn sống được ở thế giới con người .

Nhưng đứng trước Lâm Doanh bây giờ, Tiêu Chiến nhận ra cậu thật sự đã là một kẻ tàn nhẫn như ác quỷ, tình cảm cậu đối với Lâm Doanh nhạt thếch, chỉ có sự thương cảm chứ không có tình yêu. Cậu không biết bây giờ cậu yêu ai nhưng đối với Lâm Doanh, có lẽ cậu đã từng có tình cảm với anh nhưng bây giờ thì...không còn nữa. Tiêu Chiến đã dần thích nghi cuộc sống ở đây, quen dần với hắn, đến mức cậu không nhận ra rằng mình không thấy phiền khi ở với con người hay ở với hắn. Dầu gì ở trái đất cậu cũng không có người thân, cậu nói bằng chất giọng nhạt đến tàn nhẫn:

- Anh....hãy về đi ! - người con trai này, người con trai anh yêu bây giờ đã nói bốn từ phũ phàng, đau đến mức anh phải ngã quỵ xuống. Bọn ác quỷ, hung thần không làm anh ngã xuống nhưng người con trai này và sự tàn nhẫn của cậu làm anh rất đau. Nỗi đau cứa vào da thịt, như dây gai quấn lấy con tim buốt lên từng hồi. Tiêu Chiến cũng chẳng vui vẻ gì, cậu nghĩ nếu anh đến sớm hơn thì mọi chuyện đã khác nhưng bây giờ với Tiêu Chiến chỉ có hai từ : Quá trễ !

Cậu không trách anh ,bù lại còn rất thương cảm, cậu biết anh đau ghê gớm, cậu biết mình rất đáng ghê tởm, cậu dẫm lên tấm chân tình của anh nhưng cậu, cậu không biết nữa, Tiêu Chiến chỉ là muốn ở lại đây. Không hẳn vì yêu hắn sâu sắc, dù rằng nơi này là nơi đáng sợ , kinh khủng và Tiêu Chiến từng ước hàng tỉ lần mình thoát khỏi đây nhưng bây giờ chỉ là...cậu không muốn đi nữa.

Hắn bất ngờ không kém nhìn Tiêu Chiến. Cậu đang đứng đó nhìn Lâm Doanh quỵ xuống vì đau khổ, bàn tay Tiêu Chiến nắm chặt lại, đôi mắt nhìn Lâm Doanh phủ màn sương rồi nước mắt lăn dài trên má song tuyệt nhiên vẫn phảng phất một sự cứng rắn.

- Vì sao ? Anh không tin ! Tại sao hả Tiêu Chiến ?
Tiêu Chiến cúi xuống, cậu đang thấy nóng rát lên được nhưng mặc kệ, bàn tay vươn ra cơ hồ sắp chạm vào khuôn mặt anh nhưng không, đôi mắt phủ sương buồn bây giờ trở nên lạnh lẽo, cậu nói đủ cho anh nghe :

- Em bây giờ không thể đi!

Trong phút chốc, ngỡ ngàng, bàng hoàng xen vào nhau :

- Vì sao hả Tiêu Chiến ! Anh và em đã từng rất tốt mà ! Em vẫn hạnh phúc khi là con người mà !

- Em không biết nhưng bây giờ em không muốn đi.

Từng đường nét sâu trong Lâm Doanh nhưng hằn thêm sự thất vọng trên khuôn mặt, anh nói :

- Vì nọc quỷ đó, nó đã làm em thay đổi ! Anh có thể cứu em, có thể làm cho em trở lại bình thường như xưa ! - giọng Lâm Doanh nói,

Anh vẫn tin rằng Tiêu Chiến chỉ là vì nọc quỷ chi phối nên mới trở nên như vậy, chất giọng ấm áp bao quanh lấy người cậu, Tiêu Chiến cảm giác như mình đang sống lại ngày của một Tiêu Chiến hồn nhiên và yêu đời thậm chí còn hơn thế nhiều, cảm giác hạnh phúc như người sắp chết được cứu vớt, hai người bị cóng lạnh tìm được lò sưởi; đôi mắt màu xanh nước biển dạt dào tình yêu nhìn cậu, nửa đau khổ, nửa kì vọng. Với Tiêu Chiến, bây giờ việc làm tổn thương anh là điều cậu không có gan làm, cậu thật sự đã do dự trước những lời lẽ của anh. Ở Lâm Doanh, chỉ cần nhìn sơ cũng biết, anh yêu cậu, yêu cậu gấp ngàn lần so với cậu yêu anh. Với Tiêu Chiến, Lâm Doanh giống như thiên đường, giống như bờ vai vững chắc, giống như cái ôm ấm áp, giống như một tương lai ngập tràn hạnh phúc mà ai cũng mơ tới. Lâm Doanh áp tay lên gần má cậu, Tiêu Chiến có thể cảm giác làn da ấm áp của anh. Anh nói tiếp, môi nở nụ cười hiền cho sự tha thứ, ánh mắt dạt dào yêu thương và khẩn thiết :

- Và chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi ! Vương Nhất Bác, hắn không thể yêu em vào bảo vệ cho em ! Ác Quỷ chỉ biết có bản thân chúng thôi ! Chỉ có anh là người yêu em nhất trên thế gian này....Tiêu Chiến đi cùng anh, được không?

Ánh mắt ngập tràn hi vọng . "Ba năm trời, anh đã luôn bên em, yêu em hơn bất kì ai trên đời" .

Tiêu Chiến ánh mắt ngoái lại nhìn hắn.

Hắn thấy rõ ràng ánh mắt do dự của cậu.

Hắn cũng nghe anh nói.

Hắn không thể yêu ?

Không thể bảo vệ Tiêu Chiến ?

Hắn có thể hay không chứ ?

Hắn có thể hay không chứ ?

Trong phút chốc hắn cảm giác một mớ suy nghĩ phức tạp chồng chéo lên nhau, hắn nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt cậu nghi hoặc nhìn hắn. Hắn không muốn mất ! Không muốn mất ! Hắn là ác quỷ, hắn ích kỉ, thâm độc, đê tiện là tập hợp những thứ xấu xa nhất nên hắn cũng tham lam, không muốn để mất Tiêu Chiến ! Ánh mắt ghi chặt vào câu không biết ngầm ý nghĩa gì .

Tiêu Chiến quay lại nhìn Lâm Doanh, đôi mắt xanh thẫm ấm áp nhìn cậu.

- Năm thứ 2, em có nhớ mình từng bị tai nạn suýt chết không? Chính là hắn đã sai người giết em, hết lần này tới lần khác đều muốn giết em, anh lúc đó bắt buộc phải quay lại làm Thiên thần mới có thể cứu được em. Ba năm qua, anh biết em chưa thật sự yêu anh. Nhưng tình cảm có thể vun đắp mà. Anh đã rất yêu em, vẫn luôn yêu em.- đôi mắt xanh đó xoáy vào cậu làm cho cậu thấy bản thân mình thật đáng sợ, thật đáng bị ghẻ lạnh. Anh đã hi sinh cho cậu, đến mạng sống cũng không tiếc,đến tận đây cứu cậu. Vậy mà cậu....

Tiêu Chiến khụy xuống đất, hơi thở hổn hển gấp gáp, tại sao lại khó xử như vậy. Cậu đặt tay lên ngực, cảm giác con tim đang bị bóp nghẹn. Hắn đã muốn chia cắt hai người sao, chính hắn đã bắt người yêu thương cậu duy nhất trên cõi đời này về làm Thiên Thần, một loại không thể thấy bằng mắt thường ở thế giới con người. Sau khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, bạn bè có người thì giúp nhưng phần lớn cậu bị tẩy chay, tận năm sau mới thấy Lâm Doanh xuất hiện. Vậy tất cả điều đó là do hắn gây ra sao ? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy chứ ?

Một giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt nâu của cậu, tâm tư dằn xé rách nát như mớ vải cũ.

- Tiêu Chiến, theo anh về, được không ? - đôi mắt xanh xoáy vào cậu, cậu có cảm giác mình thật xấu xa khi đối mặt với anh.

Lâm Doanh rướn người lại đặt lên môi cậu một cái hôn, đôi mắt cậu từ mệt mỏi sang bất ngờ dãn to nhìn anh hôn lên môi mình, đầu tiên là tim đập dồn dập sau đó cậu chỉ thấy nóng dần ở môi và mặt. Cậu là quỷ không thể chạm vào Thiên thần được. "Chúa ơi, Lâm Doanh, anh làm em nghẹt thở ! Em là một con quỷ xấu xa, anh hãy tránh xa em đi, xin anh" Tiêu Chiến bóp chặt tay trước lồng ngực, tình cảm xưa quay về trong chớp mắt.

- Đủ rồi ! - một bàn tay giật phắt Tiêu Chiến lại và kéo cậu vào người mình rồi ghì chặt lấy .

Tiêu Chiến thở gấp, cảm giác nóng gắt ở cạnh Lâm Doanh trở nên lạnh hơn và dễ chịu. Hắn không chịu nổi, dù rằng hắn có làm bao nhiêu chuyện xấu xa nhưng hắn vẫn muốn Tiêu Chiến thuộc về hắn. Hắn không thể đứng nhìn Lâm Doanh kia thuyết phục cậu rồi đến lúc nào đó cậu sẽ lại bỏ trốn hắn nữa. Hắn ôm cậu, tì khuôn mặt vào ngực cậu và thở, cảm giác có Tiêu Chiến trong vòng tay hắn làm hắn vừa vui vừa sợ. Với hắn, Tiêu Chiến bây giờ rất quan trọng, quan trọng đến mức hắn sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để giữ lại, hắn rất sợ cậu xiêu lòng trước Thiên thần, rất sợ bất kì ai mang cậu đi xa khỏi hắn. Hắn hít vào, cảm giác hơi ấm của cậu, mùi hương dịu nhẹ của cậu, cảm giác tay mình vẫn giữ chặt thắt lưng cậu.

- Buông Tiêu Chiến ra ! Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi Tiêu Chiến của ta ! - Lâm Doanh giơ thanh kiếm và chém tới.

- Tiêu Chiến từ bao giờ là của ngươi ! Tuyệt đối. Ta không giao cho ngươi ! Khốn kiếp ! Ngươi dám hôn Tiêu Chiến của ta, Ta sẽ băm vằm ngươi ra ! - hắn ghì chặt Tiêu Chiến vào người, mạnh đến nỗi Tiêu Chiến thấy nghẹt thở. Tay kia hắn rút ra thanh kiếm có chạm trỗ hình sao năm cánh của Địa ngục.

Âm thanh kim loại chạm vào nhau, khi hắn đỡ đường kiếm, một tay vẫn giữ cậu trong tay :

- Nếu ta thắng, ta sẽ mang Tiêu Chiến đi !

Vừa nói , Lâm Doanh vỗ đôi cánh trắng lơ lửng trên không, trên tay là hai thanh kiếm chạm trỗ tinh tế tỏa ra màu đỏ, Vương Nhất Bác đang đứng đó, tay cầm một thanh kiếm dài tỏa màu xanh sẫm. Hắn đẩy nhẹ cậu ra và thì thầm : "Ngươi tránh xa đi, nguy hiểm lắm !" Trước khi bay lên không quên kéo áo choàng lông chuột lửa che cho cậu kín hơn một chút, hắn thật không muốn Tiêu Chiến của hắn tổn thương một chút nào
Trước khi cả hai vệt sáng đỏ nhạt và xanh sậm lao vào nhau quệnh lấy nhau chẳng khác nào pháo sáng khổng lồ . Bắt đầu đánh nhau. Tiêu Chiến lùi lại, sức mạnh tỏa ra như lửa thiêu đốt như lạnh như băng bạt qua không gian như có bão lớn.

Hai kình địch đánh nhau trên không trung tạo nên những luồng sức mạnh đến nỗi Tiêu Chiến không thể đứng vững, cậu lùi lại, mỗi lần hai thanh kiếm chạm nhau là y như rằng âm thanh lớn đến đau cả tai, khoảng đất dưới chân họ lõm xuống với những đường nứt nẻ như có động đất. Ngang tài, ngang sức, Vương Nhất Bác càng lúc càng nhanh, chém tới tấp đến vài tiếng sau, một âm thanh gãy nát, một trong hai thanh kiếm của Lâm Doanh đã gảy đôi trước lực đánh của hắn .

- Vương Nhất Bác vì sao ngươi cứ chen vào giữa ta với Tiêu Chiến vậy hả ? Có phải Ngươi rất muốn phá hoại tình cảm của Ta ! - Lâm Doanh vừa tấn công dồn dập vừa hét .

- Ta không quan tâm ! Tiêu Chiến bây giờ là của ta!

Chân mày anh nhíu lại rồi bắt đầu phản công, rất nhiều vòng lửa lao về phía Vương Nhất Bác, một mảnh giáp áo bị thủng để lộ cánh tay bị chảy máu, vết thương khá sâu. Mảnh giáp rất chắc là làm bằng kim loại rất chắc chắn nhưng sức mạnh của thanh kiếm trong tay Lâm Doanh phải nói là sức mạnh quá cao !

Tiêu Chiến cắn chặt vào môi, ngã xuống, cuộc đối thoại chớp nhoáng của hai người làm cậu thấy đau. Hắn đã bị trúng thương trước đòn tiến công điên loạn của Lâm Doanh dù Lâm Doanh về cơ bản cũng không lành lặn gì. Cậu nhìn vết thương của hắn nhỏ máu ra, vết thương cũ hôm bị ám sát chưa lành lại có vết thương mới, cũng ở bả vai phải, đã từng đỡ một nhát đâm cho cậu. Lòng thắt lại, cậu thật sự đang rất tàn nhẫn với Thiên thần nhưng quả thật cậu còn có thể tàn nhẫn hơn nữa ! Cậu biết cậu không xứng đáng cho tình yêu của anh nhưng người cậu cần bây giờ...không còn là anh nữa !

- Ngừng lại ! - tiếng cậu hét bị âm thanh của gió thổi phăng đi. Cậu tiếp tục hét, hét muốn khản cổ nhưng không có hồi đáp, hai người cứ như muốn giết chết đối thủ ngay trong tức khắc, sức mạnh đến nổi Tiêu Chiến chỉ đứng gần lại bị bị dạt ra đằng sau, tiếng hét của cậu như ở chế độ im lặng hoàn toàn - Ngừng lại đi ! Lâm Doanh ! Nhất Bác!

Hai cặp mắt dí vào nhau , hai thanh kiếm đan chéo trước mặt chỉ muốn chặt đứt đối phương. Họ sẽ bị trọng thương mất. Tiêu Chiến chạy ra gần bãi chiến trường hét :

- Ngừng lại ngay !- cậu hét nhìn hai cặp mắt , một đỏ như máu, một xanh như trời hướng xuống, cậu vớ thanh chủy kiếm hắn cho rạch một đường trên tay, máu phụt ra.

Mùi máu tươi xộc vào làm Vương Nhất Bác thoáng chùn lại. ánh mắt hắn chuyển xuống dưới, hắn có thể thấy một vệt máu đỏ tươi chảy dài trên cánh tay cậu và nhỏ giọt xuống sàn đất ; Lâm Doanh cũng nhìn theo; cả hai người họ hướng mắt về cậu rồi thu kiếm , Tiêu Chiến vẫn trên đà chuẩn bị rạch thêm một đường trên cánh tay nữa; nếu cậu không nghiêm trọng vấn đề thì hai người đó sẽ đánh nhau tới chết. Thật tâm bây giờ cậu không muốn ai chết cả.

Vương Nhất Bác đáp xuống tiến nhanh đến chỗ cậu, hét :

- Ngươi điên à ! Sao lại làm vậy !

Lâm Doanh theo sau cũng mang theo đôi mắt lo lắng nhìn cậu.
Cậu nhìn rõ hai người họ, chẳng ai lành lặn, vết thương trên bả vai, cánh tay đủ cả. Cảm giác tội lỗi với anh làm cậu thấy thắt lòng nhưng khi nhìn thấy vết thương của hắn, cậu lại đau nhói lên. Cậu từng ghét hắn nhưng bây giờ sự ác cảm đó đã biến mất thật rồi.

Tiêu Chiến bây giờ chỉ thấy rất đau vì hắn thôi, tại sao vậy hả Tiêu Chiến ?

Khi nhìn hai người giết nhau, Tiêu Chiến thật sự lo lắng, cậu không muốn Lâm Doanh chết, không muốn anh hi sinh thêm vì cậu nữa . Nhưng cậu biết cậu lo lắng hơn cho một người khác và cậu hiểu trong lúc như thế này thì ai là người cậu muốn. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nói.

- Ta sẽ ở lại đây với ngươi! Xin ngươi cho ta chút thời gian!- ánh mắt cậu khẩn thiết nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nhất thời không biết ăn trúng thứ gì mà lại ngoan ngoãn nghe lời , hắn xé mảnh vải ở áo của mình băng cái tay bị thương lại cho Tiêu Chiến rồi quay đi, hướng tẩm điện của Thái tử mà đi tới. Hắn đồng ý đánh cược.

Lúc này khoảng không rộng lớn chỉ còn lại hai người, Tiêu Chiến và Lâm Doanh. Lúc này Tiêu Chiến hoàn toàn có thể bỏ trốn cùng anh, nhưng có vẻ anh đã thật sự tới muộn mất rồi.

- Lâm Doanh, anh hãy về đi!

- Theo anh về được không? - Lâm Doanh nhìn cậu khẩn thiết, chỉ muốn ôm lấy cậu mà chạy đi nhưng lại sợ mình làm đau cậu.

- Em bây giờ không thể đi, cũng không muốn đi nữa. Em...em đã là người của Vương Nhất Bác rồi! - Tiêu Chiến đau lòng nói. Chỉ mong anh hiểu được và quay về, cậu thật sự không muốn anh nhận bất cứ thương tổn nào nữa.

- Anh không quan tâm chuyện đó. Chúng ta quay về đi được không?- Lâm Doanh vẫn không chịu bỏ cuộc, van nài Tiêu Chiến.

- Trong hai người, lúc này em chỉ có thể chọn người chịu tổn thương là anh thôi! Xin lỗi. Anh mau quay về đi.

Trong đôi mắt xanh sóng sánh sương mờ như nước, Tiêu Chiến biết rõ cậu vừa bóp nát trái tim anh, cậu xấu xa và đáng khinh bỉ nhưng cậu không muốn quay về, tình cảm cậu dành cho Lâm Doanh không còn mạnh mẽ như ngày xưa nữa.

Tiêu Chiến đã bỏ chạy sau khi nói, cậu không đủ can đảm nhìn anh, cậu biết anh đau khổ. Giữa khoảng sân trống, một người con trai khụy xuống, cảm giác đau thấu tim gan, cảm giác tình yêu mình nuôi dưỡng đã bổng chốc chỉ như làn khói. Càng nhớ thì càng đau, Lâm Doanh cắm chặt thanh kiếm dưới đất, rất muốn chạy đến ôm lấy Tiêu Chiến thậm chí là bắt cóc luôn càng tốt nhưng anh biết, Tiêu Chiến là người vững tin thế nào, cứng đầu ra sau. Tất cả chỉ là vô ích !

Tiêu Chiến hướng tẩm điện của hắn mà chạy. Lòng vô cùng day dứt, Lâm Doanh đã hi sinh vì cậu quá nhiều và cuối cùng cậu tàn nhẫn như thế với anh. Cậu tự hỏi mình có điên không khi chọn ở đây thay vì nắm lấy tay anh. Cậu ở đây với một con quỷ và bỏ mặc một Thiên thần; cậu bỏ đi một người yêu thương cậu hơn tất thảy mọi thứ trên đời để đánh cược ở lại với kẻ luôn hành hạ mình. Tiêu Chiến bây giờ là muốn gặp Vương Nhất Bác, chỉ muốn gặp hắn, chỉ có gặp hắn lòng cậu mới thấy nhẹ nhõm hơn. Phải, hắn là quỷ, cho nên gặp hắn Tiêu Chiến cũng là quỷ như vậy sẽ không day dứt nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st